Nguyễn Ca cười nhạt, không quan tâm đến hoa của Dư Thiệu Lâm: “Tôi chẳng cần anh tặng hoa cho tôi.”

Không phải điều Nguyễn Ca thích, cô từ chối cũng là điều bình thường, tại sao phải quan tâm đến mặt mũi của anh ta chứ?

“Nguyễn Ca,em thật sự từ chối anh.” Trong âm thanh của Dư Thiệu Lâm không tự nhiên có chút nũng nịu.

Rất ít khi nghe thấy giọng của Dư Thiệu Lâm như thế này, Nguyễn Ca cũng không biết tâm trạng của mình như thế nào, cuối cùng, khoé miệng nở nụ cười không mấy tự nhiên.

Lúc quen anh tới bây giờ, anh chưa bao giờ dùng giọng nói này nói chuyện với người khác, Nguyễn Ca thích anh một lần, cũng nghe anh dùng giọng điệu này nói một lần, dường như cũng rất đáng.

“Dư Thiệu Lâm, tôi không có cách nào để kết thúc.” Nguyễn Ca cuộn nhẹ cái khăn lụa trên người mình, đem nó đặt ở bên cạnh, nghiêm túc nhìn Dư Thiệu Lâm: “Nếu anh nói bó hoa này là để chúc mừng tôi đã hoàn thành bộ phim, thì tôi sẽ nhận.”

Còn nếu như tặng với ý khác, Nguyễn Ca không thể nhận được.

Dư Thiệu Lâm nếu như thật sự cảm thấy mất mặt, thì anh sẽ thuận theo lời của Nguyễn Ca nói, như thế vừa tốt cho Nguyễn Ca vừa tốt cho anh.

Nhưng con người Dư Thiệu Lâm có nhiều lúc rất cố chấp, anh ta tặng hoa này với mục đích gì thì vẫn giữ nguyên mục đích đó, không chịu cúi đầu chịu thua: “Nhưng thứ anh muốn là em là của anh.”

“Tôi là của bản thân tôi, trước giờ đã như vậy rồi.” Cô đã từng đem bản thân giao phó cho Dư Thiệu Lâm, toàn tâm toàn ý giao cho anh, nhưng Dư Thiệu Lâm không cần.

Bây giờ, Dư Thiệu Lâm hối hận rồi, nhưng thời cơ không đúng, bởi vì, đã đi sai đường một lần Nguyễn Ca sẽ không đi lại lần thứ hai.

“Nguyễn Ca, em bây giờ khiến anh rất thất vọng.” Anh nhíu mắt nhìn đôi mắt sáng rỡ của Nguyễn Ca, anh từ trước đến giờ chưa gặp qua việc nào mà khó khắc phục như thế.

Sinh nhật không có Nguyễn Ca bên cạnh, có anh đuổi theo Nguyễn Ca, như vậy cũng có ý nghĩa.

Nguyễn Ca vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh, Dư Thiệu Lâm đứng dậy, đem bó hoa trên tay đặt ở chỗ của Nguyễn Ca, giọng nói có hơi vang không sợ mọi người xung quanh nghe thấy: “Bó hoa này đã tặng cho em, em không nhận thích thì e thích làm gì là quyền của em, tóm lại, anh thích em, em không đồng ý thì anh sẽ theo đuổi cho đến khi nào em đồng ý thì thôi.”

“Anh có biết bản thân anh đang nói gì không?” Nguyễn Ca nhìn Dư Thiệu Lâm như đang nói mê, cô không biết nên khuyên người đàn ông này như thế nào.

“Anh rất rõ.” Dư Thiệu Lâm cúi người, hai tay đặt lên hai thành ghế mà Nguyễn Ca ngồi, dường như đem Nguyễn Ca giam trong lòng mình. Hơi thở nam tính của anh phả vào mặt, căn bản làm cho Nguyễn Ca không còn chỗ để chống cự.

Khẳng định Nguyễn Ca đối với lời nói của anh không cơ kháng nghị, tay của Dư Thiệu Lâm mới buông ra, thuận tiện cũng nắm tay của Nguyễn Ca.

Nguyễn Ca nhìn hình dáng và điệu bộ của Dư Thiệu Lâm, hoàn toàn là còn muốn làm phiền đến cô.

Cô cười chế giễu, ngoảnh nhìn xe hoa.

Nguyễn Ca đã từng diễn qua vai được nam nhân cầu hôn tặng hoa mà cảm động đến khóc, nhưng con người cô lại không như vậy, so với những thứ như thế này, thì thứ cô cần chỉ là tấm lòng.

Nguyễn Ca nhìn bó hoa tươi trên ghế cười thở dài.

Trước kia, người ta gọi cô là tiểu thiên hậu, ảnh hậu nhỏ tuổi nhất. Nhưng mấy năm nay, dường như cái danh đó đã tiêu tan rồi, cô cũng không còn trẻ, tâm trạng cũng có chút thay đổi. Tính ra thì cô vào nghề cũng đã mười mấy năm rồi, cô vào nghề sớm, về tuổi tác thì thuộc lớp diễn viên trẻ, nhưng mà, trong lòng cô đã muốn ổn định, suy nghĩ này, trước đây cô đã sớm nghĩ đến, cô và Dư Thiệu Lâm kết hôn, cô nghĩ cô có thể ổn định rồi, nhưng cuộc hôn nhân này, cuối cùng cô chỉ nhận thương tích đầy mình, không được như cô mong ước.

Nguyễn Ca đối với cuộc sống bây giờ, sớm đã không có yêu cầu gì, chỉ hy vọng có một người thật sự thích cô xuất hiện, chăm sóc cho cô.

“Thu dọn đồ đạc gì, chị nghe đạo diễn đang giúc quay phim rồi.” Nguyễn Ca đang im lặng, đột nhiên quay lại nói với trợ lí.

Trợ lý đang chuyên tâm xem cô nghĩ gì, không nghe thấy đạo diễn nói gì, vừa lúc đó Nguyễn Ca nhắc nhở cô, lập tức trả lời: “Được, bây giờ tôi gọi chuyên gia trang điểm qua.”

Nguyễn Ca gật đầu, dời tầm mắt đi chỗ khác, cái gì cũng không nói. Cô với Dư Thiệu Lâm đối đầu, thế nào cũng không thể để bản thân thất bại lần nữa, đây là yêu cầu của Nguyễn Ca đối với bản thân mình.

Rất nhanh sau đó, Nguyễn Ca phục hồi tinh thần rất nhanh giống như chưa từng xảy ra bất cứ việc gì, chuyên tâm nhập vai, tốc độ nhanh đến nổi làm cho mọi người rất ngạc nhiên.

Vạn Tố Y cả ngày đều ở nhà không ra đường, ở nhà nghỉ ngơi, ngày tiếp theo tiếp tục đi làm.

Công ty của Vạn Tố Y tất cả đã đi vào quỹ đạo, mấy ngày này vì quyết định phong cách của công ty, cho nên công ty đang sửa chữa, rất đẹp.

Hôm nay là ngày cuối công ty sửa xong, Vạn Tố Y vừa bước vào toà nhà đã nhìn thấy ở cổng công ty dán một tấm ảnh quảng cáo rất to.

Triệu Địch rất thích làm những việc này, cô ấy nói đây là hoạt động tuyên truyền sản phẩm, vốn dĩ Vạn Tố Y không thích, hơn nữa, cô còn bác bỏ lại cái gọi là hoạt động tuyên truyền này, nhưng bây giờ cô cũng miễn cưỡng chấp nhận, vừa bước vào, cô không nói bất cứ gì.

“Bản báo cái đem lại chị xem thử, tình hình của tháng này rốt cuộc là như thế nào, đến bây giờ chị cũng không biết.” Vạn Tố Y ngồi xuống mở máy tính trên bàn hỏi Triệu Địch.

Triệu Địch gật đầu đi lấy bản báo cáo cho Vạn Tố Y xem.

Cô vừa ra ngoài được mấy phút đã cầm bản báo cáo trở lại, báo cáo với Vạn Tố Y: “Chị Tố Y bên ngoài có vài phóng viên muốn phỏng vấn chị.”

“Phỏng vấn chị?” Vạn Tố Y thắc mắc hỏi, cô gần đây không tham gia hoạt động gì, vẫn luôn an phận, tại sao lại có phóng viên đến tìm chứ.

“Là em liên lạc để tuyên truyền sản phẩm?” Vạn Tố Y nghi ngờ nhìn Triệu Địch, nghĩ là cô sắp xếp hoạt động.

Triệu Địch lắc đầu: “Em không có liên lạc kí giả, họ nói là tuyên dương việc tốt mà đến.”

“Việc tốt?” Vạn Tố Y bật cười, cô gần đây không có quyên góp, bận đến không có thời gian, cho dù có muốn làm từ thiện thì tạm thời cũng lực bất tòng tâm.

“Em thấy vẫn là đi xem như thế nào? Tóm lại cũng không phải lai giả bất thiện, chắc cũng không có vấn đề gì.”

Triệu Địch cũng rất tò mò đám kí giả này tới vì điều gì, nhưng nếu không để bọn họ vào, thì có lẽ sẽ không biết là việc gì.

Vạn Tố Y cũng có chút tò mò, tiện gật đầu: “Cũng được.”

Triệu Địch thấy Vạn Tố Y đồng ý liền chạy xuống mời đám kí giả vào văn phòng của Vạn Tố Y.

Mấy người này nhìn không giống với phóng viên giới giải trí, bình thường Vạn Tố Y nhìn thấy phóng viên giới giải trí đều rất không tự nhiên, nhưng những người này nhìn thấy Vạn Tố Y lại không được tự nhiên, có lẽ đều là lần đầu gặp.

“Mời ngồi.” Vạn Tố Y rất khách sáo mời bọn họ ngồi, tiện thể dặn Triệu Địch: “Chuẩn bị nước trà.”

“Vâng.”

“Không biết các vị lấy công ty chúng tôi là vì việc gì?” Vạn Tố Y không muốn lãng phí thời gian, ngồi xuống, rất từ tốn hỏi bọn họ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play