“Vâng ạ, nhưng em thấy phản ứng trên mạng có lẻ là không tệ, nên bảo bên shop online thống kê xem thế nào, chị xem thử xem?” Triệu Địch vô cùng tự tin báo cáo với Vạn Tố Y.
Vạn Tố Y quay lại nhìn Triệu Địch một cái, từ biểu cảm trên mặt cô ấy có thể nhận ra, thành tích của tháng nay không tệ.
Vạn Tố Y mở ra xem tổng kết báo cáo, chỉ xem qua, sau đó đua mắt nhìn về phía Triệu Địch, trong mát viết rõ không dám tin vào mắt mình: “đây là thật sao, hay là em đùa với chị?’
“Tất nhiên là thật rồi.” Triệu Địch chùn vài, cười vui vẻ, dường như cô biết trước Vạn Tố Y sẽ kinh ngạc nhu thế nảy.
Vạn Tố Y có được sự xác nhận từ Triệu Địch, trên mặt cũng bất giác lộ lên nụ cười: “vậy thì đay là một việc tốt.”
Không chỉ đơn giản là việc tốt, mà là việc mà trời đất cổ động lòng người.
Sạn phẩm của họ, lần đâu đưa ra thị trường đã có được thành tích đnags tự hào như thế, cho dù đổi lại là ai thì cũng cảm thấy đây là một việc vô cùng tài giỏi.
“Cho nên, đợ đến tổng kết cuối tháng, thành tích còn tốt hơn bây giờ?” Vạn Tố Y tỉ mỉ xem lại bảng tổng kết một lần nữa và nói.
Triệu Địch gật đầu vô cùng chắc chắn: theo nhu tình hình bây giờ, dự tính có thể sẽ tăng lên gáp mấy lần.”
Đây là thành tích của sản phẩm kỳ đầu được đưa ra thị trường, bây giờ danh tiếng của họ cũng coi như được lan truyền, sau này chỉ có tốt không có xấu.
“Nếu như thật sự là vậy, vậy thì tháng này mọi người vất vả một chút, cuối tháng chị sẽ chuẩn bị tiệc chúc mừng và tiền thưởng, em phụ trách thông báo lại ói mọi người nhé”
“Vâng ạ, tin tốt nhu thế này, em rất vui để tự mình thông báo với mọi người.” Triệu Địch tươi nhu hoa, không chỉ đơn giản là vui thay cho mọi người, mà còn vui thay cho đồng nghiệp.
Vạn Tố Y trên mặt mỉm cười không ngớt, tiếp tục xem đoạn cut.
Giải quyết xong vụ mv quảng cáo, Vạn Tố Y mới nhìn thấy Mạnh kiều Dịch gửi tin nhắn cho mình. Cô xem xong nội dung, lập túc trả lời Mạnh Kiều Dịch.
Chỉ cần Vạn Tố Y ở công ty, Mạnh Kiều Dịch sẽ rất đúng giờ kiểm soát Vạn Tố Y ăn uống, còn tỉ mỉ hơn cả Dương Thục Nghi.
Vạn Tố Y trả lời Mnahj Kiều Dịch chuẩn bị ăn cơm, nói xong lại gọi điện thoại cho Mạnh Kiều Dịch, không quên nói vói Mạnh Kiều Dịch về thành tích mà cô đath được, ngữ điệu có vài phần khoe khoang.
“Đã rât tốt rồi mà”. Mạnh Kiều Dịch đối với Vạn Tố Y vô cùng tán thưởng: “đợi đến cuối tháng, doanh thu đạt được đủ để em duy trì công ty rồi.”
Vạn Tố Y nghe nhũng lời này của Mạnh Kiều Dịch có phần không vui: “ừm? là ý gì? Yêu cầu của anh cho em chỉ có vậy thôi à?”
Sao cô từ lời nói của Mạnh Kiều Dịch cảm thấy Mạnh Kiều Dịch căn bản không muốn cô kiếm tiền, chỉ hy vọng cô đừng lỗ vốn.
Mạnh Kiều Dịch thở dài, nói: “ vốn dĩ em muốn kinh doanh, anh chỉ hy vọng em vui là được, bây giờ em vui vẻ, lại đạt được thành tích không tệ, không phải là chuyện tốt sao?”
Vạn Tố Y nghe hiểu ý của Mạnh Kiều Dịch rồi, ý anh là, cho dù Vạn Tố Y không kiếm được tiền cũng không sao, có thể tiếp tục duy trì công ty, chỉ cần cô vui là được.
Vạn tố Y không hề hài lòng với cách nói này của Mạnh Kiều Dịch: “em còn tưởng Mạnh Tiên sinh kỳ vọng về em rất cao chứ”
“Cho dù không có sự kỳ vọng cao, em cũng đã làm cho anh vô cùng ngạc nhiên vùa vui mừng.” Mạnh Kiều Dịch không hề keo kiệt nói với Vạn Tố Y những điều này.
Những lời nói này, làm gương mặt Vạn Tố Y từ từ lộ lên nụ cười vui vẻ: “em biết rồi.”
“Nhớ ăn uống đúng giờ.” Biết Vạn Tố Y chuẩn bị tắt điện thoại, Mạnh Kiều Dịch không quên nhắc nhở cô.
“Em biết rồi.” Vạn Tố Y mỉm cười, trả lời rồi tắt điện thoại.
Lúc này, video đã chỉnh sửa xong, gửi qua cho Vạn Tố Y xem. Vạn Tố Y xem qua một lượt, không thể không thùa nhận, Nguyễn Ca trong quảng cáo vô cùng hấp dẫn, vẻ đẹp của Nguyễn Ca, Vạn Tố Y cảm thấy quay những quảng cáo như thế này cũng không thể dùng hết được.
Ngay lúc này, Nguyễn Ca xinh đẹp đnag ăn cơm với Hoắc Triệu.
Nguyễn Ca kết thúc công việc trước Hoắc Triệu, có điều, để đợi Hoắc Triệu, cô ở lại phim trường một lát.
Vốn dĩ Dư Thiệu Lâm nghĩ Nguyễn Ca đợi mình, trong lòng vui thầm, nhưng đợi đến khi Hoắc Thiệu xong việc Dư Thiệu Lâm chính mắt nhìn thấy Vạn Tố Y và Hoắc Triệu ra về, nụ cười trong lòng và trên môi, bất giác được thu hồi lại.
Nguyễn Ca căn bản không có ý định muốn xem sắc mặt của Dư Thiệu lâm. Rất vui vì được đi ăn với Hoắc Triệu.
Hoặc Triệu rất tùy hứng, cô và anh đi ăn chung sẽ không cảm thấy khó chịu.
“Thế nào? Không tệ phải không?” Nhà hàng là do Hoắc Triệu chọn, Hoắc Triệu lo Nguyễn Ca không thích lắm, nhưng Nguyễn Ca cảm thấy cũng không đến nổ nào, có lẻ không đến nổi thất vọng.
Anh hỏi Nguyễn Ca như vậy, Nguyễn Ca đang ăn cơm ngước đầu lên nhìn anh, cười trả lời: “ngon lắm”
“Vậy thì tốt.” Hoắc Triệu nở nụ cười ấp áp, chỉ vào phần bánh ngọt trên bàn: “thử cái này xem.”
Đây là món đặc sắc của nhà hàng, Hoắc Triệu và Nguyễn Ca đi ăn chung vài lần, cũng hiểu một chút về khẩu vị của Nguyễn Ca, biết rằng Nguyễn Ca có lẻ sẽ thích.
Hoắc Triệu đoán rất chuẩn, Nguyễn Ca ăn một miếng lập tức gật đầu: “ưm...thật sự không tệ, rất ngon.”
“Cần gọi thêm gì không?” Hoắc Triệu nhìn phần thwusc ăn trong đĩa của Nguyễn Ca sắp hết rồi, lo lắng hỏi cô.
“Không cần ạ, em no rồi.” So với thường ngày, Nguyễn Ca hôm nay ăn rất nhiều rồi.
Nguyễn Ca ăn xong lau miệng, rất biết ơn nhìn Hoắc Triệu: “cảm ơn anh giới thiệu cho em nhà hàng nhiều đồ ăn ngon như thế này.”
So với Nguyễn Ca nhà hàng mà Hoác Triệu biết nhiều hơn rất nhiều, hơn nữa mỗi nhà hàng đồ ăn đều rất ngon.
“Cho em em biết lý do tôi luôn là nhân vật bên ngoài của ngàng giải trí rồi chứ?” Hoắc Triệu nhìn Nguyễn ca vẻ thần bí.
Nguyễn Ca bị hỏi đến ngơ ngác, tiếp sau cô chớp chớp dôi mắt to tròn của mình hỏi: “thế nên... lý do anh luôn là nhân vật bên ngoài của ngàng giải trí là gì?”
Hoắc Triệu hài hước hỏi, Nguyễn Ca cũng hài hước đáp anh, mặc dù không biết lý do mà anh nói rốt cuộc là gì, nhưng Hoắc Triệu bật cười: “bởi vì mấy năm nay mãi chỉ dành thời gian cho việc ăn uống nên không có thời gian quan tâm chuyện trong ngành.”
“……”
Nguyễn Ca nghiêm túc nhìn anh, thật không biết anh đnag nói đùa hay nói thật.
Hoắc Triệu nhìn Nguyễn Ca không có phản ứng gì, lát sau lại bật cười: “ừm, chọc cô đó.”
Quả nhiên, tế bào hài hước của cô không nhiều.
Hoắc Triệu vừa nghĩ như vậy, Nguyễn Ca lại bật cười nhìn anh: “ừm..anh lợi hại thật.”
Nghe xong câu nói nghiêm túc của Hoắc Triệu, Nguyễn Ca mói nhân ra, hóa ra Hoắc Triệu Đang nói đùa.
“ừm hửm...” Hoắc Triệu đối diện với thái độ của Nguyễn Ca không biết nên cười hay nên có thái độ gì khác.
Lúc này hai người cười cười nói nói, không có ai để ý chiếc xe dừng ở bên ngoài đã dẫn đến ùn tắc gioa thông.
Dư Thiệu Lâm đi theo Nguyễn Ca, những gì nhìn thấy được là bộ dạng Nguyễn ca cười nói với Hoắc Triệu, bất giắc siết chặt voolang.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT