"Trong nhà có một vườn hoa, cơm nước xong cô Thẩm có thể đi dạo cho đỡ buồn. Về phần trong thành phố, ở đây có rất nhiều danh lam thắng cảnh. Nếu như cô Thẩm cảm thấy có hứng thú thì có thể tới xem." Thái độ của Thẩm Nghi San không tốt, nhưng điều này không ảnh hưởng tới thái độ của Tôn Ích đối với cô ta.
Thẩm Nghi San dường như không nghe thấy Tôn Ích nói gì, cô ta liếc nhìn anh ta và lên tiếng: "Anh bật ti vi cho tôi xem đã."
Một mình ăn cơm rất buồn chán, cô ta yêu cầu được xem ti vi cũng không quá đáng.
Tôn Ích gật đầu, xoay người lấy điều khiển từ xa bật ti cho Thẩm Nghi San vi.
Không biết Tôn Ích vô tình hay cố ý, lại bật tới kênh chương trình thực tế.
Thẩm Nghi San vốn đang yên tĩnh ăn cơm, cô ta yêu cầu xem ti vi chỉ vì không muốn lúc mình ăn cơm mà không có tiếng động gì. Cô ta cũng không tập trung xem chương trình đang phát. Nhưng khi nghe đến tiếng nói quen thuộc trong ti vi, cô ta vẫn ngẩng đầu lên xem, vừa vặn nhìn thấy Vạn Tố Y...
"Người này? Đây là Vạn Tố Y sao?" Khi vừa nhìn thấy Vạn Tố Y, Thẩm Nghi San liền sững người, rõ ràng cảm thấy giống, nhưng lại cảm thấy không có khả năng, yêu cầu Tôn Ích cho mình một câu trả lời.
Tôn Ích gật đầu và trả lời rất chắc chắn: "Đúng là tiểu thư."
"Là con bé à..." Thẩm Nghi San khẽ nhíu mày. Không ngờ là Vạn Tố Y. nhưng vì sao cô ta luôn cảm thấy điều này không thật vậy?
Thẩm Nghi San hoàn toàn thả dao nĩa xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Vạn Tố Y trong chương trình thực tế, thuận miệng hỏi Tôn Ích: "Ở đây, con bé rất nổi tiếng sao?"
"Không phải ở đây, cô chủ nổi tiếng trong cả nước ạ." Tôn Ích không hiểu sao luôn cảm thấy tự hào về Vạn Tố Y.
Dù nói thế nào đi nữa, anh cũng từng là người đại diện của Vạn Tố Y.
Thẩm Nghi San giơ tay lên chống cằm nhìn chằm chằm vào ti vi, quyết định không hỏi Tôn Ích nữa. Chỉ cần cô ta hỏi Tôn Ích, câu trả lời của anh ta cơ bản đều công kích cô ta.
Chương trình Thẩm Nghi San đang xem là tập một kỳ hai của chương trình thực tế. Lúc đó, Vạn Tố Y đang ăn cơm ở nhà cũ của nhà họ Mạnh, tất cả mọi người đều rất tốt với cô. Cô hình như là nhân vật tiêu điểm ở trong nhà họ Mạnh, từng hành động cử chỉ đều cho thấy cô rất được người nhà họ Mạnh quan tâm.
Nhất là mẹ của Mạnh Kiều Dịch đối với Vạn Tố Y càng tốt đến cực hạn, tối thiểu cô ở đó, Dương Thục Nghi tốt với cô còn hơn cả Mạnh Kỳ Nhu, không loại trừ trường hợp bọn họ có khách sáo với cô. Dù sao một bên là con gái, một bên là con dâu. Nhưng vấn đề trọng điểm là gia đình Vạn Tố Y cũng không thể so sánh với nhà họ Mạnh... Bà căn bản không có lý do gì để khách sáo với cô.
"Đây là chương trình gì vậy?" Thẩm Nghi San mở to mắt, hỏi với vẻ không dám tin.
"Đây là một chương trình thực tế, lúc đầu người được mời là cô chủ và cậu chủ. Nhưng bởi vì cô chủ không thích bị quá nhiều người quan tâm tới sinh hoạt cá nhân cho nên từ chối. Chỉ có điều tổ chương trình lại đi tìm chị của cậu chủ. Vừa lúc ngày đó cô chủ và cậu chủ về nhà, nên cũng được quay luôn. Bởi vì hai người được quan tâm rất cao, bởi vậy phần lớn ống kính đều quay bọn họ." Tôn Ích rất muốn nói về chuyện này. Tôn Ích có thể nhìn ra cô ta muốn áp chế Vạn Tố Y ở các mặt, bất luận là sự nghiệp hay là cuộc sống. Nhưng Tôn Ích lại không muốn để cho cô ta được như ý. Anh ta muốn bảo vệ Vạn Tố Y.
"À."
Tôn Ích giới thiệu cho Thẩm Nghi San càng nhiều, cô ta càng không muốn nói chuyện.
Vạn Tố Y làm sao có thể may mắn như vậy được? Lấy một ông chồng tốt không nói, còn có một đám người nhà hiểu lý lẽ, ngay cả sự nghiệp của con bé cũng thuận lợi hơn mình!
Chẳng lẽ cô ta rời đi không đúng lúc? Trước đây khi đi ra nước ngoài, cô ta nên lựa chọn ở lại giống như Vạn Tố Y, mà không phải là đi ra nước ngoài sao?
Dù sao Vạn Tố Y cũng hot như vậy, cô ta ở lại trong nước chẳng có lý do gì mà không hot cả.
Trong chương trình đó, Vạn Tố Y làm cho rất nhiều người hâm mộ phải đỏ mắt, Thẩm Nghi San không đứng ở trên khía cạnh người nhà để chúc phúc và vui mừng, mà đứng ở góc độ của rất nhiều khán giả, hâm mộ lại ghen ghét với Vạn Tố Y.
"Tắt đi, tôi không xem nữa." Trong lòng Thẩm Nghi San rất tức giận, yêu cầu Tôn Ích tắt ti vi.
Tôn Ích làm theo ý muốn của Thẩm Nghi San, chẳng qua chỉ cười không nói gì.
Thẩm Nghi San cũng không ở lại trong phòng ăn nữa mà trực tiếp lên tầng.
"Cô Thẩm, cô không ra ngoài đi dạo một lát sao?" Đây chính là nhiệm vụ mà cô chủ đã dặn anh ta, anh ta vẫn phải cố gắng hoàn thành.
Thẩm Nghi San liếc mắt nhìn Tôn Ích, trong lòng rất không thích anh ta: "Không cần, tôi ngồi máy bay lâu như vậy nên hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một lát."
"Được." Tôn Ích trả lời rất nhanh.
Thẩm Nghi San trở lại phòng ngủ của mình, ánh mắt quan sát xung quanh phòng ngủ. Nơi đây thật sự làm cho cô ta hâm mộ nhưng không thích lắm. Vì sao hâm mộ lại không thích? Bởi vì mấy thứ này đều không thuộc về cô ta, mà thuộc về một kẻ mà cô ta đã xem thường từ khi còn nhỏ.
Lúc này, Vạn Tố Y đến bệnh viện bị người ta nhớ tới liền nhảy mũi mấy cái. Một tay cô nắm tay Mạnh Kiều Dịch và cúi mặt hắt xì hơi. Khi cô dừng lại, một chiếc khăn tay đã phủ lên trên mũi cô, sau đó dịu dàng lau mũi cho cô.
Vạn Tố Y vừa ngẩng đầu lên, nhìn dáng vẻ anh chuyên tâm lau mũi cho mình thì không nhịn được cười ra tiếng. Cô kéo tay anh ra: "Anh có cần tri kỷ như vậy không? Ngay cả chuyện như vậy cũng muốn làm thay em."
"Để em tự làm." Vạn Tố nói xong thì nhận lấy chiếc khăn trong tay Mạnh Kiều Dịch, lau nhẹ vào cái rồi rụt tay về.
Cô hắt xì hơi nhưng cũng không có nước mũi, chỉ có chút nước bọt.
"Em đưa khăn cho anh." Mạnh Kiều Dịch nhìn Vạn Tố Y lau xong thì giơ tay về phía cô và nói.
Vạn Tố Y muốn thuận lợi nhét khăn vào trong túi của mình, lại bị Mạnh Kiều Dịch ngăn lại. Cô thu cái khăn trong tay nói: "Nhưng em đã dùng qua nó rồi mà."
"Không sao! Anh mà ghét em thì không phải là ghét bản thân anh sao?" Hơn nữa, khăn cũng không dính thứ gì.
Nói xong, Mạnh Kiều Dịch cần chiếc khăn trong tay Vạn Tố Y qua, gấp lại cẩn thận rồi mới nhét vào trong túi mình.
Vạn Tố Y khẽ cười liếc nhìn Mạnh Kiều Dịch, mặc cho anh nắm tay đi tới chỗ bác sĩ Chu.
Vạn Tố Y đã mang thai ba tháng. Hôm nay bác sĩ Chu sắp xếp lịch cho cô qua siêu âm màu. Đây là lần đầu tiên Vạn Tố Y và Mạnh Kiều Dịch thấy dáng vẻ của con mình nên cô ít nhiều có chút khẩn trương.
Cho dù Mạnh Kiều Dịch vẫn luôn trấn an Vạn Tố Y, nhưng cô có thể nhìn ra anh còn mong chờ hơn cả cô, hình như cũng căng thẳng hơn cô một chút.
Khi bác sĩ Chu làm kiểm tra cho Vạn Tố Y, từ chỗ cô nằm không thể nhìn thấy hình dáng của đứa trẻ, Mạnh Kiều Dịch đi vào trong, xem hết tất cả.
Vạn Tố Y không thấy được nên nhìn chằm chằm vào Mạnh Kiều Dịch, thấy vẻ mặt của anh dần dần dịu xuống, đôi mắt giống như hai tảng băng lạnh cũng trở nên ấm áp và dịu dàng.
"Anh thấy chưa? Bây giờ còn rất nhỏ, nên không thể nhìn thấy rõ ràng được." Bác sĩ Chu chỉ vào một chỗ trên màn ảnh và nói với Mạnh Kiều Dịch.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT