Mạnh Kỳ Nhu đặt Yến Yến ở trên đùi Dương Thục Nghi, phản đối: "Kiều Dịch và Tố Y ân ái cũng là vì Tố Y, con và con rể mẹ cãi nhau, mẹ nên biết là vì con rể mẹ chứ? Sao mẹ không dạy dỗ anh ta, trái lại còn nói con?"

"Sao mẹ không thể nói con được? Nếu như Kiều Dịch và Tố Y có tranh chấp, mẹ cũng sẽ mắng Kiều Dịch." Dương Thục Nghi không bị Mạnh Kỳ Nhu lừa, nói chuyện nào ra chuyện đấy, bất luận là lẽ phải hay ngụy biện, đều có thể lập tức thay đổi.

Mạnh Kỳ Nhu vừa giận lại vừa buồn cười: "Bây giờ mẹ tha cho con trai mẹ, mà không chịu tha cho conà!"

"Mẹ thấy Kiều Dịch càng lúc càng tốt, càng lúc càng khiến mẹ thỏa mãn, ngược lại con đấy, sao càng sống càng tụt lùi, càng không khiến cho người ta bớt lo." Từ trước đến nay Dương Thục Nghi oán giận người khác đều không nương tay, khi oán giận con gái của mình lại càng trực tiếp hơn, Mạnh Kỳ Nhu tức giận cũng không biết nên làm gì.

Mạnh Kỳ Nhu bật cười, chỉ có thể ngắt lời Dương Thục Nghi nói: "Được rồi, mẹ nhanh ăn cơm đi, mẹ không động đũa thì người khác đều không dám ăn đâu."

Dương Thục Nghi nghe Mạnh Kỳ Nhu nhắc nhở như thế, lập tức nhìn về phía Vạn Tố Y và Mạnh Kiều Dịch, vẻ mặt thay đổi rất nhanh: "À, mẹ quên mất, mau ăn đi, mau ăn đi."

Nói xong, Dương Thục Nghi gắp thức ăn cho Vạn Tố Y, đau lòng nói: "Tố Y à, có phải gần đây con rất mệt không vậy? Tôi thấy sắc mặt con không được tốt lắm."

"Dạ không sao mẹ ạ, có thể bởi vì tối hôm qua con nghỉ ngơi không tốt thôi." Vạn Tố Y múc canh cho Dương Thục Nghi, mỉm cười trả lời: "Nhưng sắc mặt mẹ càng lúc càng tốt hơn trước đấy."

Dương Thục Nghi nghe thấy Vạn Tố Y nói vậy liền cười càng tươi hơn: "Chỉ cần thấy Yến Yến thì mẹ chẳng có gì buồn cả. Vẫn phải cám ơn con đã cho gia đình chúng ta một đứa cháu vàng như vậy."

Mạnh Kỳ Nhu trợn trừng mắt: "Được rồi mẹ, mẹ có cần làm một mẹ chồng buồn nôn như vậy hay không?"

"Yến Yến, có phải là cháu rất thích bà nội đúng không?" Dương Thục Nghi không để ý tới Mạnh Kỳ Nhu, dứt khoát chơi đùa với Yến Yến.

Mạnh Kỳ Nhu nhìn Vạn Tố Y nói đùa: "Trước đây khi chị vừa sinh tiểu ma vương cho nhà chúng ta, mẹ chị đã nói thích con trai hơn, ai biết sau đó lại nói thích con gái, bây giờ thì hay rồi, cháu gái gọi là cháu vàng, cháu trai gọi oan gia, người phụ nữ giỏi thay đổi những lời này áp dụng trên người mẹ chúng ta thật sự không sai mà!"

Vạn Tố Y bị Mạnh Kỳ Nhu chọc cho phì cười: "Chị cả, chị không đi làm tấu hài thì thật đáng tiếc."

"Ha ha, xem ra chị làm MC đúng là đáng tiếc thật." Mạnh Kỳ Nhu vui vẻ ngồi xuống uống chén canh, mỉm cười và nói.

Dương Thục Nghi cũng không quá để ý tới cô ấy, trên bàn cơm lại trở nên yên tĩnh, đặc biệt ấm áp.

Nghe Mạnh Kỳ Nhu nói vài câu, cảm giác không thoải mái trong lòng Vạn Tố Y lập tức biến mất.

Sau khi tiễn Dương Thục Nghi và Mạnh Kỳ Nhu đi, Nguyễn Ca gọi điện thoại qua, bây giờ cô ấy đang nghỉ phép ở nước ngoài, rất thỏa mãn.

"Tố Y, về sau có cơ hội cô cũng phải tới Đại Khê đi! Ở đây thật sự rất đẹp!" Trong giọng nói của Nguyễn Ca cũng lộ ra sự sung sướng.

"Cô đi cùng Dư Thiệu Lâm à?" Vạn Tố Y không quan tâm tới phong cảnh, lại hỏi chuyện này trước.

"Đúng vậy, anh ta đi nghỉ cùng tôi." Nguyễn Ca cũng không giấu, cô ấy đã sớm nói cho Vạn Tố Y biết trước, có thể cô ấy lại trở về với Dư Thiệu Lâm, có thể làm người yêu, hoặc trở thành bạn bè, nhưng cô ấy sẽ không kết hôn nữa.

"Cô không định làm việc à?" Vạn Tố Y hỏi cô ấy.

Nguyễn Ca nằm trên ghế bên bể bơi, nhàn nhã cầm điện thoại trả lời Vạn Tố Y: "Đây là một lần nghỉ ngơi cuối cùng, khi tôi về sẽ làm việc!"

"Cô bỏ được sao?"

"Không phải là bỏ được, mà là suy nghĩ cẩn thận." Nguyễn Ca hít sâu một hơi, giống như thật sự bỏ xuống: "Tôi nghĩ, bất kể tôi có ở cùng với Dư Thiệu Lâm hay không, đều có người mắng tôi, người thích tôi sẽ không thay đổi, người không thích tôi cũng sẽ vẫn không thích, tôi cần gì phải vì antifan mà ràng buộc mình chứ? Bây giờ, tôi chỉ muốn vui vẻ sống cuộc sống của mình thôi."

Vạn Tố Y rất bội phục Nguyễn Ca có thể suy nghĩ thông suốt, cười giỡn nói: "Vậy khi nào cô về, tôi sẽ chúc mừng, chúc mừng cô trở lại nhân gian."

"Ha ha, được." Nguyễn Ca thật sự hài lòng, cũng không quan tâm tới sự đùa giỡn trong câu nói của Vạn Tố Y.

Vạn Tố Y và Nguyễn Ca nói chuyện phiếm xong, gần như quên sạch mọi chuyện trong ngày hôm đó.

Tới đêm, cô ở trong lòng Mạnh Kiều Dịch, không nói được một lời.

"Em còn chưa ngủ à?" Mạnh Kiều Dịch ôm lấy cô, biết cô muốn nói ra suy nghĩ của mình.

"Kiều Dịch, thật ra hôm nay em thấy rất hoảng hốt..." Trong đêm khuya, giọng nói của Vạn Tố Y có phần uyển chuyển, đặc biệt êm tai.

Mạnh Kiều Dịch ôm chặt lấy cô nhưng không hỏi, chỉ khẽ lên tiếng: "Đúng..."

"Cho dù em không biết anh đang giấu em chuyện gì, nhưng em luôn cảm thấy anh có vấn đề." Vạn Tố Y áp một tay ở trên ngực của Mạnh Kiều Dịch, nhịp tim đập vẫn ổn định khiến nghi ngờ trong lòng Vạn Tố Y cũng giảm đi vài phần: "Anh có thể đồng ý với tôi, đừng giấu em bất cứ chuyện gì được không?"

"..."

Cô hỏi xong, Mạnh Kiều Dịch không nói lời nào.

Qua hồi lâu, cô ngẩng đầu nhìn Mạnh Kiều Dịch, anh mới mở miệng nói: "Tố Y, có đôi khi giữa con người với nhau cần phải có những lời nói dối có thiện ý, anh không thể bảo đảm không lừa gạt em bất kỳ chuyện gì, nhưng anh có thể bảo đảm, anh mãi mãi sẽ che chở cho em."

Vạn Tố Y im lặng, cúi đầu tiếp tục nằm ở trong lòng anh, không nhìn vào mắt anh nữa.

Cô biết, trong chuyện này, Mạnh Kiều Dịch thật sự có chuyện gì đó giấu cô.

Nhưng từ sau ngày đó, suốt một tuần lễ Thi Vi và Giang Mai Hồng cũng không quấy rầy cô, Vạn Tố Y vốn nghĩ chuyện này đã qua, bọn họ có thể đã tin tưởng mình không phải là người bọn họ tìm.

Khi Vạn Tố Y vẫn theo lệ thường đi làm, cũng sắp quên chuyện này, Giang Mai Hồng lại xuất hiện ở cửa công ty cô chờ cô.

"Tổng giám đốc Giang, ngài tìm tôi sao?" Khi Vạn Tố Y rời khỏi công ty, nhìn thấy Giang Mai Hồng thì rõ ràng sửng sốt, sau đó lại lịch sự chào hỏi.

Nụ cười trên mặt Giang Mai Hồng cũng không khác mấy lần trước, bà nói với Vạn Tố Y: "Tôi tới nói chuyện đầu tư với tổng giám đốc Lương, vừa lúc ghé thăm cô một chút."

"Có cần vào trong sao?" Vạn Tố Y gật đầu, mời Giang Mai Hồng vào trong.

Giang Mai Hồng cũng không từ chối, theo Vạn Tố Y đi vào.

Công ty của Vạn Tố Y lắp đặt trang thiết bị rất tốt, phương tiện đồng bộ cũng rất đầy đủ, điều này làm cho Giang Mai Hồng phải khen ngợi cô: "Không ngờ bà Mạnh còn trẻ, mấy năm qua cũng nổi trong ngành mỹ phẩm, nhưng trên phương diện hoàn thiện công ty thật đúng là hiếm thấy."

"Tôi chỉ làm vài chuyện mình thích mà thôi, tổng giám đốc Giang, bà uống trà đi." Vạn Tố Y rót trà cho Giang Mai Hồng và mở miệng nói.

Giang Mai Hồng nhìn chén trà trước mắt nhưng không hề động tới, mà nhìn về phía Vạn Tố Y: "Bà Mạnh, ngày mai... sẽ có kết quả, cô đi cùng chúng tôi chứ? Kết quả thế nào cũng không sao, tốt xấu gì cũng có thể cho tôi chết được yên lòng."

Bàn tay Vạn Tố Y cầm chén trà chợt cứng đờ, nhất thời ngậm miệng không nói tiếp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play