Câu trả lời của hắn làm cho Lý Nhược Hàm không nhịn được cười, nhưng cô ta cười cũng không phải là Lương Dần, mà là chính bản thân cô ta.

Có đôi khi cô ta thật sự cảm thấy mình thật nực cười, biết rõ ràng đáp án là gì, nhưng vẫn thích hỏi, còn nhét con dao vào tay hắn và đưa đến vị trí trái tim của mình.

"Lương Dần, cả đời tôi đều tập trung ở trên người anh, nếu như nói tôi không yêu anh chính là phủ nhận cả cuộc đời của tôi, tôi chưa bao giờ dám phủ nhận nó, cho dù anh đối với tôi rất tệ, còn tổn thương tôi, nhưng tôi vẫn không có cách nào phủ định cả cuộc đời của mình." Lý Nhược Hàm hít sâu một hơi, tất cả cảm xúc của cô ta đều dành cho hắn, ngay cả hít thở cũng là vì hắn.

Có lẽ cô ta rời khỏi Lương Dần vẫn có thể sống được, nhưng nếu như Lương Dần không còn, cô ta chắc chắn sẽ chết.

Thật ra, dục vọng của cô đối với Lương Dần cũng không quá mạnh mẽ, cô ta có thể tha thứ cho được mình không ở cùng với Lương Dần, nhưng cô ta không thể tha thứ cho việc Lương Dần biến mất.

Nói cách khác, cô có thể khiến mình chết đi, lại không thể để cho Lương Dần chết đi.

Tào Lan cầm bàn tay Lý Nhược Hàm đặt lên trên cổ mình, cố gắng trấn an: "Nhược Hàm... con là cô gái tốt, từ trước đến nay mẹ chưa từng nghi ngờ tình cảm của con với A Dần, chẳng qua A Dần không đáng để con..."

"Bà câm miệng!"

Tào Lan còn chưa nói xong đã bị Lý Nhược Hàm ngắt lời, giọng nói của cô ta đầy nghiêm khắc lại lạnh lùng cay nghiệt.

Lúc này, bên ngoài im ắng, bây giờ là gần bốn giờ, trời sắp sáng rồi, cho dù trong phòng khách sáng như ban ngày, nhưng vẫn còn sự lạnh lẽo của đêm tối.

Tào Lan không muốn nói chuyện, nhưng bà ta phải che giấu tiếng đứa trẻ khóc.

"Cho nên cuối cùng cô muốn có kết quả thế nào?" Lương Dần không thích tốn thời gian với Lý Nhược Hàm, vẫn đi từng bước tiến về phía cô ta.

Lý Nhược Hàm theo bản năng lùi lại, nhưng cũng không nhượng bộ, cho dù tâm lý của cô ta đã hoàn toàn suy sụp.

Nếu như cứ muốn hỏi Lý Nhược Hàm rốt cuộc muốn gì, có thể bản thân cô ta cũng không biết, tất cả những chuyện cô ta đang làm đều dựa theo tâm trạng của mình, cũng không có mục tiêu rõ rệt.

"Nếu tôi nói tôi có không mục đích gì, chỉ làm theo tâm trạng, anh có tin không?" Lúc này, Lý Nhược Hàm cười lạnh một tiếng, trong tiếng cười có phần thăm dò và uy hiếp.

Cho dù là dùng cách này để có liên quan đến Lương Dần, cô ta cũng thấy hài lòng.

"Tôi tin." Lương Dần cho Lý Nhược Hàm câu trả lời rất chắc chắn.

Lương Dần biết rất rõ Lý Nhược Hàm là ai, cô ta sẽ làm chuyện gì.

Lương Dần trả lời như vậy, trái lại là Lý Nhược Hàm không biết nói gì, vẻ tươi cười lập tức giảm xuống.

"Tôi có thể cho cô tiền." Bây giờ, thứ Lương Dần có thể cho Lý Nhược Hàm cũng chỉ có tiền.

Khi hắn nói thì đã ở cách Lý Nhược Hàm rất gần.

Hắn đang đợi thời cơ, chờ một cơ hội có thể xông lên cướp lấy con dao trong tay cô ta.

Nhưng ngay khi Lương Dần cảm thấy cơ hội sắp đến, chắc đứa trẻ trong phòng của Tào Lan quá đói nên tiếng khóc chợt lớn hơn.

"Nhược Hàm!"

Tào Lan lập tức hét lớn, nhưng lần này không thể giấu được nữa, Lý Nhược Hàm đã nghe được, cô ta lập tức dùng một tay bịt miệng của bà ta.

Khi nghe rõ tiếng khóc của đứa trẻ vọng tới, Lý Nhược Hàm có phần không khống chế được: "Tại sao lại có tiếng trẻ con khóc?"

Vào lúc Tào Lan và Lương Dần không biết trả lời thế nào, Kha Kha đã đẩy cửa phòng ngủ của Tào Lan và đi ra. Cô bé căn bản không biết trong phòng khách xảy ra chuyện gì, chỉ dụi mắt đi tìm bà nội.

Kha Kha đứng ở cửa dụi mắt hỏi bà: "Bà nội, hình như em trai đói rồi, cứ khóc mãi làm cháu không ngủ được nữa."

Lời Kha Kha nói đã làm cho trái tim của Lý Nhược Hàm lập tức suy sụp, giọng nói sắc bén hỏi: "Em trai nào? Em trai ở đâu ra!"

Kha Kha nghe được giọng nói của Lý Nhược Hàm thì ngẩng đầu nhìn cô ta, lập tức im lặng.

Cô bé nhìn thấy Tào Lan bị Lý Nhược Hàm giữ chặt, tự nhiên nóng nảy muốn xông lên: "Dì thả bà nội cháu ra, dì thả ra..."

Kha Kha còn chưa xông lên đã bị Lương Dần nắm lại, hắn đẩy cô bé vào phòng ngủ và lập tức khóa cửa.

"Lương Dần!"

Lý Nhược Hàm vừa giữ chặt lấy Tào Lan vừa đi dần tới gần cửa phòng ngủ, nhưng cánh cửa đã bị Lương Dần khóa lại, hắn thậm chí còn ném chìa khóa ra ngoài.

"Anh cố ý, rốt cuộc anh giấu bí mật gì ở trong phòng hả?" Lý Nhược Hàm lên cơn điên, cô ta tuyệt đối không cho phép người phụ nữ khác sinh con cho Lương Dần, hơn nữa còn trong lúc bọn họ vẫn là vợ chồng.

Nếu như, bây giờ có em bé, vậy không phải là chứng minh một năm trước Lương Dần đã có nhân tình sao? Bây giờ, cô ta bị đá ra ngoài, người phụ nữ kia liền thay thế vị trí?

Càng nghĩ, Lý Nhược Hàm càng kích động. Cho dù bây giờ Lương Dần không có bất kỳ liên quan nào với cô ta, nhưng cô ta vẫn không có cách tha thứ cho chuyện Lương Dần có liên quan đến người phụ nữ khác! Nhất là kết hôn sinh con, còn có thể sống cuộc sống hạnh phúc, cô ta tuyệt đối không cho phép!

"Cô muốn làm gì?"

Lương Dần thấy Lý Nhược Hàm ôm lấy Tào Lan đụng vào cánh cửa thì lập tức lên tiếng ngăn cản.

Bây giờ Lý Nhược Hàm chỉ muốn giết người, hơi thở cũng trở nên gấp gáp: "Tôi muốn xem trong phòng ngủ này có ai! Tôi muốn nhìn đứa trẻ này là ai, tôi chắc chắn sẽ không tha cho người phụ nữ này!"

Lý Nhược Hàm nhìn cửa nói với vẻ tàn bạo: "Con đàn bà đê tiện, mày hẳn rất thỏa mãn khi chiếm được chồng của người khác đúng không? Mày ra đây cho tao! Nếu như mày còn yêu hắn thì tự mình mở cửa ra, bằng không tao sẽ giết chết hết bọn chúng. Cho dù tôi không được, người khác cũng đừng mong có được!"

"Nhược Hàm, con bình tĩnh một chút đi!"

Tào Lan nhìn Lý Nhược Hàm đầy khủng hoảng, bà ta có thể thấy được máu đang nhỏ xuống.

Tào Lan quá khẩn trương quá sợ hãi, cho nên căn bản không cảm giác được đau đớn, nhưng bà ta có thể cảm nhận được dao của đang ấn vào cổ mình, trên tay và trên quần áo của bà ta đều là máu, nhưng bà ta không dám nhìn, bà ta sợ máu nên lo mình sẽ ngất đi, sau đó không biết chuyện gì sẽ xảy ra.

"Bà bảo tôi bình tĩnh à? Bây giờ bảo tôi làm sao bình tĩnh được chứ? Tôi không biết cuối cùng là người nào cướp vị trí của tôi ngay khi tôi còn là vợ của ông Lương đây, thậm chí còn sinh con. Tôi phải biết là ai dám nhằm vào tôi!" Vừa nhắc tới Lương Dần, Lý Nhược Hàm căn bản không có cách nào bình tĩnh được.

Lý Nhược Hàm biết Lương Dần sẽ không mở cửa, cô ta quyết định ép hỏi Lương Dần: "Người phụ nữ kia là ai? Anh mau nói cho tôi biết đi!"

"..."

Lương Dần bình tĩnh nhìn Lý Nhược Hàm nhưng không trả lời, Lý Nhược Hàm giống như phát điên ấn con dao vào cổ Tào Lan: "Nói cho tôi biết! Bằng không tôi sẽ giết bà ta!"

"Là Nhược Tình."

Cuối cùng, Lương Dần vẫn hoảng sợ, lạnh lùng thốt ra một cái tên.

Lý Nhược Hàm sửng sốt. Cô ta nghĩ đến vô số cái tên, nhưng chưa từng nghĩ tới cái tên này, cô ta còn tưởng mình nghe nhầm: "Anh nói gì?"

Lương Dần không muốn lặp lại, nhưng cô ta biết không nghe nhầm, lập tức khủng hoảng: "Chị ta còn chưa chết..."

Sao có thể như vậy thì sao? Lúc đó, khi Lý Nhược Tình thì cô ta vẫn có mặt, Chị ta tuyệt đối không thể còn sống được! Tuyệt đối không thể!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play