"Khích lệ của anh chính là cổ vũ lớn nhất đối với em, giống như một lần phá kỷ lục tiêu thụ vậy." Vạn Tố Y duỗi thẳng lưng, trên mặt tươi cười rạng rỡ.

Mạnh Kiều Dịch rút một tay ra, khẽ xoa đầu của cô và cười rất quyến rũ: "Bà Mạnh làm vậy cũng là cổ vũ cao nhất."

"Em có cổ vũ gì sao?" Vạn Tố Y chớp mắt, cô hình như chưa từng mở miệng cổ vũ Mạnh Kiều Dịch đi.

"Cổ vũ anh nên cổ vũ em nhiều hơn." Bàn tay Mạnh Kiều Dịch ấn nhẹ vào trán cô.

Vạn Tố Y rút tay anh ra và cầm bằng cả hai tay, giống như cầm được vật báu vô giá.

"Nếu như em làm không tốt, đương nhiên không thể khen em, nếu không em sẽ kiêu ngạo mất."

"Thật sao?" Mạnh Kiều Dịch không nhìn thấy dáng vẻ kiêu ngạo của Vạn Tố Y bao giờ: "Anh cũng muốn xem thử."

Vạn Tố Y gác đầu lên trên cánh tay của Mạnh Kiều Dịch cọ cọ. Theo anh, động tác và thần thái này của cô thật chẳng khác nào Ui Da cầu được vuốt ve.

"Nếu như em thật sự biến thành người phụ nữ như vậy, có thể ông chủ Mạnh sẽ không mặt mày rạng rỡ giống như bây giờ đâu." Đầu Vạn Tố Y dựa vào trên người anh không nâng lên, đầu ngón tay chọc chọc vào mi tâm của anh và than thở.

Mạnh Kiều Dịch cúi đầu, cọ đầu vào đầu ngón tay của cô: "Thật sao? Em nói vậy là có ý gì?"

"Anh nghĩ, nếu như em thật sự là một người phụ nữ kiêu ngạo như vậy, lúc nào cũng thể hiện ra phong thái cao ngạo thì không phải là rất ngốc nghếch sao?" Cao ngạo mà Vạn Tố Y nghĩ là cao ngạo vô điều kiện này.

Mạnh Kiều Dịch bị Vạn Tố Y nói vòng vo như vậy thì hơi khó chịu, lựa chọn không tiếp tục đề tài này nữa, cho dù anh vẫn chưa hoàn toàn hiểu rõ cũng không nói tiếp.

Vạn Tố Y dựa vào bên cạnh Mạnh Kiều Dịch, nhìn chiếc xe đi về phía nhà cũ, không có ý kiến gì. Hôm nay cũng đến lúc phải trở về.

Mỗi lần cô về đều cảm thấy Dương Thục Nghi không nhìn thấy cuộc sống của cô, mỗi ngày đều chờ cô đến.

Chỉ cần gặp được Vạn Tố Y, trên mặt Dương Thục Nghi lại sẽ lập tức tươi cười. Tất cả hài lòng của bà giống như đã bị Vạn Tố Y dẫn dắt vậy.

Lần này cũng vậy, Vạn Tố Y vừa xuất hiện ở phòng khách. Dương Thục Nghi lập tức nhào tới: "Tố Y."

Bà nắm tay Vạn Tố Y, dặn dò người giúp việc phía sau đẩy mình đi vào trong. Vạn Tố Y cũng đi theo bên cạnh bà vào trong, ánh mắt bà vô thức lại nhìn về phía bụng cô.

Dương Thục Nghi đã hỏi qua bác sĩ, nói là phụ nữ có thai thì đừng thường xuyên xoa bụng, như vậy không tốt cho thai nhi. Bởi vậy, mỗi lần bà chỉ nhìn chằm chằm vào bụng của Vạn Tố Y, sau đó áp chế kích động muốn xoa bụng cô.

"Con có khỏe không?" Qua một lúc lâu, cuối cùng bà cũng nhìn Vạn Tố Y với ánh mắt ánh mắt cũng thông cảm và thương yêu.

Ở cùng Dương Thục Nghi, Vạn Tố Y quả thật luôn được nuông chiều. Tối thiểu, Dương Thục Nghi chưa bao giờ thấy Mạnh Kiều Dịch và Mạnh Kỳ Nhu được như vậy.

"Con khỏe ạ." Vạn Tố Y đưa một cốc nước cho Dương Thục Nghi và trả lời bà: "Có phải mẹ lại lo lắng cho con không?"

Không cần Dương Thục Nghi trả lời, Vạn Tố Y đã có thể từ ánh mắt Dương Thục Nghi trong đã nhìn ra.

Dương Thục Nghi gật đầu bất đắc dĩ: "Đúng vậy, nhìn bụng con càng lúc càng lớn, mẹ cũng lại càng lo lắng hơn."

"Mẹ không cần lo lắng đâu. Không phải vẫn còn mấy tháng nữa sao? Bọn con có đủ thời gian để chuẩn bị mà." Mặc dù bây giờ Vạn Tố Y còn chưa chuẩn bị đồ cho đứa trẻ, nhưng cô cảm thấy mình vẫn còn nhiều thời gian.

"Mẹ không phải lo lắng chuyện này. Mẹ là lo lắng cho con thôi. Mẹ đang suy nghĩ xem có nên để con ra nước ngoài sinh con hay không? Như vậy dường như sẽ bảo đảm hơn." Sinh con không phải là một chuyện đơn giản, bà lo lắng đến lúc đó sẽ gặp chuyện. Người trong nhà đều khẩn trương để ý chuyện này.

Dù sao, điều kiện khám chữa bệnh ở nước ngoài cũng tốt hơn một chút, nói vậy tất cả mọi người cũng có thể yên tâm hơn.

"Không cần, trước đó con và Kiều Dịch vẫn luôn khám chữa ở chỗ dì Chu mà. Con rất yên tâm." Vạn Tố Y không khẩn trương. Theo cô, chuyện này không thể suy nghĩ, càng suy nghĩ cẩn thận thì trong lòng sẽ càng lo lắng hơn.

Theo Dương Thục Nghi, những chuyện này nhất định phải suy nghĩ, nhưng cũng không nên đưa ra quyết định vào lúc này. Chẳng qua bà vẫn gật đầu đồng ý nói: "Chờ đến ngày chúng ta rồi quyết định."

"Được." Vạn Tố Y mỉm cười, Mạnh Kiều Dịch đã bê một chén canh bổ dưỡng cho cô.

"Vừa vào cửa anh lại ngửi thấy mùi này, nhất định là chuẩn bị cho em đấy." Mạnh Kiều Dịch đã ngửi mùi này đã quen, chỉ cần vừa ngửi cũng biết là canh bổ dưỡng cho Vạn Tố Y.

Dương Thục Nghi cười, khóe mắt đều đầy nếp nhăn gật đầu: "Đúng vậy, sáng sớm mẹ đã bảo người giúp việc nấu rồi, cũng không tệ."

"Gần đây, mẹ đang nghiên cứu sách dạy nấu ăn. Mẹ phát hiện canh bổ dưỡng này không những bổ dưỡng, cũng có thể uống cũng ngon, ngược lại đã thay đổi suy nghĩ ban đầu của mẹ." Trong khoảng thời gian này, Dương Thục Nghi vẫn luôn học nấu ăn, vẫn có lợi cho Vạn Tố Y: "Về sau đồ ăn của đứa trẻ, con cũng giao cho mẹ, mẹ có thể làm tốt mà."

"Cảm ơn mẹ." Vạn Tố Y nhận lấy chén canh. Đây vẫn là mùi vị lần trước, uống thật sự rất ngon.

Vạn Tố Y ngược lại không lộ vẻ khổ sở, uống cả chén canh.

Dương Thục Nghi biết trước đây Vạn Tố Y ăn uống không tích cực như vậy, biết cô thích canh này nên cười càng rạng rỡ hơn.

"Em muốn uống nữa không?"

Mạnh Kiều Dịch tháy Vạn Tố Y uống rất nhanh, sau đó lại hỏi.

Vạn Tố Y không từ chối: "Cũng được."

Nghe được Vạn Tố Y nói vậy, Mạnh Kiều Dịch lại cười. Anh trực tiếp đi phòng bếp cho Vạn Tố Y múc canh. Người giúp việc thấy vậy thì giật mình, muốn nhận lấy cái bát trong tay anh: "Cậu chủ, cậu cứ để tôi..."

"Không cần, tôi tự làm được." Mạnh Kiều Dịch từ chối đề nghị của người giúp việc, tự mình múc chén canh cho Vạn Tố Y.

Anh biết Vạn Tố Y thích cái gì và không thích cái gì, trong anh này có rất nhiều nguyên liệu, có mấy thứ mà cô không thích, cũng có mấy thứ cô thích, anh biết mới có thể lẩn tránh mấy thứ, tăng thêm mấy thứ khác.

Mạnh Kiều Dịch ở phòng bếp cẩn thận múc canh cho Vạn Tố Y, người giúp việc đứng bên cạnh nhìn với vẻ mặt hâm mộ. Bà làm ở đây nhiều năm như vậy, vẫn chưa từng nhìn thấy Mạnh Kiều Dịch để tâm đến người nào giống thế.

"Tố Y, mấy ngày nay Kiều Dịch có chọc giận làm con không vui không?" Dương Thục Nghi quan tâm đứa trẻ xong lại bắt đầu quan tâm đến Vạn Tố Y.

Vạn Tố Y lắc đầu, phủ nhận rất tự nhiên: "Kiều Dịch cơ bản sẽ không chọc con không vui đâu."

"Thật sao?" Dương Thục Nghi hỏi Vạn Tố Y thêm một câu, cho dù Mạnh Kiều Dịch đối xử với cô rất tốt, nhưng Mạnh Kiều Dịch là con trai bà, trước đây bà từng nhìn thấy anh đối sử với những cô bé gái trước kia thế nào, muốn lạnh lùng bao nhiêu có bấy nhiêu. Về sau anh ở cùng với Vạn Tố Y thì có thay đổi, nhưng chắc hẳn ít nhiều vẫn sẽ có chỗ sơ sót.

"Thật ạ, Kiều Dịch... thật sự rất tốt." Vạn Tố Y cười khẽ, đặc biệt nghiêm túc liếc nhìn về phía phòng bếp và trả lời Dương Thục Nghi.

Mạnh Kiều Dịch chỉ biết dụ dỗ cho cô hài lòng, không có khả năng sẽ chọc cho cô mất hứng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play