Giang Thần Hy ngồi dựa trên ghế sô pha, Tô Lê xoa bóp cho anh một lúc, phát hiện ra anh ngồi trên ghế sô pha ngủ quên mất.

Vú Trương mang một cốc sữa nóng tới, Tô Lê làm một động tác ra hiệu bà im lặng, cô đi lấy một chiếc chăn lại đắp cho anh.

Tô Lê đứng dậy đỡ lấy cốc sữa nói nhỏ: “Vú Trương, bà nghỉ ngơi sớm đi.”

Vú Trương cười nói: “Được.”

Nhưng mà Giang Thần Hy vẫn chưa ngủ say, Tô Lê đến ngồi bên cạnh anh, Giang Thần Hy đã tỉnh dậy rồi.

Tô Lê nhìn anh cười nói: “Giang thiếu, vừa hay, uống cốc sữa nóng đi.”

Giang Thần Hy “ừ” một tiếng, sau đó đỡ lấy uống một hơi là hết.

Anh dựa người vào ghế sô pha, khẽ xoa xoa mặt mình, dường như là để làm cho mình tỉnh lại một chút.

Tô Lê nhìn anh, quan tâm hỏi: “Cảm thấy thế nào? Hôm nay uống khá nhiều phải không? Không thể uống ít đi một chút sao?”

Giang Thần Hy im lặng khẽ cười, mở mắt ra nhìn cô, ôm lấy eo cô, nói: “Ngửi thấy mùi sữa thơm trên người em, rượu cùng ngà ngà hết say dần rồi.”

Tô Lê cười nói: “Làm gì có mùi sữa thơm nào chứ, là anh vừa uống sữa chứ.”

“Ừ, vậy sao?” Giang Thần Hy có chút không tin, thế là anh kéo cô lại trước mặt mình nhân hơi rượu đè cô xuống, ngửi thật kỹ, anh chà chà cổ cô, nói: “

Không phải, chính là mủi thơm của sữa trên người em.”

Tô Lê có chút bất lực, thật ra cô thật sự không ngửi thấy, nhưng mà trước khi Giang Thần Hy về, cô đã cho Tiểu Gạo Nếp ăn no, ru nó ngủ rồi. Đẩy đẩy anh ra cô nói: "Được rồi, anh mau đi tắm đi, đừng làm ồn nữa."

Giang Thần Hy lại cúi xuống nhìn cô, khẽ cười, nói: "Tiểu Gạo Nếp ăn chưa?"

Tô Lê gật gật đầu, "ừ, vừa mới ngủ rồi. Hôm nay ban ngày ngủ nhiều quá."

Giang Thần Hy lại nhìn cô cúi xuống im lặng một lúc, nói: "Thế em lúc nào mới cho anh ăn được đây, anh đói lâu rồi."

Tô Lê nhìn anh chớp chớp mắt, hai tay cô khoác lên trên cổ anh, chớp chớp mắt, khẽ nhếch môi lên, nói: "Giang thiếu đói rồi sao? Dưới bếp có bánh bao đó, lúc chiều nay Vú Trương vừa làm xong."

Giang Thần Hy nhìn cô, khẽ chau mày, bật cười thành tiếng, buông cô ra, có chút bất lực vừa tức vừa buồn cười nói: "Em biết hấp bánh bao sao?"

Tô Lê "ừ" một tiếng, "Cũng tạm được."

Tô Lê không biết nấu cơm, hay làm cái gì ăn cả, bởi vì đối với cô mà nói, chỉ cần no cái bụng là được.

Giang Thần Hy thực ra đối với cô như thế này cũng không ngạc nhiên hay kinh ngạc gì cả, với cả cũng để cho người ta càng thương cô hơn.

Bởi vì không có cảm giác thân thuộc, không có nhà, vì thế mới đi ra ngoài ăn đồ ăn sẵn, ăn cái gì cũng không sao.

“Em đi hấp bánh bao cho anh, anh đi tắm.” Giang Thần Hy đương nhiên biết con hồ ly Tô Lê này của anh chỉ biết giả vờ với anh thôi, nhưng mà chiếc bụng đói cũng là thật.

Nhân lúc Tô Lê đứng lên, anh đưa tay vỗ nhẹ một cái vào sau lưng cô, nói: “đừng có luộc đó.”

Tô Lê không để ý đến anh, quay người đi thẳng hướng nhà bếp.

Giang Thần Hy bất lực thở dài một cái, khẽ cười nói: “Xem anh lát nữa xử lý em ra sao.”

Giang Thần Hy tắm xong xuống lầu, Tô Lê đang cẩn thận bỏ bánh bao vào trong nồi.

Giang Thần Hy đi tới, từ phía sau ôm lấy cô, “ừ… thơm quá…”

Tô Lê nghiêm túc nhìn bánh bao trong nồi nối: “Hôm nay từ phim trường trở về em ăn tận mười chiếc, mùi vị rất ngon.”

Giang Thần Hy im lặng khẽ cười nói: “Cẩn thận bị Thiệu Phương biết được, sẽ bắt em mỗi ngày đi ra ngoài chạy bộ 10km giảm béo đó.”

Thiệu Phương đối đãi với nghệ sỹ rất là hà khắc, Tô Lê cũng vậy.

Cũng may Tô Lê sinh xong Tiểu Gạo Nếp thì thân hình cô phục hồi rất là nhanh, nhưng mà cô vẫn mỗi ngày luyện tập Yoga hai tiếng để giữ gìn và phục hồi thể hình.

Tô Lê lơ đãng đụng vào Giang Thần Hy một cái, nói: “Có Giang thiếu ở đây, chị Thiệu Phương không dám đâu.”

Giang Thần Hy cười, “Em lại không biết rồi, anh luôn là người công tư phân minh.”

Tô Lê khẽ cúi đầu nhìn anh, lộ ra nét mặt đáng thương, “Giang thiếu nỡ nhìn em mỗi ngày chỉ có thể ăn salat rau thôi hay sao?”

Giang Thần Hy ôm lấy eo cô,nói: “Đương nhiên là không nỡ.” Nói xong, anh thô tục hôn lên.

Tô Lê khẽ nhắm mắt lại, cũng không có ý định cự tuyệt nụ hôn của anh.

Bánh bao trong nồi đã nóng, Giang Thần Hy lại đột nhiên dừng lại, nhẹ nhàng nhắc nhở: “Phải thêm lần nước lạnh.”

Tô Lê được anh nhắc nhở, lập tức ý thức được gì đó, nhanh chóng chân tay luống cuống lấy một cái bát, lấy một ít nước lạnh đổ vào trong nồi, Giang Thần Hy nhìn cô, cúi xuống ngón tay cà vào mũi cô, nước đều văng lên mặt cô, nhìn cũng ra dáng lắm, trên thực tế, vẫn là không thể nào.

Nhưng mà ngay lúc này như vậy, anh vẫn thích nhất là cô đích thân hâm đồ ăn để trước mặt anh.

Anh thích Tô Lê ngẫu nhiên lộ ra chút mơ hồ, như vậy thì thấy cô càng đáng yêu hơn.

Không dễ dàng gì, Tô Lê bưng một đĩa bánh bao để trước mặt anh.

Nhưng mà cũng không biết cô hâm như thế nào, có hai chiếc bánh bị lòi cả nhân ra ngoài, Tô Lê khẽ ho một cái, lộ ra chút xin lỗi.

Giang Thần Hy cũng không để ý gì, bắt đầu ăn.

Nhưng mà được một lúc, Giang Thần Hy hỏi: “Hôm nay lão gia sao lại tới đây?”

Tô Lê thực ra cũng không ý định che giấu chuyện này, dù sao lão gia cũng đích thân tới đây, hiển nhiên cũng không cố ý giấu được.

Nhưng mà Tô Lê không muốn nói ra mục đích của lão gia, chỉ nhẹ nhàng nói: “Lão gia nói muốn cho em một căn nhà, nói là quà em sinh Tiểu Gạo Nếp.”

Nói rồi hai tay cô chắp xuống eo, thở dài nói: “Em đã xem qua căn nhà đó, đất không đẹp, vì thế em không lấy.”

Giang Thần Hy nhìn cô, thực ra Tô Lê không nói thì trong lòng anh cũng hiểu, lão gia tìm cô chắc chắn không chỉ có đơn giản như vậy được, nhưng mà có những chuyện, không cần thiết phải đi truy hỏi, trong lòng anh biết là được, anh sẽ càng đề phòng lão gia hơn.

Giang Thần Hy cố làm ra vẻ không để ý cười nói: “Em nên lấy mới đúng.”

“Tại sao?” Tô Lê nghiêng đầu nhìn anh.

Giang Thần Hy khẽ cười, cắn một miếng bánh bao, nói: “Lão gia muốn cho, cũng không quá keo kiệt, lấy rồi nếu như không thích thì bán đi rồi mua chỗ mình thích là được không phải sao?”

Tô Lê nghe ra được Giang Thần Hy là cố ý nói vui với cô vậy, khẽ cười, sau đó ngơ ngác một lúc cười nói: “Đúng vậy, sao em không nghĩ ra chứ? Cáo già quả nhiên là cáo già, xem ra em phải tập luyện tập luyện nhiều hơn mới được.”

Giang Thần Hy nghe xong cũng phải bật cười, đưa tay ôm lấy eo cô, cười nói: “Cáo nhỏ, em còn phải tập luyện nhiều hơn, em phải tập luyện tới khi người khác không làm hại được em, anh mới có thể yên tâm được?”

Giang Thần Hy không hề hy vọng Tô Lê trở thành một người giống như thánh mẫu có thể bao dung tất cả, anh hy vọng cô có thể thông minh xảo quyệt hơn một chút. Bởi vì chỉ có những người như vậy, mới có thể hiểu được cách làm thế nào để bảo vệ chính mình.

Tô Lê nhìn anh, gật gật đầu …

Lúc này, điện thoại của Giang Thần Hy reo lên.Tô Lê nhìn ghế sô pha bên đó, nói “Em đi lấy cho anh.”

Tô Lê nói, đứng lên đi lấy điện thoại, là A Hào gọi tới.

Giang Thần Hy vừa ăn vừa bắt điện thoại, nhưng mà thói quen bình thường của anh là nghe đối phương nói hết rồi sau đó anh mới nói.

“Ừ, được, anh biết rồi, cậu đi chuẩn bị một chút đi.”

Ngắt điện thoại đi, Giang Thần Hy tùy tay vứt điện thoại sang một bên, nhẹ nhàng nói: “Giang Tiểu Ngữ nói muốn gặp anh một chút.”

Tô Lê nhìn anh, nói: “Giang thiếu sẽ đi gặp cô ấy sao?”

Bên phía cảnh sát sau đó điều tra được ra Giang Tiểu Ngữ, bởi vì có nhân chứng, Giang Tiểu Ngữ muốn ngụy biện cũng không có cách nào ngụy biện cả.

Giang Thần Hy không hề có chút nể tình nào, nếu phạm tội thì phải chịu tội, Giang Tiểu Ngữ nếu như tội danh thành lập, sợ rằng tội danh cũng không hề nhẹ.

Lần này Giang Tiểu Ngữ thực sự đã làm phiền Giang Thần Hy rồi.

Giang Thần Hy “ừ” một tiếng, anh nhìn Tô Lê, nói: “Bất luận như thế nào, cô ấy cũng đã gọi anh một tiếng anh trai bao nhiêu năm rồi, nể tình chị gái cô ấy đã chết rồi, anh vẫn không thể nào không nghe không hỏi gì tới cô ấy được.”

Tô Lê nói: “Người đáng hận chắc chắn cũng có chỗ đáng thương.”

Giang Tiểu Ngữ bị cáo bắt giữ, hôm sau phải ra tòa kết án, Tô Lê cũng biết, Lục gia bên đó cũng chỉ tìm cho cô ta một người luật sư, Lục Tử Thần cũng không đích thân ra mặt giúp cô vụ án này.

Thực ra cũng không thực sự hiểu Lục Tử Thần nhưng mà Tô Lê lại tin rằng, người giống như Lục Tử Thần nếu như thật sự tuyệt tình thì anh ta tuyệt đối sẽ không nương tay.

“Đi đi, em vẫn chưa nhỏ mọn tới mức đó đâu.” Tô Lê nói, “Nhưng mà mối thù cô ấy suýt chút nữa làm hại tới Tiểu Gạo Nếp, em không thể bỏ qua dễ dàng như vậy được.”

Giang Thần Hy “ừ” một tiếng.

Giang Thần Hy ăn hết một đĩa bánh bao, anh cũng tự giác, cầm đĩa đi vào nhà bếp, tiện tay rửa đĩa luôn.

Tô Lê cũng không theo anh làm ồn, anh đang thu dọn cô liền theo phía sau nhìn anh, tay rất tự nhiên bá vào eo anh, cơ thể khẽ dựa vào người anh.

Giang Thần Hy mặc chiếc quần ống đứng, áo sơ mi màu xanh bỏ trong quần, tay áo xắn cả lên.

Tô Lê nhìn anh, trước mặt cô, Giang Thần Hy chính là Giang Thần Hy, là chồng của cô, anh thậm chí cũng không nỡ để cho cô đi rửa hai chiếc bát.

“Gần đây đóng phim thế nào?” Giang Thần Hy vừa rửa bát vừa hỏi.

Tô Lê nghĩ một lúc xong nói: “Rất tốt, bên đoàn phim rất là quan tâm đến em, yên tâm.”

Giang Thần Hy “ừ” một tiếng.

Rửa hai chiếc bát một loáng là xong, Giang Thần Hy lau lau hai tay của mình, quay người lại nhấn người cô vào mép tường và hôn lên môi cô, khẽ nói: “Anh nhớ rằng trong phim cũng có rất nhiều cảnh hôn nhau hả?”

Tô Lê nhìn anh, chớp chớp mắt “ừ” một tiếng, “Có 15 cảnh.”

“15 cảnh?” Giang Thần Hy im lặng một lúc, “có cần phải tìm người thử đóng trước không?”

Tô Lê nhìn anh, khẽ im lặng cười một cái, đại khái lại không biết cảnh nào bị lật bỏ nữa.

Cô ngược tay lại ôm chặt lấy người Giang Thần Hy, cúi xuống khẽ cười một cái, nói: “Giang thiếu muốn đóng thử với em sao?”

Giang Thần Hy khẽ quay người, nhẹ nhẹ thổi lên vành tai cô, nói: “Đương nhiên, em muốn anh làm thế nào, anh nghe em là được chứ?”

Tô Lê ngước đầu lên, chớp chớp mắt, lộ ra nét giảo hoạt, cô khẽ kiễng gót chân lên, nhẹ nhẹ thổi vào vành tai Giang Thần Hy, khẽ nói: “Thế thì xem Giang thiếu cso thể cho em được bao nhiêu …”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play