Mạnh Kiều Dịch đem Vạn Tố Y ôm vào lòng, trong mắt ánh lên nụ cười ấm áp, nhưng lại không chìa tay xoa bụng Vạn Tố Y.

Bác sĩ nói, thường xuyên xoa bụng không tốt đối với thai nhi.

“Đứa nhóc này đúng là làm người khác lo lắng.” Mạnh Kiều Dịch trách móc đứa con của mình, nhưng vẫn không giấu được sự yêu thương trong đáy mắt.

Vạn Tố Y nhăn nhăn mũi,chọt chọt Mạnh Kiều Dịch làm động tác im lặng: “Anh nói như thế sẽ doạ đến con đấy.”

“Hửm?”

“Bác sĩ bảo đứa trẻ trong bụng có thể nghe được những lời ba mẹ nói.” Một bàn tay Vạn Tố Y đặt nhẹ vào bụng, nhưng không có vuốt ve, chỉ là nhẹ nhàng đặt tay trên đó, giống như đang an ủi tiểu bảo bối trong bụng.

Mạnh Kiều Dịch nhìn dáng vẻ vô cùng nghiêm túc của cô mà bật cười: “Nếu như có thế thật sự nghe được, vậy cũng là một chuyện tốt, anh có dạy dỗ nó thì nó cũng có thể nghe thấy được.”

Nói xong, Mạnh Kiều Dịch buông Vạn Tố Y ra, cúi người ngồi xổm trước mặt cô, nét mặt vô cùng nghiêm khắc: “Mấy tháng sau này phải an phận một chút, đừng làm cho mẹ con không thoải mái, nếu không nghe lời thì sẽ không có cơm ăn.”

“.........”

Vạn Tố Y không nói nên lời vừa cảm thấy Mạnh Kiều Dịch rất buồn cười, anh cứ nói như thế, cứ giống như một đứa con nít, thật là làm cho người khác không biết nói như thế nào.

“Vốn dĩ việc này phải ôn nhu, nhưng lại bị Mạnh tiên sinh nói như thế, tại sao cảm thấy rất buồn cười.” Tay của Vạn Tố Y từ trên bụng thả xuống, không kiềm được ý cười mà nói.

“Đây là cuộc trò chuyện của cha và con gái.” Mạnh Kiều Dịch đứng dậy, tư thế ngẩng cao hơi nghiêng người khom xuống vừa với chiều cao của Vạn Tố Y: “Nó đồng ý với anh rồi.”

Vạn Tố Y nhướng mày, lời của Mạnh Kiều Dịch, cô có hai chỗ không được hiểu cho lắm: “Hửm? Anh làm sao biết được là con gái? Còn nữa nó đáp ứng anh khi nào?”

Trước đây, Mạnh Kiều Dịch bảo trai hay gái gì cũng được. Bây giờ nói là con gái, cho nên anh vẫn là thích con gái hơn.

Mạnh Kiều Dịch thở dài, Vạn Tố Y trái lại quăng cho bản thân một câu hỏi khó trả lời: “Sinh con vốn là việc của hai người, không thể để cho phu nhân chịu khổ, anh cũng biết điều này.”

“Cho nên anh biết điều gì?” Vạn Tố Y quyết không bỏ qua lời của Mạnh Kiều Dịch, chính là muốn biết rốt cuộc Mạnh Kiều Dịch đang nói những gì.

“Mẹ chịu trách nhiệm sinh con, anh cũng phải có phản ứng tâm lí gì chứ.”

Mạnh Kiều Dịch trịnh trọng nói vời Vạn Tố Y, nụ cười tà trên mặt muốn bao nhiêu tà khí thì có bấy nhiêu.

Vạn Tố Y nghe anh nói, trong nháy mắt có chút ngây người, nhưng khi nghe anh nói câu cuối, nhịn không được “xì” cười một tiếng.

“Mạnh tiên sinh thật lợi hại à, khiến e phục sát đất.” Vạn Tố Y thực sự buồn cười không biết tiếp theo nên nói gì.

Mạnh Kiều Dịch kéo vai Vạn Tố Y, một tay đặt trên ngực cô: “Nó không ra ngoài anh thật sự rất sốt ruột.”

“Người đeo hàng không sốt ruột, anh sốt ruột gì chứ?” Vạn Tố Y lườm cái bụng của mình, ra hiệu với Mạnh Kiều Dịch.

Khoé mắt Mạnh Kiều Dịch có vẻ mờ ám, Vạn Kiều Dịch chỉ cần liếc một cái hoàn toàn không cần anh nói bất cứ gì, lập tức hiểu ngay là ý gì: “Em biết rồi......Mạnh tiên sinh không cần phải giải thích.”

Có vài chuyện, mà người khác có thể cảm thấy ngại ngùng khó mà mở lời, có thể ngắn gọn được chừng nào thì hay chừng đấy, nhưng với Mạnh Kiều Dịch thì lại khác, lời nói ra từ miệng anh, chỉ có thể làm cho người khác cảm thấy ngại ngùng, muốn dài dòng bao nhiêu thì dài dòng bấy nhiêu.

Vạn Tố Y lúc này không muốn nghe anh giải thích, Mạnh Kiều Dịch thì là rất muốn nói, một người muốn nói, một người không muốn nghe, khiến cả phòng khách rộn rã tiếng hai người đang trêu đùa nhau.

Hai người ít khi mới có một lần đấu khẩu vui vẻ như thế này, so với Nguyễn Ca thì tốt hơn nhiều.

Nguyễn Ca đối với Dư Thiệu Lâm mà nói thì nhưng điều nên nói đã nói hết rồi, cũng đã cố mặc kệ những trò lừa bịp của anh.

Vốn dĩ, Dư Thiệu Lâm cũng đã đồng ý với Nguyễn Ca, không đến làm phiền cô nữa. Nhưng con người này hoàn toàn không thể tin tưởng được, đại khái chỉ kiên trì được hai tuần thì liền từ bỏ. Bây giờ, bắt đầu trở lại như trước cứ bám lấy Nguyễn Ca, cho dù anh ta nói rất nhiều điều mà Nguyễn Ca không thích nghe, nhưng cô vẫn không ngăn anh ta nói.

“Dư Thiệu Lâm, tôi nhớ trước đây anh rất ít nói, từ khi nào mà lại nói nhiều như thế.” Nguyễn Ca hít thở thật sâu, vẻ bực mình hiện rõ trên mặt.

“Là em làm cho anh trở nên nói nhiều như thế.” Dư Thiệu Lâm trái lại không một chút che đậy, hai tay vòng trước ngực, ánh mắt nhìn chằm chằm Nguyễn Ca mà nói.

Nguyễn Ca không nghĩ lời của Dư Thiệu Lâm sẽ làm cô cảm động, nói càng nhiều, thì đối với cô mà nói lại càng không muốn nghe.

Nguyễn Ca cười như không cười nhìn Dư Thiệu Lâm: “Nếu như anh có thể nói cho tôi biết, tôi có điểm nào khiến anh yêu thích như thế, tôi sẽ rất cảm ơn anh.”

Nếu như Nguyễn Ca biết cô có điểm nào tốt mà đáng được Dư Thiệu Lâm để trong lòng thì cô sẽ thay đổi ngay.

“Nếu như anh nói em điểm nào cũng tốt thì sao?” Dương Thiệu Lâm lại nhích lại gần Nguyễn Ca một ít, lời nói không giống như đang đùa bỡn.

Nguyễn Ca theo bản năng lùi ra phía sau, né tránh sự gần gũi của Dư Thiệu Lâm: “uhm, vậy thì ngại quá, tôi sẽ thay đổi bản thân mình vậy.”

“Được, dù sao em cũng không làm được.” Dư Thiệu Lâm nhún vai, xem như đồng ý với lí do thoái thác của Nguyễn Ca.

Nguyễn Ca cười nhẹ, đầu ngón tay không nghiêng không lệch hướng về phía anh ta: “Nếu tôi đã không thay đổi được, vậy thì phiền anh thay đổi rồi.”

Dư Thiệu Lâm nhướn mày, nhíu mắt nhìn Nguyễn Ca, trong mắt anh ta lúc này, Nguyễn Ca là đang muốn cùng anh chơi trò đoán chữ sao.

“Nếu như bảo tôi thay đổi, vậy tôi phải thay đổi toàn bộ, còn nếu bảo anh thay đổi, thì chỉ cần một điều thôi, có lẽ sẽ dễ dàng hơn.” Nguyễn Ca nói rất đúng, ít ra, lời của cô cũng có lí.

Lý do thoái thoát của cô đối với Dư Thiệu Lâm mà nói có chút dễ thương, khiến anh không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

Nguyễn Ca thu hồi lại nụ cười trên môi, trong mắt cô nhìn ra, lúc này Dư Thiệu Lâm đang cười nhạo cô mà thôi.

“Thật xin lỗi, những điều nói anh không thay đổi được.” Dư Thiệu Lâm nhìn ánh mắt đầy chờ đợi của Nguyễn Ca, như đinh đóng cột trả lời cô.

Nguyễn Ca nghiến răng nghiến lợi nhìn Dư Thiệu Lâm, chỉ cần Dư Thiệu Lâm để ý đến cô, nói chuyện với cô, cô luôn cảm thấy lời của anh ta như đang châm biếm mình.

Nguyễn Ca nghe Dư Thiệu Lâm nói như vậy nhiều rồi, lại cũng không muốn gây to chuyện, chỉ là trên mặt có chút tức giận, cuối cùng cũng gắng gượng nở ra một nụ cười: “Không sao, dù sao bộ phim cũng gần kết thúc, tới lúc đó tôi cũng không cần nghe anh nói những lời này.”

Đúng thế, chỉ cần bộ phim quay xong, Nguyễn Ca và Dư Thiệu Lâm cũng không càn thiết phải gặp mặt nhau, cô cũng sẽ không phải nghe Dư Thiệu Lâm nói bất cứ gì nữa.

Nguyễn Ca một mặt thoải mái nói ra làm cho nụ cười trên mặt Dư Thiệu Lâm trở nên cứng đờ. Lời của cô hình như đã nhắc nhở Dư Thiệu Lâm điều gì đó.

“Quay phim xong nên dành thời gian nghỉ ngơi.” Dư Thiệu Lâm lại ngồi bên cạnh nhìn cô nói.

“Tôi dựa vào cái gì mà nghe lời anh.”

“Nhân lúc em nghỉ ngơi, chúng ta tái hôn đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play