Mạnh Kiều Dịch rất thích sự tự chủ của Vạn Tố Y, anh cúi đầu cho cô một ánh mắt khen ngợi.
"Ăn thật sự rất ngon." Cuối cùng, Vạn Tố Y nghiêng đầu và nhấn mạnh với Mạnh Kiều Dịch.
Anh không nhịn được cười ra tiếng, gật đầu nói: "Được, về sau em muốn ăn thì cứ nói cho anh biết."
"Anh sẽ làm cho em ăn sao?" Vạn Tố Y dịu dàng hỏi Mạnh Kiều Dịch.
Mạnh Kiều Dịch cười khẽ và trả lời cô: "Anh sẽ đưa em qua đây ăn."
"..."
Khóe miệng Vạn Tố Y khẽ giật giật nhìn người đàn ông không mấy hiểu lãng mạn trước mắt... nhưng lại thấy anh cười.
Vạn Tố Y lập tức hiểu ra, không phải anh không lãng mạn, mà đang cố ý trêu cô.
Vạn Tố Y khoát tay, đánh mạnh một cái lên cánh tay anh: "Như vậy Nhất Nhạc sẽ phiền chết mất."
"Không sao, anh cho tiền công." Mạnh Kiều Dịch nói thản nhiên.
Hơn nữa, Nhạc Nhất Nhạc làm dì của đứa trẻ, hẳn sẽ rất sẵn lòng làm chút chuyện gì đó cho Vạn Tố Y.
"Nói cho cùng, ngài Mạnh cũng không định tự mình làm cho em chứ gì?" Vạn Tố Y nhìn Mạnh Kiều Dịch và thử dò xét.
Ban đầu, cô thật ra không nghĩ sẽ hỏi về vấn đề này, nhưng nếu anh đã lên tiếng, cô lại rất muốn biết đáp án.
Thái độ của Mạnh Kiều Dịch có vẻ nghiêm túc hơn trước, anh nhìn Vạn Tố Y nói: "Nếu như Y Y thích, anh có thể nhờ Nhạc Nhất Nhạc dạy."
Có những lời này của Mạnh Kiều Dịch thì Vạn Tố Y đã hài lòng rồi, nụ cười trên mặt cô càng thêm ấm áp.
Đến Hải Viên, từ phía xa bọn họ đã nghe được trong phòng khách có tiếng nói chuyện, nghe giọng thì rất quen.
Vạn Tố Y nhìn về phía Mạnh Kiều Dịch, trên mặt có chút ngập ngừng: "Trong nhà mình có khách đến à?"
"Có thể." Mạnh Kiều Dịch trả lời rồi nắm tay Vạn Tố Y chuẩn bị đi vào trong.
Ngày thường Hải Viên rất yên tĩnh, cho dù Thẩm Nghi San tới cũng vẫn rất yên tĩnh, ồn ào như vậy thì chắc hẳn có khách tới.
Vạn Tố Y vừa vào phòng khách đã thấy Thẩm Nghi San nói chuyện với Dương Thục Nghi và Mạnh Kỳ Nhu.
"Mẹ? Chị cả, sao hai người tới đây thế?" Vạn Tố Y có hơi giật mình, nhưng vẫn nhanh chóng thay giày.
Bình thường, nếu như Dương Thục Nghi và Mạnh Kỳ Nhu qua thì nhất định sẽ gọi điện thoại nói cho Vạn Tố Y hoặc Mạnh Kiều Dịch biết trước, nhưng hôm nay bọn họ tới bất ngờ, không báo gì cả.
"Mẹ với chị tới thăm con một chút, lần trước không phải con nói có chị con tới chơi sao? Mẹ suy nghĩ cẩn thận, nếu biết thì cũng nên tới chào hỏi." Dương Thục Nghi mỉm cười nhìn Vạn Tố Y, trên phương diện lịch sự bà vẫn làm được tốt.
Vạn Tố Y nhìn về phía Mạnh Kỳ Nhu và Thẩm Nghi San. Nói vậy Dương Thục Nghi hẳn đã tới đây một lúc lâu rồi.
Thẩm Nghi San ở trước mặt Mạnh Kỳ Nhu và Dương Thục Nghi có vẻ không được tự nhiên, nụ cười trên mặt cũng gượng gạo.
"Mẹ, con và Kiều Dịch cũng không ở nhà, sao hai người không gọi điện thoại cho chúng con?" Vạn Tố Y tưởng bọn họ không gọi điện thoại báo trước, khi tới nhà không thấy hai người, hẳn sẽ liên hệ mới phải.
Dương Thục Nghi nghe Vạn Tố Y hỏi vậy thì theo bản năng nhìn về phía Thẩm Nghi San. Thẩm Nghi San nhìn cô với vẻ áy náy nói: "Là chị đã nói với bác gái, em ra ngoài gặp bạn, Kiều Dịch đang bận làm, không nên quấy rầy hai em thì tốt hơn."
"Đúng vậy." Dương Thục Nghi khẽ cười thừa nhận câu trả lời của Thẩm Nghi San.
Bà nói xong thì giơ tay về phía Vạn Tố Y, nói: "Tố Y, con đang mang thai cố gắng đừng đi linh tinh, đi liên hoan có phải đã ăn lung tung không? Sao trên người có mùi lẩu nặng vậy?"
"Không, con ăn cơm ở nhà bạn thôi... Bọn họ làm lẩu cá..." Vạn Tố Y thử giải thích với Dương Thục Nghi.
Lời Vạn Tố Y nói, Dương Thục Nghi đều tin, ở trong mắt Dương Thục Nghi, Vạn Tố Y vẫn là người biết chừng mực.
"Được, bản thân con phải chú ý chuyện ăn uống nhiều hơn, nên vì đứa trẻ mà nhịn một chút. Chờ qua thời gian này, con muốn ăn gì, mẹ sẽ làm cho con."
Vạn Tố Y cầm tay Dương Thục Nghi và cảm ơn: "Cảm ơn mẹ."
Dương Thục Nghi cười nhìn Vạn Tố Y, nhưng cô luôn cảm thấy trong nụ cười của bà có gì đó khác lạ.
"Tố Y, về chuyện lần trước chị nói với em, em suy nghĩ thế nào?" Lúc này Mạnh Kỳ Nhu nói xen vào, hỏi Vạn Tố Y.
Mạnh Kỳ Nhu vừa hỏi xong, còn chưa chờ Vạn Tố Y trả lời đã kéo cô nói: "Chúng ta lên tầng nói chuyện, ở dưới này cứ để lại cho mẹ và Kiều Dịch trò chuyện."
Vạn Tố Y bị Mạnh Kỳ Nhu kéo lên lầu mà không biết cô ấy muốn nói chuyện gì.
"Chị cả, về chuyện khai trương, em thật sự phải nhờ tới chị rồi."
"Cái gì? Em nói rõ xem nào?"
"Bên công ty em đã chuẩn bị xong rồi, ngày mai sẽ khai trương. Em muốn mời chị và anh rể đi cắt băng khánh thành." Vạn Tố Y xác định người tham dự chỉ gồm người nhà và bạn của mình.
Mạnh Kỳ Nhu và Thiệu Phong đều là MC nổi danh, để cho bọn họ tham gia cắt băng khánh thành, còn có Nguyễn Ca gia nhập cũng đủ rồi.
"Vậy à! Thế thì ngày mai chị sẽ gọi thêm mấy người qua giúp em." Mạnh Kỳ Nhu rất để bụng về sự nghiệp của Vạn Tố Y. Nói thế nào đây cũng là sự nghiệp em dâu của mình, cô ấy vẫn muốn cô gắng giúp đỡ.
Vạn Tố Y vốn tưởng cắt băng khánh thành chỉ có năm người, bây giờ Mạnh Kỳ Nhu đề nghị như vậy, cô cũng rất biết ơn: "Được, vậy làm phiền chị cả."
"Có phiền gì đâu? Em yên tâm đi, chỉ cần nói tới cắt băng khánh thành cho em là mọi người bằng lòng ngay. Dù sao bây giờ em cũng là người đang hot." Mạnh Kỳ Nhu nửa đùa nửa thật vỗ vai Vạn Tố Y nói.
Vạn Tố Y cũng không dám thừa nhận danh hiệu như vậy. Từ sau chương trình của Mạnh Kỳ Nhu, cô mới thật sự được công nhận.
Mạnh Kỳ Nhu nói xong thì ánh mắt liếc nhìn về phía dưới tầng, sau đó căn dặn Vạn Tố Y: "Tố Y... có một việc chị không biết có nên nói không."
"Sao vậy? Chị cả cứ nói đi."
"Chính là người chị kia của em..."
Mạnh Kỳ Nhu cười có phần xấu hổ, Vạn Tố Y cũng không biết cô ấy muốn nói gì, cũng không hiểu vì sao cô ấy lại cười với vẻ như vậy.
Mạnh Kỳ Nhu cho rằng mình nói xấu về chị người ta thì không tốt, nhưng có mấy lời nếu không nói ra, cô ấy sẽ thấy rất khó chịu.
"Có phải quan hệ giữa em và chị em từ nhỏ đã không tốt lắm, đúng không?" Mạnh Kỳ Nhu không nói, mà hỏi Vạn Tố Y trước.
Vạn Tố Y sửng sốt. Cô không biết vì sao Mạnh Kỳ Nhu lại đột nhiên hỏi như vậy.
"Không tính là quá tốt." Vạn Tố Y mím môi, cẩn thận suy nghĩ một lát mới trả lời Mạnh Kỳ Nhu.
Nhiều năm như vậy, cô và Thẩm Nghi San cũng không xảy ra vấn đề gì lớn, vẫn luôn là cô nhường chị cô. Mặc dù quan hệ giữa hai người không tính là tốt, nhưng cũng không tính là thù hận quá lớn. Bởi vậy, khi Mạnh Kỳ Nhu hỏi cô, cô chỉ có thể cẩn thận suy nghĩ và đưa ra một câu trả lời như vậy.
"Có thể cô ta cho rằng tình cảm bọn chị và em không tốt, cho nên trong lời nói có ý chửi bới." Mạnh Kỳ Nhu làm MC nhiều năm như vậy, vẫn hiểu rõ ẩn ý trong lời người khác nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT