Mạnh Kiều Dịch một tay đặt sau gáy cô, tay còn lại đỡ lấy trán cô, nâng khuôn mặt vô cớ gây sự đó của cô sát lại gần hơn. Giọng nói anh bỗng trở nên ấm áp vô cùng: “đâu chỉ ba năm, bắt anh chịu trách nhiệm cả đời anh cũng chịu.”

Khuôn mặt điển trai, không có vẻ gì là đang thất thần của anh sát lại, chóp mũi mềm mại cọ lên mặt Vạn Tố Y: “anh không chê nhiều đâu.”

Trong lòng Vạn Tố Y cho dù là có bao nhiêu giận dỗi, cho dù là Mạnh Kiều Dịch đang nghiêm túc hay chi nói đùa, lúc này đây đều bị câu nói đó của Mạnh Kiều Dịch dẹp tan, cô không nói gì nữa.

Cô ôm lấy cổ anh, không có điểm gì có thể khiến cô hoài nghi tình came của anh nữa. Điều anh cần là cô, không có ý nghĩ gì khác nữa.

“Lúc mới biết mình có bầu, em không mấy vui vẻ gì. Vì em không biết đứa bé này sẽ đem đến cho em điều gì. Em cũng không rõ thái độ của anh sẽ như thế nào. Nhưng bây giờ em yên tâm rồi.” Vạn Tố Y hạ thấp giọng mà vẫn rất dễ nghe.

Cho dù cách nghĩ của Mạnh Kiều Dịch giống cô, thích thuận theo lẽ tự nhiên không ép buộc. Nhưng Vạn Tố Y vẫn lo rằng Mạnh Kiều Dịch không thực sự nghĩ vậy. Nhưng thái độ của anh lúc vừa biết tin liền khiến cô cảm thấy yên tâm hơn nhiều.

“Anh nói lại lần cuối, sau này anh sẽ không nhắc lại câu này nữa.” Mạnh Kiều Dịch hôn lên trán cô, trong ánh mắt như có phần trịnh trọng mà nói: “hôm nay và cả sau này, Y Y cứ yên tâm. Vì trên đời này, anh là người đáng để Y Y dựa vào nhất.”

Anh sẽ luôn cùng cô bước tiếp, cho dù có chuyện gì đi chăng nữa cũng sẽ không buông tay Vạn Tố Y.

Bất cứ chuyện gì, Mạnh Kiều Dịch cho rằng sẽ luôn có chuyển biến. Nhưng riêng chuyện này, anh sẽ không có chuyển biến hoặc đổi ý.

Vạn Tố Y tựa vào vai anh không nói gì nhưng trong lòng tràn ngập niềm tin vào câu nói vừa rồi của anh.

Cô biết, điều anh nói là thật.

Vạn Tố Y yên tâm mà nhắm mắt lại, lời Mạnh Kiều Dịch nói khiến cô nhẹ nhõm hơn nhiều.

Mạnh Kiều Dịch vòng tay ôm cô, rất lâu sau không thấy cô trả lời, mới cúi đầu nhìn xuống, thì Vạn Tố Y đã ngủ gục trong lòng anh từ khi nào không biết.

Nhìn dáng vẻ ngủ sau giấc của Vạn Tố Y, anh nhoẻn miệng cười: “nhanh vậy sao?”

Mạnh Kiều Dịch nhẹ nhàng đặt cô xuống, tiếp đó là đắp chăn lên người cho cô.

Tối nay, Vạn Tố Y có thể yên tâm mà ngủ say giấc, nhưng đối với Mạnh Kiểu Dịch mà nói lại là một việc quá khó khăn.

Trong lòng anh vẫn đang hừng hực niềm vui bất ngờ này mãi chưa bình tĩnh lại được. Anh nằm bên cạnh Vạn Tố Y, mắt nhìn lên trần nhà mà tỉnh táo lạ thường.

Đêm khuya. Mạnh Kiều Dịch nằm bên người vợ đã say giấc từ lâu của mình, mắt nhìn chăm chăm lên trần nhà mà nở nụ cười: “tôi sắp làm bố rồi.”

Đúng vậy, anh sắp làm bố rồi.

Trong cơn say giấc, Vạn Tố Y dường như mê man nghe thấy câu nói này của Mạnh Kiều Dịch, khoé môi khẽ nhếch lên như đang cười.

Ngày hôm sau, khi Vạn Tố Y vẫn còn chưa tỉnh giấc, Dương Thục Nghi đã gọi điện đến, thúc giuack hai người họ về biệt thự cũ.

“Sao vẫn chưa sang vậy?” Giọng của Dương Thục Nghi trong điện thoại vừa sốt ruột hối thúc lại có chen lẫn sự vui vẻ.

Mạnh Kiều Dịch liếc nhìn đồng hồ, có chút bất lực nói: “mẹ, mới có bảy giờ mà.”

Bây giờ vẫn đang là thời gian ngủ bình thường của học Dương Thục Nghi lại dùng câu “sao vẫn chưa sang.”

“Vậy sao?” Dương Thục Nghi hình như đã đợi rất lâu rồi, cũng không xem đồng hồ. Thời gian đối với bà hôm nay trôi qua chậm quá, bà cảm giác như đã hết nửa buổi sáng rồi.

Dương Thục Nghi không đợi Mạnh Kiều Dịch đưa lịch hẹn mà tiếp tục nói: “vậy con và Tố Y qua đây cùng ăn sáng nha.”

“Hôm nay nhà bếp chuẩn bị bữa sáng rất thịnh soạn.” Dương Thục Nghi không quan tâm gì nữa, bà bây giờ chỉ muốn gặp Vạn Tố Y.

“Vâng, vậy để bọn con chuẩn bị đã rồi qua.” Mạnh Kiều Dịch đương nhiên nghe ra sự sốt ruột của bà. Anh cũng rất thông cảm cho mẹ của mình.

Thế nhưng, cho dù là vậy thì Mạnh Kiều Dịch cúp máy rồi cũng không vội vã gọi Vạn Tố Y dậy, mà để yên cho cô ngủ một lúc.

Đồng hồ sinh học của Vạn Tố Y rất đúng giờ. Vào đúng 8 giờ sáng là cô tỉnh giấc.

Tối qua Vạn Tố Y ngủ hơi muộn, buổi sáng mở mắt ra vẫn thấy Mạnh Kiều Dịch ở nhà, cô có phần kinh ngạc: “sao anh vẫn chưa đi làm?”

Cô cứ nghĩ mình đã ngủ rất lâu, thực tế mà nói quan niệm thời gian của cô không khác gì Dương Thục Nghi.

“Mới sáng sớm mà, với cả hôm nay không cần đi làm.” Mạnh Kiều Dịch ngồi bên giường, nựng má cô mà nói: “mẹ vừa gọi điện thông báo chúng ta qua ăn cơm, dậy chuẩn bị đi cùng nhau nha.”

“Hôm nay sao?” Vạn Tố Y xoa đầu, nhìn đồng hồ, bây giờ hình như vẫn còn sớm.

Vạn Tố Y nhìn Mạnh Kiều Dịch mà lười biếng vươn vai cơ thể tê mỏi của cô nói: “vâng, em dậy giờ đây.”

Vạn Tố Y và Mạnh Kiểu Dịch cho rằng, hôm nay Dương Thục Nghi chỉ đơn giản gọi họ qua ăn sáng mà quên mất một việc quan trọng.

Hôm nay là ngày bên chương trình hẹn qua tiếp tục quay. Lúc này đây, trong cuộc trò chuyện của Dương Thục Nghi và Mạnh Kỳ Nhu đã bắt đầu nhắc đến chuyện Vạn Tố Y mang bầu.

Tâm trạng của Dương Thục Nghi và Mạnh Kỳ Nhu đều như nhau, hy vọng mọi người sẽ biết đến tin vui này, nên không hề có ý che đậy lúc nói chuyện trước ống kính.

Lúc Vạn Tố Y và Mạnh Kiều Dịch xuất hiện, Dương Thục Nghi càng không giấu nổi sự quan tâm đến Vạn Tố Y; bà luôn đứng, ngồi với khoảng cách rất gần, ngay cả ngồi trên ghế, hai tay cũng nắm chặt tay vạn Tố Y mà hỏi han: “con thấy thế nào?”

Vạn Tố Y bước vào thấy rất nhiều máy quay mới nhớ ra hôm nay là ngày quay hình.

Lúc này, Dương Thục Nghi bỗng hỏi cô như vạy, cô không biết nên trả lời ra sao: “cái gì thấy...... thế nào ạ?

Vạn Tố Y cho rằng trước ống kính không nên nhắc đến chuyện mang bầu, Nhưng câu nói của cô vừa dứt, Dương Thục Nghi đã cười tươi mà nói: “có thấy chỗ nào khó chịu không? Có bầu mấy tháng đầu sẽ hay có phản ứng rất mạnh, mẹ nghe nói thời gian này khẩu vị của con không tốt?”

“......”

Vạn Tố Y không ngờ Dương Thục Nghi sẽ nói một cách trực tiếp như vậy. Cô cứ nghĩ bà sẽ che đậy một chút vì chuyện này vốn không nên để công chúng đều biết.

Dương Thục Nghi vừa dứt lời, Vạn Tố Y liền mất tự nhiên, cũng không biết nên trả lời bà ra sao.

Mạnh Kiều Dịch bây giờ luôn đóng vai trò là thần hộ mệnh cho cô, những lúc cô có chuyện khó mở miệng hoặc gặp gì khó khăn anh đều xuất hiện. Anh liền bước đến cười với mẹ mà nói: “Tố Y bây giờ có chuý khó chịu, thích ngủ, phản ứng cũng chậm hơn bình thường.”

“Lúc ban đầu đều vậy cả, Tố Y, con cũng đừng đặt cho mình quá nhiều áp lực.” Dương Thục Nghi nắm tay cô mà căn dặn.

Tin tức cứ thế bị Dương Thục Nghi loan ra, Vạn Tố Y tuy rằng không thoải mái nhưng lại không tiện nhắc bà trước mặt nhóm quay phim, nên chỉ cười mà gật đầu đáp ứng bà.

Tất cả mọi người ở biệt thự cũ đều biết chuyện Vạn Tố Y mang bầu, quan tâm chăm sóc cô hơn trước. Nhất lf Dương Thục Nghi, trong mắt bà bây giờ chắc ngoài Vạn Tố Y ra không nhìn thấy gì khác nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play