Nguyễn Ca líu lưỡi, bội phục sự bình tĩnh của Nhạc Nhất Nhạc, giải thích: "Cô nói như vậy, Tưởng Tiểu Trường nghe thấy sẽ rất đau lòng, dù sao người ta không thể xem cô thành người bạn đơn giản như vậy được."

Nhạc Nhất Nhạc nhún vai, cũng không cảm thấy trong lời nói của Nguyễn Ca có ý khác, thở dài trả lời: "Đúng vậy, dù sao chúng tôi trời sinh đã là kẻ địch."

"..." Nguyễn Ca nghe Nhạc Nhất Nhạc nói xong, thật sự không biết mình nên cười hay có phản ứng gì khác.

Nhạc Nhất Nhạc hình như không biết gì về Tưởng Tiểu Trường. Nhưng Tưởng Tiểu Trường đăng trực tiếp ở trong vòng bạn bè như vậy, cô ấy làm sao có thể không biết được?

Nhạc Nhất Nhạc đã rửa mặt xong, rót cho mình chén nước và không nghe được Nguyễn Ca nói nữa, liếc nhìn lên người cô: "Sao vậy?"

"Không có gì, tôi chỉ cảm thấy... Ừ, cô cũng xem như là mối tình đầu." Bộ dạng Nguyễn Ca nghiêm túc làm người ta rất muốn cười ra tiếng.

Nhạc Nhất Nhạc vẫn không hiểu Nguyễn Ca, coi như không nghe được gì, chỉ mỉm cười: "Cho nên, các người muốn ăn cơm cùng tôi không?"

"Tốt." Nguyễn Ca rất sảng khoái đồng ý, hoàn toàn không có ý thức đến đề tài đã chạy xa rồi.

Nhạc Nhất Nhạc lại lịch sự nhìn về phía Dư Thiếu Lâm: "Anh Dư, còn anh thì sao?

Sau khi Dư Thiếu Lâm đi vào thì không nói chuyện nhiều, lúc này vừa nghe Nhạc Nhất Nhạc hỏi như thế, lập tức lịch sự đáp lại: "Tôi giống Tiểu Ca."

Nguyễn Ca ở lại, hắn tất nhiên sẽ ở lại, nếu như Nguyễn Ca không ở lại, hắn cũng không cần thiết phải ở lại nữa.

Phản ứng của Dư Thiếu Lâm có chút buồn cười, thoạt nhìn hoàn toàn không giống như ở cùng một không gian với các cô, làm cho Nguyễn Ca và Nhạc Nhất Nhạc không nhịn được nhìn nhau cười.

Nhạc Nhất Nhạc làm bữa cơm đơn giản, trong lúc đó, Tưởng Tiểu Trường căn bản chưa từng tỉnh lại.

"Anh ta phải uống bao nhiêu rượu mà đến tận bây giờ còn chưa tỉnh lại? Bội phục bội phục." Nguyễn Ca tìm một chỗ ngồi xuống, liếc nhìn về phía chỗ Tưởng Tiểu Trường và hai người bạn khác đang nằm.

Nhạc Nhất Nhạc chỉ cười, cũng không trả lời.

Đợi đến khi Nhạc Nhất Nhạc nấu xong, Tưởng Tiểu Trường mới đúng lúc tỉnh lại, vì quá đau đầu, anh ta xoa đầu nhìn Nhạc Nhất Nhạc mở miệng: "Bây giờ mấy giờ rồi? Sao cảm thấy muộn rồi vậy..."

Nhạc Nhất Nhạc cho Tưởng Tiểu Trường một ánh mắt tự mình xem: "Anh không biết xem giờ à? Tin tôi đi, xem xong là anh nhất định sẽ bị dọa cho giật mình thôi."

Nói xong, Nhạc Nhất Nhạc đã đặt thức ăn lên bàn.

Lúc này, Tưởng Tiểu Trường còn chưa phát hiện ra trong phòng có Nguyễn Ca và Dư Thiệu Lâm, tự nhiên giơ tay của mình lên xem giờ, sau đó, giọng điệu có phần giật mình: "Đã trưa rồi cơ à? Đừng nói cho tôi biết, tôi uống say từ hôm qua... Cho nên ngủ một giấc đến tận bây giờ đấy!"

"Chẳng lẽ không đúng à?" Nhạc Nhất Nhạc nhìn Tưởng Tiểu Trường với vẻ kỳ lạ, không nhường một câu đã trực tiếp vạch trần.

Tưởng Tiểu Trường cảm thấy kỳ lạ vỗ đầu mình, trông có vẻ rất đau đầu: "Sao có thể như vậy được chứ."

Tửu lượng của anh ta cũng không tệ lắm, anh ta vốn tưởng Nhạc Nhất Nhạc say, mình cũng không thể say được, kết quả, anh ta lại say trước...

Anh ta vừa nói dứt lời liền nghe được có tiếng cười khẽ, anh ta nhìn về phía nơi phát ra tiếng cười, mới phát hiện ra hôm nay Nhạc Nhất Nhạc có khách.

Thấy Nguyễn Ca, Tưởng Tiểu Trường vẫn cười rất lịch sự, chợt nhìn về phía người đàn ông ở bên cạnh Nguyễn Ca, chỉ thấy thái độ của đối phương không tốt lắm, nên cũng không giơ tay chào hỏi. Đối với loại đàn ông này, chào hỏi cũng sẽ không được để ý tới, anh ta chắc chắn sẽ không làm chuyện mặt nóng dán mông lạnh đâu.

Thái độ của Dư Thiếu Lâm đối với Tưởng Tiểu Trường không tốt, hoàn toàn là có nguyên nhân. Trong thời gian hắn và Nguyễn Ca vừa chia tay, hắn đã xem qua tin tức có liên quan tới cô ấy và Tưởng Tiểu Trường. Khi đó anh ta bị Vạn Tố Y yêu cầu đưa Nguyễn Ca trở về, bây giờ anh ta ta theo đuổi Nhạc Nhất Nhạc, càng chứng minh thật ra quan hệ giữa Nguyễn Ca và anh ta không có gì, nhưng trong lòng Dư Thiếu Lâm vẫn còn khó chịu với anh ta, vẫn thấy sau này không gặp mặt thì tốt hơn.

Nguyễn Ca nhìn thấy Nhạc Nhất Nhạc đi vào phòng bếp lấy đồ ăn cho mọi người liền hạ giọng nói với Tưởng Tiểu Trường: "Anh làm sao vậy? Chẳng lẽ đến bây giờ còn chưa có chủ động tỏ tình..."

"Chuyện như vậy mà cô cũng nhìn ra được à?" Bộ dạng Tưởng Tiểu Trường đầy thất bại.

Có mấy lời, anh ta cũng không muốn nói thẳng ra như vậy, có vẻ hơi ngu ngốc. Nhưng với Nhạc Nhất Nhạc, hình như không nói một ít lời ngu ngốc đó, cô ấy sẽ mãi mãi không biết Tưởng Tiểu Trường có ý gì.

Nguyễn Ca khẽ gật đầu, có thể nhìn ra cũng không phải là chuyện gì khó, từ phản ứng của Nhạc Nhất Nhạc là biết: "Nhất Nhạc là người như vậy, nếu như anh không chủ động nói ra, cô ấy sẽ không bao giờ cho là anh có thể thích cô ấy."

"Nếu như chủ động nói ra thì sao? Cô ấy sẽ có phản ứng gì?" Tưởng Tiểu Trường tò mò nhìn Nguyễn Ca hỏi.

Nghe giọng điệu của Nguyễn Ca, cô ấy hẳn phải hiểu Nhạc Nhất Nhạc. Cho dù cuối cùng thổ lộ, tối thiểu cũng phải thông qua Nguyễn Ca hiểu rõ thái độ, phản ứng của Nhạc Nhất Nhạc thì tốt hơn.

Làm một người bạn cùng phòng, Nguyễn Ca tự nhận mình vẫn tương đối hiểu rõ Nhạc Nhất Nhạc.

Đầu ngón tay Nguyễn Ca gõ lên trên bàn, cẩn thận suy nghĩ một lát mới mở miệng nói: "Ừ... Tôi cho rằng nếu như cô ấy không muốn tiếp nhận anh, sẽ phải trốn anh mấy ngày, nếu như cô ấy không biết tình cảm của anh, sẽ nói với anh cô ấy cần suy nghĩ thật kỹ, nếu như cô ấy đặc biệt thích anh, cô ấy sẽ lập tức tiếp nhận."

Nguyễn Ca giống như là một chuyên gia hiểu về tình yêu của người phụ nữ, đặc biệt nghiêm túc nói cho anh ta biết những điều này. Tưởng Tiểu Trường cảm thấy rất có lý nên khẽ gật đầu, nhưng rất nhanh lại ném ra nghi ngờ của mình: "Nhưng sao tôi cảm giác tất cả phụ nữ đều như vậy?"

Tưởng Tiểu Trường suy nghĩ cẩn thận, cảm thấy Nguyễn Ca nói giống như phản ứng của người phụ nữ theo bản năng.

Khóe miệng Nguyễn Ca giật giật, còn chưa nói ra khỏi miệng, đã nghe được một câu: "Cô ấy nói chính là áp dụng với tất cả mọi người, cô ấy mới chỉ yêu có một lần, làm sao hiểu được nhiêu như vậy chứ."

Nguyễn Ca bị người chủ động phá bĩnh thì xoay người nhìn chằm chằm vào vào Vạn Tố Y, giả vờ tức giận nói: "Tục ngữ nói, không vạch sở đoản của người khác, đến lúc này mà cô cũng không tha cho tôi là có ý gì hả? Còn nữa, cô vào bằng cách nào?"

Nguyễn Ca nhớ Vạn Tố Y không có chìa khoá, vậy cô vào bằng cách nào, hơn nữa còn đột ngột như vậy? Nguyễn Ca vẫn thấy rất tò mò.

"Các người mở cửa nói truyện, tôi vào đây làm sao có thể phát hiện ra được?" Vạn Tố Y chỉ vào cánh cửa bây giờ đã bị đóng lại, bất lực lắc đầu.

Nguyễn Ca liếc nhìn về phía cửa, bật cười: "Nhất Nhạc cũng quá sơ ý rồi."

Lúc này, Nhạc Nhất Nhạc đang phòng bếp chuẩn bị đồ ăn, nghe được tên của mình liền đẩy cửa đi vào. Thấy người tới, cô lập tức kinh ngạc: "Hôm nay nhà tôi có chuyện gì xảy ra mà nhiều người tới như vậy?"

Sao cô có cảm giác những người này cố ý muốn tập trung ở nhà mình hôm nay thì phải...

Nghe thấy Nhạc Nhất Nhạc nói vậy, Nguyễn Ca nhìn về phía Vạn Tố Y, Vạn Tố Y rõ ràng nói không tới, sao bây giờ lại tới vậy?

Vạn Tố Y gật đầu chào mấy người còn lại, sau đó tìm một chỗ khác ngồi xuống: "Mình có việc nên tới tìm bạn."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play