Thẩm Nghi San càng xiết chặt nắm đấm, giọng nói cũng lớn hơn: "Nếu như các người không tin có thể làm xét nghiệm ADN! Đây là con cháu nhà các người, các người không thể vì nó có vấn đề mà không nhận nó được!"
"Ha ha, sao tôi phải đi xét nghiệm chứ? Tôi thậm chí còn chẳng tin cô, sao tôi phải đi làm xét nghiệm? Tôi cho cô biết, cô đừng mơ có thể dựa vào nó mà bước vào cửa nhà tôi. Về sau, cô đừng tới quấy rầy cuộc sống của chúng tôi nữa, nhà chúng tôi không chào đón cô." Người phụ nữ lạnh lùng trừng mắt với Thẩm Nghi San và nói ra mục đích của mình.
Bà ta nói nhiều như vậy, cũng chỉ là muốn từ chối đứa trẻ tàn tật này và Thẩm Nghi San mà thôi.
Thẩm Nghi San vốn định dựa vào đứa trẻ này để giữ người đàn ông nãy giờ vẫn im lặng đứng ở trong phòng, nhưng bất kể thế nào cô ta cũng không ngờ được mình sẽ sinh ra một đứa trẻ tàn tật như vậy...
Vì sao, ngay cả ông trời cũng cho cô ta gặp phải chuyện xấu vào thời điểm quan trọng này chứ?
Người phụ nữ nói xong thì không muốn dây dưa với Thẩm Nghi San thêm nữa, kéo con trai mình vội vàng rời khỏi đó.
Trong lúc Thẩm Nghi San mang thai đã phải chịu đựng bọn họ, lúc này, hai người kia rõ ràng chạm đến ranh giới cuối cùng của cô ta. Thấy hai người chuẩn bị ra ngoài, Thẩm Nghi San xiết chặt hai tay đã đỏ ửng, mở miệng nói thẳng: "Chờ một lát."
"Nếu như, các người không chịu trách nhiệm về đứa trẻ này, tôi..." Thẩm Nghi San nhìn chăm chú vào hai người chuẩn bị đi, giọng nói rất nghiêm túc và quả quyết: "Tôi nhất định sẽ làm ầm ĩ trên truyền hình, cho cả nhà các người mất mặt!"
Người phụ nữ không tin Thẩm Nghi San dám cả gan làm như vậy, nhưng lời cô ta nói ra đã đủ chọc giận bà ta: "Cô còn biết xấu hổ hay không? Lên truyền hình? Cô không sợ bị chửi rủa sao?"
Ở trong mắt bà ta, người phụ nữ như Thẩm Nghi San có bị nước bọt dìm chết cũng không có gì kỳ lạ.
"Tôi sợ à? Tôi đã bị các người ép đến đường cùng rồi, tôi có gì phải sợ nữa..." Thẩm Nghi San cúi đầu, trong giọng nói lộ ra sự chua xót: "Tôi như bây giờ, nửa đời còn lại phải sống thế nào đây? Nếu như không được bồi thường, tôi sống còn có ý nghĩa gì nữa?"
"Nói tới nói lui, còn không phải là cô muốn tiền sao?" Người phụ nữ hiểu ý của Thẩm Nghi San, lấy hai mươi ngàn nhân dân tệ từ trong túi của mình ra và ném lên người cô ta: "Tôi cho cô tiền, từ nay về sau, cô đừng tới tìm con trai của tôi nữa."
Thẩm Nghi San nhìn tiền trên giường mà không nói một lời nào, thậm chí cũng không ngẩng đầu nhìn người đàn ông kia.
Cô ta hoàn toàn thất vọng về người đàn ông này rồi, không còn hy vọng xa vời là hắn có thể giúp gì mình nữa.
Nghe được tiếng bước chân của hai người đi ra ngoài, Thẩm Nghi San cẩn thận nhặt tiền lên nhét vào trong túi của mình.
Tiền cô ta nằm viện và tiền chữa bệnh cho đứa trẻ mấy ngày sau đều tạm thời phải trông cậy vào số tiền này
Về phần hai người vừa rồi, Thẩm Nghi San không tính sẽ bỏ qua cho bọn họ, nếu bỏ qua cho bọn họ như thế thì lợi cho bọn họ quá!
Vạn Tố Y thấy Thẩm Nghi San nhặt tiền thì không nhìn nữa, đi cùng Mạnh Kiều Dịch về phía văn phòng của bác sĩ Hồ.
Ở trong bệnh viện tới trưa, Vạn Tố Y mới cầm kết quả khám bệnh của con về nhà.
Lúc về đến nhà, Dương Thục Nghi và Mạnh Kỳ Nhu đang chờ bọn họ.
"Mới sáng sớm mà bọn con đi đâu tới giờ mới về thế?" Dương Thục Nghi thấy cô cháu nhỏ của mình về, vẻ mặt không vui nhìn Vạn Tố Y hỏi.
Vạn Tố Y cởi bộ quần áo trên người con gái và cười nói: "Bọn họ đi bệnh viện cho cháu khám sức khỏe."
"Thế nào? Không sao chứ con?" Dương Thục Nghi ngồi ở trên xe lăn giơ tay về phía Vạn Tố Y.
Vạn Tố Y hiểu Dương Thục Nghi có ý gì, liền đưa con bé cho bà.
Dương Thục Nghi ôm Yến Yến, trên mặt đầy vẻ yêu thương: "Nhóc con này."
"Sao chị cũng tới đây?" Mạnh Kiều Dịch nửa đùa nửa thật hỏi Mạnh Kỳ Nhu.
Mạnh Kỳ Nhu hừ mũi, bộ dạng không hài lòng về em trai mình: "Sao nào? Chẳng lẽ chị không thể tới à?"
"Chị tới thăm cô tiên nữ nhỏ bé của chúng ta, chứ không phải tới thăm em đâu nhé." Mạnh Kỳ Nhu tỏ vẻ ghét bỏ Mạnh Kiều Dịch, sau đó cúi người trêu Yến Yến trong lòng Dương Thục Nghi.
Dương Thục Nghi nâng Yến Yến lên có hơi tốn sức.
"Nhóc con dường như đã nặng hơn thì phải?" Dương Thục Nghi vừa vui mừng lại bất đắc dĩ nói.
Gần đây cô bé lớn lên, Dương Thục Nghi tất nhiên vui mừng. Nhưng hai chân của bà không dùng được nên ôm cô bé rất mỏi.
Vạn Tố Y cười khẽ và giơ tay về phía Dương Thục Nghi: "Hay mẹ cứ để con bế cho."
Cô lo lắng Dương Thục Nghi bế Yến Yến lâu sẽ mệt, nhưng Dương Thục Nghi căn bản không chịu buông tay: "Thật vất vả mới có thể được bế một lúc, chẳng lẽ mẹ có chút mong muốn ấy cũng không được à?"
"Tất nhiên không phải rồi, con chỉ lo mẹ mệt thôi." Vạn Tố Y hơi lúng túng, khẽ cười nói.
Dương Thục Nghi cũng chỉ nói đùa, không để ý tới ý tới lời cô nói, chỉ bế Yến Yến và bảo Mạnh Kỳ Nhu đẩy xe lăn tới bên cạnh sô pha.
"Tố Y à, gần đây có phải công việc của em rất bận rộn đúng không?"
"Cũng tạm được, không đến nỗi quá bận."
"Bọn chị đã xem tin tức về tuần lễ thời trang rồi, chị chỉ muốn khen em thôi, rất tuyệt vời." Mạnh Kỳ Nhu nhắc tới chuyện Vạn Tố Y tham gia tuần lễ thời trang.
Mạnh Kỳ Nhu đã xem những lời khen dành cho Vạn Tố Y trên trang tin tức, cũng thấy truyền thông chính của nước ngoài đều khen cách ăn mặc của cô rất phong cách, Mạnh Kỳ Nhu còn thấy rất tự hào đấy. Vạn Tố Y là em dâu của cô ấy mà.
Thật ra, thái độ của cô ấy với Vạn Tố Y đã có một sự thay đổi rất lớn.
Trước đây, khi Vạn Tố Y vừa trở thành em dâu của Mạnh Kỳ Nhu, cô ấy cũng không thích Vạn Tố Y lắm, thậm chí có chút ghét bỏ, luôn cảm thấy cô không xứng với em trai của mình, bên cạnh cũng có không ít người nói những lời này. Bản thân cô ấy cũng không thích nhắc tới Vạn Tố Y, cho dù người khác chủ động hỏi, cô ấy cũng sẽ nói lảng sang chuyện khác. Sau đó, cô hiểu rõ tầm quan trọng của Vạn Tố Y đối với Mạnh Kiều Dịch, mới dần dần thật lòng tiếp nhận Vạn Tố Y. Bây giờ, cô ấy nghe được nói tới Vạn Tố Y thì đều thấy vui mừng vì Mạnh Kiều Dịch có thể lấy được người vợ như vậy.
Vạn Tố Y nghe được Mạnh Kỳ Nhu nhắc tới chuyện tin tức, vẫn có chút xấu hổ: "Em cũng không ngờ sẽ có người chú ý tới mình."
Ban đầu, Vạn Tố Y đi tuần lễ thời trang chỉ muốn học hỏi kinh nghiệm, không ngờ, cô trái lại cướp ánh sáng của một đám minh tinh, cô thấy rất áy náy về điều này.
"Đương nhiên sẽ có người chú ý tới rồi. Em rất đẹp mà." Mạnh Kỳ Nhu khen Vạn Tố Y có vẻ không chịu dừng.
Ngay cả Mạnh Kiều Dịch cũng không nghe nổi nữa: "Sao em chưa từng thấy chị tâng bốc sếp của chị như vậy chứ?"
"Hừ, em nói vậy là sao? Chị tâng bốc lúc nào hả? Cái này gọi là lời nói thật lời, còn nữa, chị còn cần phải cố ý tâng bốc Tố Y sao? Cô ấy là em dâu chị cơ mà." Mạnh Kỳ Nhu lại thấy buồn bực, nhìn Mạnh Kiều Dịch cười nói.
Mạnh Kiều Dịch rõ ràng đang nói đùa cùng Mạnh Kỳ Nhu, thấy vẻ mặt cô ấy như vậy, anh còn cười trước cả cô ấy.
Vạn Tố Y nhìn Mạnh Kiều Dịch, dù cô không cười, nhưng ý cười đã đặc biệt rõ ràng, Mạnh Kiều Dịch cũng chỉ có thể nói đùa được mấy câu với Mạnh Kỳ Nhu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT