"Vậy cô có cách gì?" Đổng Tiểu Khiết hỏi đặc biệt trực tiếp.

Bất kể từ phương diện nào, cũng xem như Đổng Tiểu Khiết đang cầu cứu Lý Nhược Hàm, chỉ cần cô ta mở miệng thôi.

Nhưng cũng không phải như vậy.

Cho dù Đổng Tiểu Khiết hỏi Lý Nhược Hàm có cách gì không, nhưng vẻ mặt vẫn cao ngạo, hình như đang miễn cưỡng đồng ý nghe cách của cô ta chứ không phải muốn cô ta giúp mình.

"Tôi không có cách nào, nhưng tôi biết một bí mật của Vạn Tố Y." Lúc này Lý Nhược Hàm cũng không tính toán cùng Đổng Tiểu Khiết.

Đối với Lý Nhược Hàm, hẳn không có gì quan trọng bằng việc khiến Vạn Tố Y gặp khó khăn.

Đổng Tiểu Khiết không có hứng thú gì với bí mật: "Mỗi người đều có bí mật, Vạn Tố Y có bí mật không phải là bình thường sao? Bí mật không giúp được tôi, nếu như không có cách, xin lỗi, tôi đi trước một bước."

"Chờ một lát." Lý Nhược Hàm gọi Đổng Tiểu Khiết, vẻ mặt khó coi nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào Đổng Tiểu Khiết: "Tôi tin tưởng, chỉ cần cô nghe lời tôi nói xong, cô sẽ biết nên làm như thế nào."

Nghe Lý Nhược Hàm nói vạy, đầu ngón tay Đổng Tiểu Khiết ngoáy lỗ tai của mình giống như muốn khiến cho mình có chút hứng thú: "Thật sao?"

Khóe miệng trang điểm hoàn mỹ của Lý Nhược Hàm khẽ giật khi nghe Đổng Tiểu Khiết nói vậy. Cô ta lập tức tới gần Đổng Tiểu Khiết, đôi môi đỏ chót ghé sát bên tai Đổng Tiểu Khiết nói gì đó, Đổng Tiểu Khiết dần dần nhíu mày.

"Đây coi là bí mật sao?" Đổng Tiểu Khiết không biết chuyện này của Vạn Tố Y, nhưng chuyện này cũng không tính là bí mật.

Cô ta còn tưởng rằng Lý Nhược Hàm sẽ nói ra bí mật có thể uy hiếp tới Vạn Tố Y, nhưng nghe xong lại không phải.

"Cô ở nước ngoài quá lâu nên không biết tình hình trong nước, thật ra rất nhiều người trong nước đều chú ý tới chuyện này, dù sao cũng không quá tốt." Khóe miệng Lý Nhược Hàm cong lên rất tà ác. Chỉ cần có thể làm cho Vạn Tố Y ngã xuống, cô ta sẽ không buông tha bất kỳ cách nào.

Đổng Tiểu Khiết rất nghi ngờ, nhưng không phản đối lời Lý Nhược Hàm nói.

Cách này xem như là cách dự bị cho cô ta lúc này. Nếu như cô ta xác định mình sẽ thua, dùng thêm cách này cũng không muộn.

Bây giờ, điều quan trọng nhất với Đổng Tiểu Khiết chính là ngăn cản chuyện tổ chương trình đi điều tra soát phiếu. Chuyện này cũng không khó làm, thật ra cô ta mời đạo diễn ăn bữa cơm, biểu thị một chút áy náy, nói lời xin lỗi về chuyện này cũng được rồi.

Lý Nhược Hàm nói xong bí mật của mình thì xác định Đổng Tiểu Khiết chắc chắn sẽ làm theo cách của mình, cũng không ở lại lâu trước mặt Đổng Tiểu Khiết nữa.

Thật ra, quan trọng nhất là làm sao để lộ ra bí mật này. Nhưng Lý Nhược Hàm không muốn cung cấp cách, nếu như cô ta cung cấp cách hại Vạn Tố Y, đến lúc đó cô ta không thoát khỏi liên quan. Nhưng nếu như do Đổng Tiểu Khiết nghĩ cách, như vậy tình hình sẽ khác, Lý Nhược Hàm xem như hoàn toàn thoát khỏi liên quan với chuyện này, chuyện tốt như vậy, cô ta tất nhiên sẵn lòng làm rồi.

So với hai người đang tâm trạng nặng nề, Vạn Tố Y và Nguyễn Ca lại đơn giản rất nhiều. Bây giờ hai người chỉ muốn tiếp tục tranh tài, không suy nghĩ nhiều về chuyện khác, thắng thua cũng không quan trọng với các cô.

Nguyễn Ca cũng không coi trọng thắng thua, nhưng hôm nay cô ấy đặc biệt hài lòng.

Không vì gì khác, chỉ vì hôm nay Đổng Tiểu Khiết bị mất mặt.

Lúc Đổng Tiểu Khiết lao tới gây sự, Nguyễn Ca lại đặc biệt bất mãn, còn tưởng các cô phải chịu thiệt một chút, không ngờ đám người Đổng Tiểu Khiết tự chui đầu vào rọ.

"Tố Y, cái này ăn rất ngon, tôi nghe nói chân giò tốt nhất cho da, cô cũng ăn nhiều vào." Bản thân Nguyễn Ca ăn rất tốt, lại vội vàng gắp cho Vạn Tố Y.

Hôm nay, đến bây giờ Mạnh Kiều Dịch vẫn chưa về, bữa tối chỉ có Vạn Tố Y và Nguyễn Ca, cô ấy cũng không cần khách sáo, ăn không kiêng nể gì cả.

Vạn Tố Y nhìn cô ấy ăn ngon lành thì không nhịn được cười nói: "Làm một diễn viên, cô chắc hẳn ăn rất nhiều món ăn ngon rồi chứ? Chẳng lẽ ngay cả chân giò mà cô cũng chưa từng ăn à?"

"Đương nhiên ăn rồi." Nguyễn Ca trả lời, đũa lại gắp thêm móng giò vào bát mình: "Nhưng đó là chuyện từ rất nhiều năm trước, lại nói tôi chưa ăn qua thứ ăn ngon như vậy đâu."

Sau khi Nguyễn Ca làm diễn viên, thức ăn đều bị hạn chế, không thể ăn mx thứ dễ béo, thịt càng ít có. Nhưng từ sau khi cô ấy nổi danh đã có tự chủ, thật ra người đại diện không tiếp tục hỏi về việc này nữa, hoàn toàn tin tưởng cô ấy có thể tự mình giải quyết. Thật ra cô ấy có thể ăn vụng một chút, nhưng đã mất hứng thú.

Nguyễn Ca thường nói, đầu bếp trong nhà Vạn Tố Y có thể trị được bệnh kén ăn.

Cô ấy đi qua rất nhiều nhà hàng cao cấp, nhưng cũng không đâu sánh bằng đầu bếp của nhà Vạn Tố Y. Cho nên mỗi khi cô ấy nhìn thấy đầu bếp nhà Vạn Tố Y đều đặc biệt tôn trọng.

Đối với cô ấy, nhà Vạn Tố Y trở thành nơi cô ấy thích tới nhất. Nếu như phải dán nhãn lên sở thích của mình, thứ cô ấy dán lên đầu tiên chính là ăn ngon!

Nguyễn Ca xác định Mạnh Kiều Dịch hôm nay trở về tương đối muộn, nên ăn hoàn toàn yên tâm lớn mật. Ở Hải Viên, chỉ ăn cơm mà cô ấy cũng ăn hơn hai giờ.

Từ thức ăn đến món điểm tâm ngọt và hoa quả cuối cùng, cô ấy đều không bỏ qua.

Cơm nước xong, Nguyễn Ca nằm trên ghế sa lon cực kỳ thoải mái, ưỡn bụng rất xấu hổ nhìn Vạn Tố Y nói: "Bây giờ bụng tôi có thể so với cô chưa?"

Vạn Tố Y nhìn về phía bụng cô ấy, lập tức không nhịn được cười: "Đúng, thoạt nhìn giống như có bầu năm tháng đấy."

Mặc dù bụng không có lớn như Vạn Tố Y, nhưng cũng có thể gọi là mang thai.

"Thật sự ăn quá ngon! Tố Y, nếu có một ngày cô không cần tới đầu bếp nhà các cô nữa, hoặc, đầu bếp nhà các cô đắc tội cô, cô chắc chắn phải nói cho tôi biết đấy." Nguyễn Ca đặc biệt muốn đầu bếp này của Vạn Tố Y.

"Hả?" Vạn Tố Y hiểu rõ ý của Nguyễn Ca, nhưng vẫn lộ ra vẻ nghi ngờ.

Nguyễn Ca lộ vẻ thần bí đứng lên, trong ánh mắt nhìn Vạn Tố Y có thêm chút gian trá: "Hoặc cô nói cho tôi biết, đầu bếp nhà các cô có bạn gái không?"

Vì ăn mà muốn đi làm bạn gái của người ta, chuyện như vậy người khác không muốn làm, Nguyễn Ca vẫn vô cùng sẵn lòng làm, bây giờ cô ấy không có đối tượng trong lòng, bằng lòng tới phát triển một chút.

"Con người ta cũng mười tuổi rồi." Vạn Tố Y nói một câu cắt đứt ý nghĩ của Nguyễn Ca.

Cô ấy một lần nữa ngã ngồi ở trên sô pha, vẻ mặt tuyệt vọng.

"Cậu chủ về rồi."

Vào lúc Nguyễn Ca chuẩn bị biểu đạt tâm tình hỏng bét của mình, một câu nói làm cho cô ấy lập tức ngồi dậy nghiêm túc.

Ở trước mặt Mạnh Kiều Dịch, cô ấy không thể quá thả lỏng, dù sao Mạnh Kiều Dịch cũng không phải là bạn cô.

"Ngài Mạnh." Nguyễn Ca lộ ra ý cười chào hỏi, hình như người khổ sở vừa nãy căn bản không phải là cô ấy.

"Anh về rồi." Vạn Tố Y nhìn Mạnh Kiều Dịch bước vào đây thì khẽ cười. Một ngày không nhìn thấy anh, lúc này thấy anh liền khiến cô thấy yên tâm.

Mạnh Kiều Dịch nhìn Nguyễn Ca mỉm cười xem như chào hỏi, sau đó lập tức ôm lấy thắt lưng của Vạn Tố Y, một tay chỉnh lại tóc cho cô, giọng nói đặc biệt dịu dàng: "Em ăn cơm chưa?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play