Sau bữa cơm, Giang Thần Hy nói không thể đưa cô về được, anh sợ không kịp tham gia cuộc họp vào chiều nay.
Tô Lê nói: “Vậy em tự mình đi về.”
Giang Thần Hy tay để ở eo cô, động tác đó giống như đang ôm cô vào lòng vậy.
Anh nhìn cô rồi nói: “ Anh nhớ là anh có phát lương cho trợ lý của em, nếu như em cảm thấy không cần đến trợ lý thì tí nữa để anh nói với người bên nhân sự.”
Tô Lê nói: “Em không có đến mức độ ngày cả cuộc sống của bản thân cũng không xử lý được, không cần ngay cả việc về nhà cũng phải có người đưa đón. Hơn nữa hôm nay Hoa Hoa xin nghỉ, không thể nào bắt nhân viên 24 giờ đều túc trực đợi lệnh được? Em không có đối xử hà khắc với nhân viên của mình giống như Giang thiếu đâu, ngay cả chút không gian riêng tư cũng không có.”
Giang Thần Hy nhìn cô, anh nói: “Nếu như em muốn làm một bà chủ biết đồng cảm với cấp dưới vật tốt nhất là em ngoan ngoãn ở văn phòng đợi anh, tối chúng ta cùng nhau về nhà.”
Tô Lê nhìn anh, cô nói: “Giang thiếu nếu như không để em tự mình về nhà vậy tìm một người tài xế đưa em về chắc anh sẽ không từ chối chứ?”
Giang Thần Hy duổi tay mở cửa xe cho cô, trong lúc đó tay anh để ở eo của cô, thật ra Tô Lê cũng nhận thấy nhiều hành động nhỏ nhặt của Giang Thần Hy khiến một người phụ nữ đang mang thai thời kỳ đầu cảm thấy ấm áp.
Giang Thần Hy đợi cô lên xe rồi mới đóng cửa xe lại, sau đó anh quay người đi sang bên ghế lái.
Anh quay đầu nhìn cô, anh nói: “Tài xế của anh là A Hào,nhưng anh không thể bảo cậu ấy bỏ hết việc đang làm để đưa em về nhà được.”
“Tập đoàn Giang thị to như vậy lẽ nào không tìm được một tài xế hay sao?” Tô Lê cảm thấy Giang Thần Hy càng ngày càng bá đạo rồi, thậm chí đôi lúc có chút không nói đạo lý.
Giang Thần Hy nhẹ nhàng nói: “Tập đoàn Giang thị không nuôi những người không làm gì cả.”
Tô Lê hít một hơi thật sâu, cô nhắm mắt lại không nói gì nữa.
Giang Thần Hy lái xe đến công ty, quãng đường đi từ nhà hàng đến công ty là khoảng 15 phút.
Sau khi xuống xe anh liền không để ý đến Tô Lê nữa, anh cùng với mấy người đổng sự vừa nói vừa đi vào thang máy.
Tô Lê hít một hơi thật sâu, cô nhìn ra ánh nắng chói chang bên ngoài, cô không muốn đứng đợi xe dưới cái nắng như vậy.
Cô nghĩ một lát bèn quyết định đến văn phòng anh ngồi đợi, dù sau về nhà cũng không có việc gì làm, trời nóng như vậy được ngủ một giấc chắc chắn rất thoải mái.
Phòng làm việc của Giang Thần Hy có hệ thống điều hoà, cô đắp một tấm chăn mỏng bèn đi ngủ.
Dạo gần đây buổi tối cô ngủ không được tốt, luôn gặp ác mộng.
Tô Lê lấy một quyển sách giáo dục trẻ nhỏ ra giở mấy trang, ngoài việc đọc kịch bản ra thì bình thường cô không thích đọc sách.
Qủa nhiên đối với người không thích đọc sách mà nói thì sách chính là vũ khí thôi miên. Rất nhanh cô đã ngủ thiếp đi.
Sau khi Giang Thần Hy họp xong quay trở lại anh bèn đi về phía anh hay nghỉ trưa nhìn một lát, vừa nhìn đã thấy ngay Tô Lê.
Anh ra hiệu bảo Lục Cảnh Niên nói nhỏ chút, anh cẩn thận từng ly từng tí đi đến bên cạnh cô, kéo tấm chăn lên đắp lại cho cô.
Anh nhặt lấy quyển sách bị rơi dưới đất lên, anh nhìn bìa quyển sách, không nhịn được vui vẻ cong môi lên.
Anh cầm sách ròi đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Lục Cảnh Niên đang ngồi trên sofa rung đùi uống café, anh ta nói: “Nói này Giang đại thiếu gia, tớ thấy cậu trực tiếp treo hồ ly tinh nhà cậu vào thắt lưng ấy, cậu đi đâu thì cô ấy đi đó như vậy có phải tốt không?”
Giang Thần Hy nói: “Tớ không yên tâm để cô ấy một mình trở về.”
Lục Cảnh Niên lắc lắc tay, anh ta khinh bỉ một tiếng rồi nói: “Cậu thừa nhận đi, cậu là căng thẳng, cậu sợ lại giẫm phải vết xe đổ có đúng hay không?”
Thật ra Tô Lê không có ngủ quá sâu, lúc Giang Thần Hy đi vào thì cô đã tỉnh rồi.
Cô lắng nghe tiếng nói của Lục Cảnh Niên ở bên ngoài, nhưng mà diện tích phòng làm việc này rất lớn, Lục Cảnh Niên lại ngồi trên sofa ở một phía khác của văn phòng, Tô Lê không có nghe rõ lời anh ta nói, cô mở mắt dỏng tai lắng nghe, cô rất có hứng thú với câu nói vừa nãy của Lục Cảnh Niên…
Giang Thần Hy nghe vậy ngây người chốc lát, bàn tay cầm café cũng hơi ngừng lại một chút, anh trong giọng nói: “Cảnh Niên, không giấu gì cậu, quả thật là như vậy.”
Lục Cảnh Niên nhìn anh, sau đó thở dài một cái, không nói gì nữa.
Tô Lê nhớ ra lúc trước Tôn Hàm đã từng nói với cô, lúc trước Giang Thần Hy và Lạc Nhan đã có với nhau một đứa con, tuy nhiên đứa bé đó không được thuận lợi ra đời, nó là sinh sớm, hơn nữa còn bị chết yểu.
Lời Lục Cảnh Niên nói chắc là chỉ chuyện đó.
Rõ ràng việc mà Lục Cảnh Niên vừa nói là một điều cấm kỵ đối với Giang Thần Hy, cho nên hai người họ không tiếp tục bàn về chuyện đó nữa.
Tô Lê không thể ngủ tiếp được nữa, cô bèn đi ra ngoài rót cốc nước uống.
Sau khi tan làm, hai người cùng nhau ra về, vẫn là đồ ăn do má Trương nấu vẫn hợp khẩu vị hơn.
Giang Thần Hy gọi đồ ăn bên ngoài, anh nói: “Thích xem phim gì? Ăn xong cùng đi xem phim nhé.”
Tô Lê cắn đũa nhìn anh, cô hỏi: “Xem phim á?”
Giang Thần Hy “ừ” một tiếng, sau đó gắp thức ăn cho Tô Lê, anh tỏ vẻ hết sức chính đáng nói: “Tô Lê, vì anh lớn hơn em nhiều tuổi, anh đã sớm qua cái tuổi mà theo đuổi mấy thứ gọi là lãng mạn nữa rồi, anh cũng biết có lúc chúng ta vì tuổi tác mà khó câu thông, anh bằng lòng nhường nhịn em, Tôn Hàm nói giữa chúng ta thiếu sự tín nhiệm và ăn ý, anh nghĩ lời cô ấy nói cũng có lý, chúng ta cần phải giải quyết từng vấn đề một, có được không?”
Tô Lê nghe vậy liền không có phản ứng gì, sau khi trầm mặc một lúc lâu cô bèn hít một hơi thật sâu, cô cầm điện thoại lên xem, cô nói: “Xem phim này đi.”
Giang Thần Hy “ừ” một tiếng, anh cũng không để ý đến sự trầm mặc của Tô Lê.
Tô Lê không phải là không nghe, cũng không phải là không suy nghĩ mà là do cô không dám dễ dàng đi đồng ý chuyện gì cả.
Cô cẩn thận bảo vệ bản thân mình, cô không dám trao trái tim mình nữa.
Thậm chí cô còn cảm thấy, sự tồn tại của đoạn hôn nhân này đã không còn giá trị và ý nghĩa gì nữa, cô đã từng nghĩ, dù sao cũng đều phải sống qua ngày, cô phải cho đứa bé trong bụng cô một mái ấm hoàn chỉnh.
Cô không phải là người uỷ khuất cầu toàn, vì Giang Thần Hy cô cũng phải buoong bỏ lớp bảo vệ của mình.
Thứ mà Tô Lê muốn có không khó, cô chỉ cần một căn nhà ấp áp mà thôi…
Tô Lê không quá chú tâm xem phim, cô chỉ biết đây là một bộ phim nhạt nhẽo.
Giang Thần Hy thấy cô hắt xì hơi bèn duỗi tay ôm cô vào lòng, anh nói: “Đi ra ngoài thôi, không xem nữa. Anh cùng em đi trung tâm thương mại, xem xem có gì muốn mua hay không.”
Khó có khi ý kiến hai người giống nhau.
Tô Lê gật đầu đồng ý.
“Mấy hôm trước Hoa Hoa có nói với em bộ phim này rất chán, nhưng cô ấy không hiểu sao tổng doanh thu phòng vé lại cao như vậy.” Tô Lê nói.
Giang Thần Hy cười nói: “Sao tác. Đây là một thủ đoạn trong vòng giải trí, bây giờ internet rất phát triên, ở đây vừa xảy ra việc thì bên kia đã có tin tức. Hiện nay việc sử dụng sức mạnh fans cũng là một loại tuyên truyền, đây là bí mật công khai trong ngành. Chỉ cần về sau lăn lộn nhiều trong giới này rồi thì sẽ hiểu.”
Tô Lê cũng hiểu, nhưng không có hiểu rõ như Giang Thần Hy, Giang Thần Hy chỉ là nói có mấy câu, Tô Lê cảm thấy rất mới mẻ cho nên bèn lắng nghe anh nói.
Đi dạo trung tâm thương mại một lát cũng chả có gì thú vị thế là cả hai bèn quay về.
Lên xe, Tô Lê đang nhắn tin với Hoa Hoa, cô mải nhắn tin quên cả cài dây an toàn.
“Dây an toàn.” Giang Thần Hy lên tiếng nhắc nhở.
Tô Lê duỗi tay kéo dây an toàn, nhưng không biết bị lệch chỗ nào mà không thể cài được.
Giang Thần Hy thấy cô mãi không thắt được dây an toàn, anh cảm thấy rất thú vị.
Anh để tay trên vô lăng.
Anh cong môi nhìn Tô Lê, sau đó anh cúi sát người xuống cài dây an toàn cho cô.
Tô Lê nhìn người đàn ông đang ở ngay cạnh.
Mái tóc ngắn đen nhánh, góc cạnh khuôn mặt sắc nét, anh mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, cổ áo hơi mở, anh không đeo cà vạt, không có mặc vest, anh ăn mặc rất thoải mái, nhưng lại không đánh mất sự ổn trọng, đặc biệt là trên người anh có một mùi nước hoa nhẹ, mùi thơm nhẹ nhàng.
Hình như cô chưa có nhìn anh ở khoảng cách gần như vậy.
Anh dựa sát gần cô, cô không hề cảm thấy không thoải mái.
Anh cài dây an toàn cho cô xong bèn ngẩng đầu lên, anh không có lùi ra đằng sau, anh đối diện với Tô Lê, anh nói: “Em sao lại mãi không cài được dây an toàn vậy?”
Hai người cách nhau chỉ có mấy cm, lúc anh nói thì làn hơi phả vào mặt cô.
Tô Lê bị ánh mắt của anh hấp dẫn, ánh mắt anh giống như vực sâu đầy ma lực, nó thu hút cô.
Giang Thần Hy một tay vuốt nhẹ mặt cô, tay anh dần dần trượt xuống dưới, trượt xuống hai đầu gối cô, anh nhìn Tô Lê, “Sau này gặp chuyện gì thì nói với anh rằng em cần anh, đừng có làm khó bản thân mình. Cho dù là cãi nhau thì cũng còn hơn là việc rõ ràng tức giận nhưng vẫn giả vờ như không có chuyện gì. Trong thế giới tình cảm không cần quá nhiều lí trí, em hiểu không?”
Tô Lê rũ mắt cười nhẹ: “Em không muốn chỉ vì vài chuyện nhỏ nhặt mà cãi nhau với anh.”
“Đối với anh mà nói, đúng hơn thì là đối với chuyện tình càm, không có chuyện gì là chuyện nhỏ cả. Anh mong rằng ngày nào em cũng tính toán mấy chuyện nhỏ nhặt với anh.” Giang Thần Hy nói, anh lại tiến sát gần thêm nữa, anh chân thành nói: “Xin lỗi, anh sai rồi. Cho anh thêm một cơ hội, chỉ một lần thôi, chúng ta thử lại từ đừng, có được hay không? Ít nhất đừng có lạnh lùng với anh như vạy.”
Tô Lê bị những lời nói đó của anh khiến cho đầu óc mụ mị.
Giang Thần Hy nắm cằm của cô, anh cúi xuống hôn lên môi cô…
Tô Lê bị anh hôn, cơ thể cô không nhịn được lùi về phía sau, anh càng hôn sâu hơn, đối với anh mà thì đây được xem như một tín hiệu chấp nhận…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT