Vạn Tố Y cúi người thòi gian khá lâu, nên cơ bụng có chút bị chuột rút, khi cô muốn đứng thẳng lên thì trước mắt một màu đen, sắp ngã quỵ, may mà Mạnh Kiều Y ở sau cô kịp thời đưa tay đỡ lấy cô. Vạn Tố Y cả người ngã vào lòng Mạnh Kiều Dịch, hiện tượng tối mắt cũng dần dần tan biến.
“Không sao chứ?” mạnh Kiều Dịch vẫn chau mày nhìn Vạn Tố Y.
Vạn Tố Y lắc đầu, đỡ hơn một chút, cũng không thấy đau nữa, cô nói: “đưa con bé đi bệnh viện trước đã.”
Vạn Tố Y cho dù có hận Tào Lan và Lương Dần đến mấy thì cô dối vói Kha Kha vẫn không có chút hận thù, cô vẫn luôn rất thích Kha Kha.
“Ừ.” Lúc này, Mạnh Kiều Dịch chỉ muốn quan tâm Vạn Tố Y, nhưng Vạn Tố Y đề nghị, anh cũng đồng ý.
Mạnh Kiều Dịch ôm lấy đứa bé từ tay Tào Lan, đặt lên xe, Tào Lan cũng kịp thời chạy lên xe.
Vốn dĩ nguồ gây ra tắc đường là Tào Lan đã lên xe, cộng thêm cảng sát giao thông đã kịp thời đến điều khiển giao thông, rất nhanh xe của Mạnh Kiều Dịch đã bắt đầu xuất phát.
Tào Lan ngồi trên xe, ôm lấy Kha Kha, ánh mặt viết đầy nổi lo lắng nhìn Vạn Tố Y. Trong lòng bà vẫn còn có nổi boăn khoăn, lo lắng Vạn Tố Y không phải là thật lòng giúp đỡ, giữa đường sẽ làm gì đó gây hại cho bà và Kha Kha.
Vạn Tố Y ngôi trên ghế phụ, suốt dọc đường mặc dù quay đầu nhìn Kha Kha mấy lần, nhưng không hề nói chuyện với Tào Lan.
Tâm trạng lo lắng của Tào Lan, mãi cho đến khi đến bệnh viện mới coi như hết lo lắng.
Khả Khả được xe đẩy của bệnh viện đưa vào phòng cấp cứu, Tào Lan vô cùng lo lắng, những bình tĩnh lại một chút, muốn thông báo cho Lương Dần.
Điện Thoại của Tào Lan bị chà nát trong chuyến tai nạn, bây giờ cộng thêm tâm trạng kích động, có lúc nói không rõ ràng, chỉ có thể cầu xin sự giúp đỡ của Vạn Tố Y: “Tố Y...có thể phiền cô gọi cho Lương Dần cuộc điện thoại được không? Điện thoại của tôi hư rồi, tôi muốn thông báo cho a Dần, tôi không biết gì cả, tôi, tôi tôi cũng không biết tình hình bây giờ của con bé.
Lúc này cho dù tình thế có cấp bách đến thế nào, Tào Lan cũng không quên những gì mình đã làm với Vạn Tố Y, lúc này trong lời nói toàn là sự áy náy.
“Tôi biết rồi.” Vạn Tố Y đồng ý vì Kha Kha.
Kha Kha bị thương không hề nhẹ, đợi lát nữa nếu như phải chuyền máu hay gì đó, Lương Dần là người quan trọng nhất lúc này, hơn nũa, Lương Dần là bố của Kha Kha, hắn ở đây đối vói Kha Kha mà nói sẽ an toàn hơn.
Lương Dần có lẻ như thế nào cũng không nghĩ rằng Vạn Tố Y lại chủ động gọi điện thoại cho hắn, nhìn thấy số điện thoại của Vạ Tố Y, Lương Dần có chút ngạc nhiên, cảm xúc trong lòng rất khó tả: “Tố Y...”
Giọng nói của Lương Dần khi đối diện với Vạn Tố Y đầy áy náy, cho dù chỉ gọi tên Vạn Tố Y, hắn cũng khó lòng che đậy được cảm xúc của mình.
“Anh đến bệnh viện XX đi, Kha Kha gặp tai nạn giao thông, bây giờ đang ở trong phòng cấp cứu.” Vạn Tố Y nghe được giọng nói của Lương Dần, đơn giản rõ ràng nói với hắn rồi cắt điện thoại.
“Sao cơ? Kha Kha...” Lương Dần hoảng hốt, vẫn chưa kịp hỏi chi tiết, điện thoại đã bị cắt ngang.
Lương Dần không kịp suy nghĩ tại sao lại là Vạn Tố Y gọi điện thoại cho mình, cũng cần quan tâm Kha Kha sao lại xảy ra tai nạn,bây giò điều cấp bách nhất lag hắn phải lập tức đến bệnh viện.
Lương dần không mang theo gì cả, chỉ chạy thẳng đến bệnh viện, vùa từ bên ngoài trở về Lý Nhược Hàm nhìn thấy Lương Dần chuẩn bị ra ngoài, vui cười bước lại: “bây giờ đi đâu? Hôm nay pahir ra ngoài gặp khách hàng à?”
“Kha Kha ở bệnh viện, anh phải qua đó.” Lương Dần không kịp giải thích, đi thẳng về hướng xe mình.
Lý nhược Hàm sững người, nhìn theo Lương Đần đã đi đến cửa xe, lập tức chạy theo, cô cũng nên đi với Lương Dần.
Vạn Tố Y vốn nghĩ đợi xem kết quả của Kha Kha như thế nào rồi ra về, nhưng Kha Kha sau khi được đẩy vào bên trong mãi vẫn chua thấy ra.
“Y Y, đi qua gặp bác sĩ Chu trước, để cô ấy giúp em khám.” Mạnh Kiều Dịch ôm Vạn Tố Y, cảm thấy sắc mặt của Mạnh Kiều Dịch lúc này không đươc tốt, anh đang rất lo lắng.
Vạn Tố Y lắc đầu, từ chối: “đợi lát nữa đi, Kha Kha không sao chúng ta hẳn đi.
Tào Lan sốt ruột chờ đợi kết quả đưa mắt nhìn về phía Vạn Tố Y, rồi trong nhìn gần xuyên qua Vạn Tố Y nhìn về phía sau Vạn Tố Y: “A Dần.”
“Mẹ, Kha kha như thế nào rồi?” Lương Dần vội vàng lo lắng chạy đến, theo sau là Lý Nhược Hàm.
“Mẹ cũng không biết là như thế nào rồi, xe tông vào lúc đó mẹ và Kha Kha đều bất tỉnh, mẹ chỉ biết đợi đến lúc mẹ tỉnh dậy chỉ thấy đầu Kha Kha ra rất nhiều máu...” Tào Lan vừa nói, vừa nghĩ lại cảnh tượng lúc đó bất giác bật khóc.
Cảnh tưởng lúc đó quá là tàn khốc, dẫn đến Tào Lan cũng không muốn nghĩ lại.
Lý Nhược Hàm không hề nghe Tào Lan nói, nhưng chú ý đến Vạn Tố Y và Mạnh Kiều Dịch, Lý Nhược Hàm đóan rằng chuyện của Kha Kha có phải có liên quan gì đến Vạn Tố Y, nếu không tại sao Vnaj Tố Y lại ở đây.
“Cô ở đây làm gì? Chuyện của Kha Kha liên quan đến cô?” Lý Nhược Hàm có muốn nghiêm khắ chấp vấn Vnaj Tố Y hơn nữa, nhưng có Mnahj Kiều Dịch ở đây cô cũng không dám, nhưng trong lời nói của cô đã ám chỉ trách nhiệm đổ lên đầu Vạn Tố Y.
Lương dần sững người, nhìn về phái Vạn Tố Y. Đến bây giwof hắn cũng không biết tại sao Vạn Tố Y cũng ở đây? Lời nói của Lý Nhược Hàm xem như gợi ý cho hắn, hắn nghi ngờ, chuyện của Kha Kha có phải có liên quan đến Vạn Tố Y.
“Không phải như vậy.” Lúc này Tào Lan lapah tức giải thích: “ tai xế Đụng vào chúng ta đã bỏ chạy rồi, mẹ ôm Kha Kha nằm trên đường rất lâu, không có ai giúp chúng ta gọi cảnh sát cũng không có ai giúp chúng ta gọi xe cứu thương, may mà lúc đó Tố Y đi ngang qua nhìn thấy mới đưa bọn ta đến bệnh viện, nếu không mẹ và Kha Kha bây giò còn nằm ở ngoài đường.
Sự bất lực lúc đó đối với Tào Lan quá là tàn nhẫn, do vậy, sự giúp đỡ của Vạn Tố Y khiến bà vô cùng cảm động và áy náy.
Lời nói của Tào lan làm ánh mắt của Lương Dần cũng từ từ áy náy thấy rõ, Vạn Tố Y đã giúp Kha Kha vậy mà hắn lại nảy sinh nghi ngờ với Vạn Tố Y...Vạn Tố Y là người như thế nào, Lương Dẫ có lẻ rất rõ.
Vạn Tố Y nhìn Lương Dần, không đáp lại lời hắn: “chuyệ của Kha Kha không liên quan gì đến anh.
Ý cô ta là, cô ta giúp đỡ Kha Kha không hề liên quan gì đến Lương Dần.
Lý Nhược Hàm xì một tiếng nhìn Vạn Tố y, Vạn Tố Y nếu như không pahir vì Lương Dần mà cứu Kha Kha? Lý Nhươc Hàm không tin. Cô là dì ruột của đứa bé còn không làm được như thế, cô không tin Vạn Tố Y làm được
Lương Dần vô cùng ngượng ngùng nhìn Vạn Tố Y, định nói gì đó nhưng vùa lúc này bác sĩ bước ra.
“Bác sĩ, không soa chú ạ?” sự tập trung của Lương Dần lập tức dồn về vị bác sĩ.
“Vẫn may được đưa đến kịp thời, tình trạng của cháu không có gì nghiêm trọng lắm nhưng vẫn phải nhập viện theo dõi điều rị một thời gian.” Bác sĩ vừa mở khẩu trang vừa nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT