“Không, không có!” nữ hầu run rẩy trả lời, “Lão gia không nói đi đâu, chỉ nói ra ngoài thư giãn tâm trí, thời gian sau quay về, nô tì và những người khác không ngăn được lão gia…..”
“Một đống phế vật!” lão thái gia vội vãi từ trên ghế đứng dậy, “Cậu ta có đưa theo vệ sĩ không?”
“Không, không có!”
Chết tiệt thật!
Lão thái gia đột nhiên lo lắng rồi!
Gia đình họ Tô đúng thật là tài sản lớn, nhưng mà, những năm nay đắc tội cũng đã đắc tội rổi, với lại Tô Nhiễm đã mấy năm không ra khỏi cửa nhà rồi, bây giờ đột nhiên ra ngoài, lỡ như gặp phải nguy hiểm thì làm thế nào!
Lão thái gia lạnh lùng vô tâm với người khác, nhưng ông vẫn lo lắng về đứa con trai duy nhất của mình!
“Các ngươi còn đứng đây làm, còn không mau chóng đuổi theo, cho người đi theo bảo vệ lão gia!”
“Vâng vâng vâng, nô tì gọi người đuổi theo!”
Tô Vi Túc nhìn thấy tính khí đang bốc cháy của lão thái gia, không nhịn được và nói, “Lão thái gia ông đừng lo lắng, lão gia cũng không còn là đứa trẻ nữa, với lại những năm nay lão gia đều không tham gia vào bất kỳ hoạt động và tiệc chiêu đãi nào của gia đình Tô. Những người trên đó không ai quen biết lão gia, nhất định không xảy ra chuyện đâu.”
Lão thái gia ngẫm nghĩ, thật ra cũng đúng.
Tô Nhiễm từ chối bất kỳ việc làm ăn nào của gia đình Tô, chưa bao giờ là sự chú ý của xã hội đen. Vì vậy cũng không xuất hiện ở bất kỳ hoạt động nào, những người hợp tác làm ăn với ông ta đều không quen biết Tô Nhiễm!
Lão thái gia thở một hơi!
Vì mối quan tâm của ông lấy hỗn loạn rồi!
Nhưng mà….Tô Nhiễm đã nhiều năm không bước ra khỏi nhà rồi, tại sao đột nhiên nói đi thư giãn tâm trí!
Thư giãn tâm trí?
Câu nói này được sử dụng….chẳng lẽ là ai khiến ông ta không vui.
Lão thái gia lập tức hỏi, “Hôm nay ở chỗ lão gia đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Nữ hầu suy nghĩ, nhẹ nhàng báo, “Lão gia hôm nay vẫn như mọi ngày, ăn sáng xong sau đó vào vườn đi một vòng, sắp đến trưa mới về, sau đó thì ăn trưa. Ngủ trưa một tiếng đồng hồ, sau đó nghe tin đại tiểu thư bị lão thái gia bắt quỳ ở đền thờ thì lão gia đi qua đó xem….sau khi về thì ở trong phòng một lúc rồi dọn dẹp đồ dạc đi ra ngoài.”
Lúc Tô Nhiễm gọi điện thoại thì đuổi người ra hết, cho nên nữ hầu không biết còn có một cuộc điện thoại, tự nhiên cũng không có báo cáo.
Lão thái gia nghe xong lập tức đoán ra là chuyện gì!
Chắc chắn Tô Nhiễm đi xem Bạch Linh, kết quả là Bạch Linh từ chối cho vào cửa, cho nên mới có chuyện bỏ nhà ra đi!
Lão thái gia đột nhiên nghiến chặt răng!
“Cái con Bạch Linh! Tôi thấy cô ta thật sự không biết đúng sai! Tô Nhiễm là ba ruột của cô ấy, nhưng cô ta lại không tôn trọng! Vi Túc!”
“Lão thái gia, xin ông chỉ bảo.”
“Kêu người xem chừng Bạch Linh, không quỳ trong đền thờ 3 ngày 3 đêm thì không được phép cho cô ta bước ra khỏi đền nửa bước! Còn nữa! Ba ngày không cho cô ta cơm ăn!”
“Vâng, lão nô tuân lệnh theo!”
…..
Phía bên kia!
Trên người Tô Tố có vết thương, ra ngoài đi dạo một vòng, nhanh chóng cảm thấy mệt mỏi, những cô muốn xác nhận thì đã được xác nhận rồi, cho nên từ bên ngoài về lại nơi cư trú của Tiêu Lăng.
Về đến nhà, cô ta nhàn nhã ngồi trên ghế sofa, đợi Tiêu Lăng về!
Tô Tô cả người đều choáng váng.
Nghe thấy tiếng gõ cửa nhà, cô ta lấy lại tinh thần, đẩy người ngồi dậy.
Anh về rồi à?”
Tiêu Lăng thấy Tô Tố ở phòng khách, có một chút ngạc nhiên, “Sao em lại ngồi trên sofa, anh đỡ em về phòng!” Nhìn thấy giày ở lối vào, Tiêu Lăng cau mày, “Hôm nay em ra đường?”
“Đi ra ngoài dạo một vòng.”
“Em bị thương như vậy làm sao có thể ra đường, lỡ như bị người khác đụng vào vết thương thì sao! Vả lại bây giờ thời tiết bên ngoài rất nóng, không cẩn thận làm nhiễm trùng vết thương thì sào, lần sau đừng ra ngoài, nếu như có muốn ra ngoài thì đợi anh về đi cùng em.”
“Ồ!”
Tô Tố đợi anh ta nói xong, vỗ vỗ bên cạnh sofa, “Qua đây qua đây, qua đây ngồi, em có chuyện muốn nói với anh!”
Tiêu Lăng thành thật ngồi xuống bên cạnh cô ta.
“Haiz….” Tô Tố hắng giọng nói, “Tiêu Lăng ơi, em đã tha thức cho anh rồi phải không?”
Tiêu Lăng nắm lấy tay cô, không biết cô ta muốn nói gì, nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng.
“Anh xem đi, chúng ta đã hoà giải với nhau rồi, cơ thể ông nội cũng tốt rồi, với lại hổ khẩu của Cạnh Thuỷ và Tiểu Thất vẫn chưa…..”
Tiêu Lăng chợt nhận ra được Tô Tố sẽ nói gì.
Tô Tố tiếp tục cười nheo mắt nhìn Tiêu Lăng, “Ý em là, đúng lúc hôm nay anh về cũng khá sớm, bây giờ chỉ mới hai giờ mấy. Cục dân sự chưa tan ca, chúng ta tận dụng hôm nay đi tái hôn lại!”
Trong lòng Tiêu Lăng hạnh phúc, hạnh phúc vì Tô Tố chủ động mở lời chuyện tái hôn với anh, nhưng da dầu lại tê liệt!
Rõ ràng là không có ly hôn, tái hôn bằng cách nào!
“Cái đó…Tô Tố, chúng ta hai ngày sau hãy đi được không? Đợi hai ngày sau vết thương của em ổn rồi thì chúng ta đi?”
Ờ hở!
Tô Tố nhíu máy, đưa tay đẩy tay Tiêu Lăng ra, “Tiêu Lăng, có phải anh không muốn tái hôn với em không?”
“Không phải, đương nhiên không phải! Nếu như không phải lo lắng về vết thương của em…….”
“Yên tâm đi, Cục dân sự chứ không phải cái chợ, đâu có nhiều người như vậy, chúng ta nhanh chóng tái hôn lại đi, cũng có thể an tâm một phần trong lòng rồi.
Khoé miệng Tiêu Lăng nhếch lên.
Lúc này anh ta lại đùng đẩy, không biết rằng trong lòng Tô Tố nghĩ như thế nào đây.
“Ừm….được, vậy anh gọi cuộc điện thoại trước….”
Tô Tố nắm lấy điện thoại, cười hehe, “Gọi điện thoại gì chứ! Chúng ta chỉ là người bình thường, thì áp dụng theo cách làm của người bình người, không cần gọi điện thoại thông báo trước đâu, tóm lại là tái hôn thôi, không biết người ta mỗi ngày làm bao nhiêu, chúng ta đi lập tức được làm rồi.”
Da đầu Tiêu Lăng lại tê liệt!
Anh ta không thông đồng với người trong cục dân sự thì sao người ta biết mà phối hợp để anh ta “tái hôn”?
Cái đó, Tô Tố……”
Tô Tố nhàn nhã ngồi đó, tạo ra một cử chi lắng nghe cẩn thận.
Tiêu Lăng chợt nhận ra điều gì, “Em….biết điều gì đó rồi phải không?”
Tô Tố đảo mắt, “Làm sao em biết anh đang đề cập đến điều gì! Biết rằng thủ tục ly hôn là giả? Hay là việc khác!”
Tiêu Lăng, “…..”
Quả nhiên biết rồi!
Ai nhè hôm nay Tô Tố kỳ lạ như vậy!
“Tiêu Lăng à Tiêu Lăng, anh có khả năng quá phải không, giấy chứng nhận ly hôn cũng có thể làm giả để đánh lừa em….hơ hơ, quyền lực anh đủ mạnh phải không, có thể để người trong cục dân sự hợp tác diễn xuất với anh.”
“Tô Tố, anh có thể giải thích!”
“Được, em cũng không phải là người không có lý lẽ, nếu như anh có thể nói ra lý do thuyết phục em thì em không tính toán với anh nữa, nếu như không thì…hơ hơ hơ, anh chết chắc rồi!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT