Lý Nhược Hàm làm sao có thể chịu được thái độ này của mẹ chồng mình? Tiếp theo sắc mặt không hề dễ nhìn: “cho nên thân phận cô ta bây giờ khác rồi, tôi phải nịnh nợ cô ta, phải không?”
“Ta không có cái ý này.” Tào Lan biết Lý Nhược Hàm hiểu nhầm rồi, thử giải thích: “mẹ tất nhiên là muốn tốt cho con, không hề có ý muốn con phải nịnh bợ cô ta, nhưng...con ít ra cũng không nên chủ động kiếm chuyện với cô ta....”
Cho dù Tào Lan chưa bao giờ nhìn thấy Lý Nhược Hàm làm gì, nhung dựa vào sự hiểu biết của bà về Lý Nhược Hàm và Vạn Tố Y, bà rất dễ để có thể đoán ra, Vạn Tố Y tuyệt đối không bao giờ chủ động làm khó Lý Nhược Hàm, trừ khi Lý Nhược Hàm chủ động kiếm chuyện.
Tào Lan không hề nhìn sai, nhưng không thể để Lý Nhược Hàm mãn nguyện.
Trong tai của cô, cô nghe không lọt một chữ người khác nói về Vạn Tố Y.
Cho dù cô sai, cô cũng không cho phép người nhà của cô nói về cô không tốt.
Lý Nhược Hàm nở nụ cười khinh bỉ nhìn Tào Lan nói xong, sau đó cô mở lời: “mẹ nói xong rồi phải không?”
“Con rất muốn hỏi mẹ, mẹ rốt cuộc là mẹ chồng của con hay mẹ chồng của Vạn Tố Y, tại sao cứ luôn bảo vệ cho cô ta?” thái độ của Lý Nhược Hàm rất là dồn ép người khác chấp vấn, hỏi xong lập tức lại là bộ dạng như bừng tỉnh: “con chút nữa cũng quên mất, cô ta cũng là con dâu trước của mẹ.”
“Sao thế, bây giờ còn nghĩ rằng con trai mình có thể quay lại với cô ta à.?” Lý Nhược Hàm cũng không có mù, tất nhiên là nhìn ra Tào Lan đối với Vạn Tố Y từ sớm đã cảm thấy hối hận.
“Con nói cái gì vậy? ta chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đó! Ta chỉ là....” Tào Lan vô cùng khó xử nhìn Lý Nhược Hàm, trước giờ không giỏi tranh luận với Lý Nhược Hàm, nhưng không tranh luận, trong lòng lại không thoải mái.
Lý Nhược Hàm không hề vì lời nói của Tào Lan mà thay đổi thái độ, ngược lại càng ép người vào thế bách: “con nói sai sao? Đừng tưởng con không biết mẹ nghĩ gì, mẹ từ trong lòng không hề thcish con, đứa con dâu này, từu sớm đã muốn Vạn Tố Y có thể quay lại ở bên cạnh Lương Dần đúng không? Nếu như không phải Vạn Tố Y cũng tái hôn rồi, mẹ nhất định đã đi cầu xin cô ta quay lại!
“Ta chưa bao giờ có suy nghĩ này.” Ngực Tào Lan phập phồng, mặc dù bình thường không tính toán so đo gì với Lý Nhược Hàm, nhưng lời nói của Lý Nhược Hàm thật sự có phần quá đáng.
Lý Nhược Hàm lúc về nhà vốn dĩ không có tức giận, nhưng khi nghe Tào Lan nhắc đến Vạn Tố Y, khắp người cô đều là thuốc nổ, châm ngòi là nổ, căn bản không hề quan tâm đến lễ độ hay thứ gì khác.
Tào Lan không muốn ly hôn với Lý Nhược Hàm, phất phất tay, biết là nói không thông: ‘bỏ đi, ta về phòng nghỉ ngoi trước. Con tự mình suy nghĩ cho rõ.”
Lý Nhược Hàm đã nói như thế, Tào Lan cho dù có gì cần nói cũng không muốn tiếp tục nói nữa.
Lý Nhược Hàm kéo Tào lan không cho bà đi: “lời đã nói nửa chừng, vậy thì phải nói cho xong.”
Lý Nhược Hàm sẽ không làm gì với Tào Lan, cô chỉ không bỏ qua cho lời nói của Tào Lan, đến cuối cùng làm như cô là người không nói lí lẻ vậy.
Nhưng vẫn thường là, thường những người không nói lí lẻ đều không phát hiện mình không nói lí.
“Buông tay ra! Tào Lan sắc mặt không đươc dễ nhìn, rất ít khi nói năng nghiêm khắc như thế này vói Lý Nhược Hàm.
Lý Nhược Hàm cũng rất ít khi coi trọng Tào Lan, lúc này nói gì cô cũng không buông tay: “sao thế? Lại không nói tiếp đi?’
“Tôi bảo cô buông tay.” Giọng nói của Tào Lan nâng cao lên.
“Đừng có dùng cái giọng điệu này nói chuyện với tôi, đừng quên bây giờ bà ăn của ai, ở của ai, bà là mẹ của Lương Dần nên tôi mới để bà ở đây, nhưng điều đó không có nghĩ là tôi để bà bà ăn nói hàm hồ! Thái đọ của Lý Nhược Hàm vô cùng không tốt, lời nói cũng càng ngày càng quá đáng.
Có điểu, Lý Nhược Hàm còn vài lời còn quá đáng hơn, chỉ là chưa kịp nói ra, Lương Dần tiến đến ngăn cản: “là ý gì? Nếu không phải mẹ tôi thì sao?”
“Tôi sẽ.....” Lý Nhược Hàm chuẩn bị trả lời, nhưng nghe giọng nói có gì không đúng, lập tức quay đầu lại nhìn.
Đợi đến khi cô nhìn thấy Lương Dần, xương cốt khắp người đều lạnh buốt, cô căn bản không biết Lương dần trở về từ lúc nào, cũng không biết Lương Dần rốt cuộc nghe được cô nói những gì......
“Anh, anh về từ lúc nào?” Biểu cảm trên toàn bộ khuôn mặt của Lý Nhược Hàm trở nên rất kỳ lạ, giống như đang nổi cáu nửa chừng thì muốn biến thành dịu dàng, nhưng lúc này không trên không dưới trông rất khó nhìn.
Lương dần lườm Lý Nhược hàm một cái, vẫn chưa nói gì, Lý Nhược Hàm biết Lương Dần tức giận rồi.
Cô đối với Lương Dần đã mẫn cảm đến mức một ánh mắt cũng đọc được suy nghĩ của Lương Dần đang nghĩ gì, căn bản không cần phải đoán nhiều.
“Em....chỉ đang nói chuyện với mẹ...” trước mặt Lương Dần, Lý Nhược Hàm không dám làm gì quá đáng.
Lương Dần nghe Lý Nhược Hàm nói chỉ là đang nói chuyện, không nhịn được cười: “ừm, nếu như tôi không lại, cô sẽ nói còn quá đáng hơn nữa.”
Tất cả những gì lý Nhược Hàm nói, Lương Dần đều nghe hết tất cả, cô có tâm tư gì, Lương dần vô cùng rõ, cho nên, không phải Lý Nhược Hàm giải thích là được.
“A Dần, em thật sự....”
“tin tức hôm nay tôi xem rồi.”
Lương Dần ngắt ngang lời Vạn Tố Y muốn giải thích, quay người lại nói vơi Lý Nhược Hàm: “cô bây giờ lại trở nên như thế này, sau lưng chúng tôi, cô rốt cuộc còn làm bao nhiêu chuyện nua? Tôi có lẻ không chỉ một lần nói với cô, không nên đi tìm Vạn Tố Y, Không nên đi tim Vạn Tố Y, không nên đi tìm Vạn Tố Y, tại sao cô vẫn là không nghe! Cô có biết tối mệt mỏi như thế nào với mấy lời này không? Tôi bây giờ đã không muốn nói gì nữa.!”
“Anh nghĩ tôi muốn đi hay sao? Nếu không phải vì anh, tôi sao lại trở nên như thế này!” Nhìn Lương Dần người chỉ biết một mực chỉ trích cô, không kiềm chế được đau khổ nói: “anh có bao giờ nghĩ đến cảm nhận của tôi? Tôi nhìn thấy anh quan tâm cô ta, tôi cũng không hề dễ chịu, chỉ cần ánh mắt anh hoàn toàn rời khỏi cô ta, trong lòng khong còn nghĩ đến cô ta dù chỉ một chút, tôi sẽ có cảm giác bất an như thế này không? Tôi sẽ không!”
“……”
Suy cho cùng, Lý Nhược Hàm cũng không thùa nhận cái sai của mình, vẫn không ngừng đem cái sai của mình dốc sức đẩy cho người khác.
Lương Dần chưa bao giờ nói với Lý Nhược Hàm trong lòng vẫn còn nghĩ đến Vạn Tố Y, tất cả đều do Lý Nhược Hàm tự suy đoán ra, nhưng chính vì những suy đoán đó, khiến cô khắp nơi gây khó dễ cho người khác, thậm chí bỏ mặc tất cả chuyện của bản thân.
Lương Dần chăm chăm nhìn Lý Nhược Hàm, thái độ nghiêm túc trước giwof chưa từng có: “cô quá ấu trĩ!”
Con người này thật sự quá ấu trĩ, có ai vì trả thù người khác mà rừng trị chính mình? ngoài Lý Nhược Hàm ra, Lương Dẫn không thẻ tìm được người thứ hai.
Chấp niệm của Lý Nhược Hàm quá đáng sợ đi, chỉ cần có thể hủy hoại Vạn Tố Y, cho dù phải hủy hoại bản thân mình, cô cũng tình nguyện...
“Tôi không còn gì để nói.” Lương Dần đưa tay mình lên, tất cả các động tác đều thể hiện sự bất lực.
Nhìn Lương Dần chuẩn bị đi, Lý Nhược Hàm một tay giữ chặt hắn: “Anh muốn đi đâu?”
“Em cần quan tâm?” Lương Dần vói một giọng điệu không tin tưởng lắm nhìn Lý Nhược Hàm hỏi.
Lý Nhược Hàm không hiểu hắn có ý gì: “Em không có tư cách quan tâm hay sao?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT