“Ha ha, chúng tôi chính là muốn độc chiếm tài sản của cô, tôi không những từ nhỏ độc chiếm tài sản của cô mà còn chiếm luôn cả vị hôn phu của cô nữa, bây giờ anh ấy là chồng của tôi. Nhưng mà như vậy thì làm sao chứ? Cô có thể làm gì được tôi? Mộ Dã hôn mê bất tỉnh, vừa hay, tôi sinh thêm một đứa cho Mộ Thương Nam! Thực ra, tôi còn phải cảm ơn cô nữa đó! Ha ha ha!” Thiên Tịnh cười điên dại.
Không có Mộ Dã, Mộ gia chắc chắn phải có một người thừa kế khác, cô ta là vợ của Mộ Thương Nam, Mộ Thương Nam có đổ máu thì cũng phải sinh con với cô ta!
Môi Diệp Phi bặm chặt lại, “Con trai của cô bệnh nặng, cô còn có thể cười được nữa sao? Cô có phải người hay không vậy?”
“Có phải người hay không thì không cần gấp, việc cần gấp bây giờ là ai mới là vợ của Mộ Thương Nam, thiếu phu nhân của Mộ gia!” Thiên Tịnh nói.
Diệp Phi tát một bạt tay lên mặt của Thiên Tịnh, “Tại sao lại có nguời mẹ độc ác như cô vậy chứ? “
Thiên Tịnh né cái bạt tay của Diệp Phi, căm giận nói, “Tôi nói cho cô biết, tôi còn mong cho nó chết nữa kìa!”
Cô ta đè nén câu nói này trong lòng quá lâu rồi, cô ta còn mong cho Mộ Dã chết, vốn dĩ không muốn muốn đứa con trai trời ơi này!
Diệp Phi không tát trúng Thiên Tịnh, tay của cô nắm lấy áo trên ngực của Thiên Tịnh, hận không thể xé xác Thiên Tịnh ra, “Là cô giết Mộ Lạc Lạc, lần này cũng là cô giết Mộ Dã!”
Bộ đồ của Thiên Tịnh bị Diệp Phi xé ra, lộ ra miếng băng gạc trước ngực cô ta, cô ta xô tay của Diệp Phi ra, “Vết thương trên ngực tôi đều là vết thương mới, cô không có chứng cứ!”
Lòng của Diệp Phi đau thắt, Mộ Thương Nam hận cô tới nhường nào, ngay cả cơm cũng đem cho chó chứ không để lại cho cô ăn!
“Cút!” Cô lạnh lùng nói ra một chữ, không muốn nhìn thấy hai con người khiến cô ghê tởm này nữa.
“Thái độ của cô là sao? Cô hại chết cả nhà anh Thương Nam, còn chưa đủ hay sao?” Thiên Tịnh cố ý nói cho anh nghe.
Ánh mắt lạnh lùng của Diệp Phi nhìn Thiên Tịnh, “Tôi muốn khiến cô và Mộ Thương Nam chết! Các người chết rồi thì tôi coi như đã báo được thù!”
“Anh Thương Nam, anh nghe thấy chưa? Nó chính là muốn giết cả nhà anh đó! Cho dù là em họ thì em cũng không thể bao che cho nó! Anh mau xử trí nó đi. Em không muốn nó hại anh nữa!” Thiên Tịnh trưng ra dáng vẻ lo lắng quan tâm anh.
“Vết thương của cô chưa khỏi, trở về phòng nghỉ ngơi đi, tôi sẽ xử lý cô ta.” Mộ Thương Nam dặn dò.
“Anh Thương Nam vẫn là anh quan tâm tới em, bây giờ em trở về phòng nghỉ ngơi, anh yên tâm đợi em điều dưỡng xong, em sẽ sinh thêm một đứa con trai cho anh.” Khóe mắt của Thiên Tịnh nhìn về hướng Diệp Phi, không tin mình không chọc cho Diệp Phi tức chết được.
Cô ta nói xong thì cất bước bước ra phòng trữ đồ, lần này đảm bảo Diệp Phi sống không tới buổi sáng ngày mai.
Bàn tay cuộn thành nắm đấm của Diệp Phi run lên, chỉ hận bản thân, trong tay không có dao không thể giết chết Thiên Tịnh.
“Anh còn không cút? Đợi tôi giết anh sao?” Cô gào lớn tiếng với anh, hung thủ giết người ở ngay trước mặt anh, anh còn bảo vệ cho tội phạm giết người đó!
Bàn tay to lớn của Mộ Thương Nam bóp lấy cái cổ thanh mảnh của Diệp Phi, “Cô thừa nhận là cô giết con trai của tôi rồi?”
Diệp Phi dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn anh, “Tôi thừa nhận hay không thừa nhận thì có liên quan gì sao? Không phải từ sớm anh đã nhận định là tôi làm rồi sao? Anh vốn dĩ không xứng làm bố của Mộ Dã!”
Cô tức giận đạp lên chân của anh, đánh anh tới tấp như phát điên vậy, làm sao cô lại hại Mộ Dã được?
Mộ Thương Nam im lặng chịu đựng nắm đấm của cô gái nhỏ, mặc cho cô đánh vào mặt vào người anh, nhìn cô như con mèo hoang vùng vẫy trong vòng tay anh.