Diệp Phi lảo đảo, thiếu chút nữa ngã trên mặt đất. Nếu như là cô thay Thiên Tịnh kết hôn, như vậy khi Thiên Tịnh tỉnh thì cô có thể khôi phục tự do. Nếu như cô và Mộ Thương Nam kết hôn, như vậy cô…

Ngay lúc cô ngây người, cha xứ mở miệng hỏi cô dâu, chú rể.

Thanh âm của cha xứ rất êm tai, lẫn trong tiếng chuông gió leng keng, giống như âm thanh của Thượng Đế.

“Ta lấy danh nghĩa cha, con và thánh thần để hỏi các con. Mộ Thương Nam, con có đồng ý lấy Diệp Phi làm vợ, dù khỏe mạnh hay bệnh tật, dù giàu sang hay nghèo khó, dù hạnh phúc hay đau khổ, đều cùng cô ấy đối mặt, không xa không rời?”

Bàn tay to lớn của Mộ Thương Nam nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Diệp Phi. Để bàn tay cô nằm trọn vẹn trong lòng bàn tay mình, ánh mắt anh không hề chớp, ngưng tụ trên khuôn mặt nhỏ nhắn đang thất thần của cô.

Mỗi chữ mỗi từ nói ra như một lời thề: “Con đồng ý!”

Anh yêu cô, anh đồng ý, mặc kệ cô có yêu anh hay không.

Tất cả những suy nghĩ của Diệp Phi bị lời nói của anh kéo trở lại, cô kinh ngạc nhìn anh. Ánh mắt anh sâu như biển rộng, thiếu chút nữa đã khiến cô chết chìm trong ánh mắt đó.

Thế nhưng không đúng, người anh yêu là Thiên Tịnh chứ đâu phải cô. Dù cho cô có hèn mọn như thế nào cũng sẽ không gả cho một người không yêu cô, chỉ coi cô là công cụ như thế.

Ánh mắt cô vội vàng nhìn về phía cửa lớn của giáo đường. Cung Trạch Vũ nói anh ấy sẽ đến cứu cô.

Học trưởng, anh ở đâu?

Trái tim Cung Trạch Vũ đau đớn như bị ai bóp nát. Đau đớn chân thật như vậy. Cô đang đợi Cung Trạch Vũ!

Cô đứng đây để kết hôn cùng anh, thế mà người cô đang đợi lại là Cung Trạch Vũ!

Cảm giác thất bại chưa từng có tràn ngập trong trái tim anh. Dù cho anh hy sinh tất cả vì cô, người cô yêu vẫn luôn là Cung Trạch Vũ!

“Diệp Phi, con có đồng ý gả cho Mộ Thương Nam làm vợ, dù khỏe mạnh hay bệnh tật, dù giàu sang hay nghèo khó, dù hạnh phúc hay đau khổ, đều cùng anh ấy đối mặt, không xa không rời?” Cha xứ tiếp tục hỏi.

Diệp Phi hít thở không thông, chỉ cần cô đồng ý, dường như cô thực sự sẽ kết hôn với Mộ Thương Nam rồi!

Cô gái trầm mặc khiến những khách mời ngồi phía dưới dần xôn xao.

Mộ Thương Nam cúi đầu nói khẽ bên tai Diệp Phi: “Cung Trạch Vũ có thể sống sót trở về hay không, phải xem biểu hiện của em rồi. Mạng của hắn đang nằm trong tay em.”

Đáy lòng Diệp Phi thắt chặt, ánh mắt khóa chặt vào đáy mắt anh. Anh uy hiếp cô thẳng thắn không chút che giấu, cô run rẩy, cô đã liên lụy Cung Trạch Vũ rất nhiều.

“Tôi…” Cô dừng một chút “Tôi đồng ý.”

““Ta lấy danh nghĩa cha, con và thánh thần tuyên bố các con đã trở thành vợ chồng! Xin mời cô dâu, chú rể trao đổi nhẫn. Chú rể có thể hôn cô dâu rồi!” Cha xứ tiếp tục nói.

Hoa đồng bưng khay làm bằng nhung tơ lên trên bục. Một đôi nhẫn cưới, trên nhẫn của Diệp Phi có trạm trổ bảo thạch to hơn cả trứng bồ câu, màu mật ong, lóe ánh sáng nhu hòa mê người.

Mộ Thương Nam giơ tay lấy nhẫn đeo vào ngón áp út của cô. Nghe nói, mạch máu trên ngón tay này nối thẳng đến trái tim.

Diệp Phi máy móc cầm nhẫn đeo cho anh.

Trong giáo đường vang lên tiếng chuông, tiếng bọn trẻ hát thánh ca, tiếng chuông gió, tiếng vỗ tay hoan hô, vang lên cùng một lúc.

Trong đầu Diệp Phi trống rỗng. Cung Trạch Vũ đi vào cửa giáo đường. Anh một thân chật vật, trên người toàn là vết máu, cứ đi trong biển hoa hồng trắng, đi qua biển hoa oải hương, đi trong biển hoa lưu ly, trên đỉnh đầu anh có vô số chú chim bồ câu bay qua, trên người anh vương đầy những cánh hoa rơi.

Hình ảnh thật đẹp, hoàn mỹ hơn cả trong thần thoại, ngoại trừ tâm trạng của Diệp Phi lúc này.

Ánh mắt cô nhìn chăm chú Cung Trạch Vũ, toàn thân phát run. Cung Trạch Vũ không hề thất hứa, anh tới cứu cô, mà cô lại gả cho Mộ Thương Nam mất rồi!

Mộ Thương Nam nhếch môi cười lạnh lẽo, ngón tay giơ lên nắm lấy cằm Diệp Phi: “Em yêu, chúng ta còn có một nghi thức chưa hoàn thành.”

Anh cúi đầu hôn lên môi cô, sau lưng anh là nhà thờ rộng lớn, bọn họ đang đứng giữa biển hoa.

Ý nghĩa của hoa hồng trắng là tình yêu cao quý, thuần khiết, em xứng đôi với tôi.

Ý nghĩa của hoa lưu ly là tình yêu vĩnh cửu.

Ý nghĩa của hoa oải hương là tình yêu đợi chờ.

Anh cho cô một tình yêu cao quý, mãi không thay đổi mà chờ đợi tình yêu của cô.

Nhưng cái anh đợi được lại không phải là sự cảm động và tình yêu của cô. Mà là sự si tình của cô với một người đàn ông khác.

Anh hung hăng hôn lên môi cô, không chút dè dặt mà hôn thật sâu, để tất cả mọi người biết cô là vợ của anh, là người phụ nữ của anh!

Môi của Diệp Phi bị anh hôn đau, cô giơ tay lên muốn đẩy anh ra lại bị cánh tay dài của anh khóa lại bên eo, không để cho cô di chuyển.

Nụ hôn quấn quýt, dường như quên đi cả thời gian và không gian.

Con ngươi Cung Trạch Vũ co lại, nhìn về phía hai người quấn quýt hôn sâu trên bục kia. Anh suýt chút nữa đã chết trên đường, chính là liều mạng để trở về đây, lại nhìn thấy người con gái trong tim anh gả cho kẻ thù của anh.

Dưới đài vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, chúc phúc cô dâu chú rể trên đài.

Hai nhân viên công tác của cục dân chính nâng khay giấy chứng nhận kết hôn đi lên hoa đình.

“Chúc mừng Tổng giám đốc Mộ, Diệp Phi tiểu thư. Tân hôn vui vẻ. Đây là giấy chứng nhận kết hôn của hai vị.”

Mộ Thương Nam lúc này mới buông cô ra, cánh tay anh vẫn khóa tại eo nhỏ nhắn của cô, thanh âm trầm thấp: “Em yêu, không xem một chút giấy chứng nhận kết hôn của chúng mình sao?”

Diệp Phi như bị sét đánh, đứng tại chỗ. Vốn tưởng rằng chỉ là một hôn lễ, không ngờ rằng Mộ Thương Nam cho người của cục dân chính đến hiện trường làm giấy chứng nhận kết hôn.

Tay cô khống chế không được mà run rẩy, cầm lấy tờ giấy chứng nhận kết hôn đỏ thẫm. Bên trong rõ ràng là ảnh của cô và Mộ Thương Nam, tên cũng là tên cô và Mộ Thương Nam.

Cô thực sự gả cho Mộ Thương Nam thành vợ anh rồi.

“Anh không sợ Thiên Tịnh tỉnh, tự sát vì chịu kích thích sao?” Cô thấp giọng hỏi anh.

“Diệp Phi, không có sự đồng ý của anh, em đừng mơ trốn thoát! Hôn lễ của chúng ta được truyền hình trực tiếp trên toàn thế giới. Cả thế giới này đều biết em là vợ của anh.” Mộ Thương Nam lạnh lẽo nói.

Không muốn lãnh giấy chứng nhận kết hôn với anh, cách duy nhất là đừng kết hôn với anh, đừng có quan hệ với anh trên luật pháp.

Anh biến tất cả mọi chuyện đều làm thật, để cho cô không thể có cơ hội trốn thoát được nữa.

Diệp Phi cười nhạt, không thể không nói anh vì Thiên Tịnh mà trả thù cô thật ác độc, giam giữ lại cả đời của cô.

“Mộ Thương Nam, tôi nói cho anh biết. Đời này chuyện anh hối hận nhất chính là đã cưới tôi.”

Cô không làm sai bất kỳ điều gì, muốn báo thù cô, cô chơi đến cùng!

Ai lấn át cô một chút, cô sẽ hoàn trả đến cùng!

“Anh chưa từng hối hận về chữ ký của mình.” Mộ Thương Nam lạnh lẽo nói. Dù cho mình đầy thương tích, anh cũng sẽ không bao giờ thả cô đi.

“Em yêu, em nên ném hoa cưới rồi.” Anh nhắc nhở cô.

Không ít quý tộc danh viện đều vây quanh hoa đình, hy vọng cướp được hoa cưới. Ai cũng đều hy vọng sớm tìm được tình yêu của cuộc đời mình, đem mình gả đi.

Hoa cưới bay lên duyên dáng, bị Cung Trạch Vũ nhảy lên bắt trong tay.

Môi của anh cười nhạt, đi từng bước đến hoa đình: “Phi Phi, anh sẽ là chú rể tiếp theo. Mà anh đã nói rồi, anh chẳng lấy ai ngoài em cả, xem ra chúng ta sẽ kết hôn sớm thôi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play