"Tối nay, không biết có thể cho phép chồng của em..." Mạnh Kiều Dịch liếc mắt nhìn về phía Vạn Tố Y. Anh biết cô không quen khi mình nói trắng ra như vậy, nên chỉ lấy ánh mắt mờ ám nhắc nhở cô.
Lúc này Vạn Tố Y nhìn về phía Mạnh Kiều Dịch cố ý giả vờ hồ đồ, vẻ mặt như không rõ: "Cho phép anh làm gì?"
"Cho phép anh chạm vào bà Mạnh." Mạnh Kiều Dịch nhướng mày, lời nói rất hàm súc, nhưng giọng điệu lại hoàn toàn không giữ lại.
Giọng điệu của anh vừa mờ ám lại trực tiếp như vậy, nếu Vạn Tố Y còn không nghe được ý của anh, vậy thì cô quá ngu ngốc rồi. Cô dời tầm mắt, nhìn chằm chằm vào hình ảnh chuyển động trước cửa sổ xe, nhưng khóe môi và khóe mắt lại đầy ý cười: "Được."
Mấy ngày nay, Mạnh Kiều Dịch đã giữ đúng giao hẹn, cũng không làm gì quá những lời Vạn Tố Y nói, cũng chưa từng chủ động yêu cầu.
Lúc này, Vạn Tố Y đáp ứng Mạnh Kiều Dịch khiến anh không giấu được nụ cười trên mặt mình: "Xem ra, tối nay anh phải bảo các cô ấy ăn cơm nhanh lên mới được."
"Em không cho phép ngài Mạnh nói lung tung ở trước mặt Nguyễn Ca và Nhất Nhạc đâu đấy." Vạn Tố Y bật cười. Cô và Mạnh Kiều Dịch cùng nói tới đề tài này thì rất tự nhiên, không e ngại gì. Nhưng dù sao Nguyễn Ca và Nhạc Nhất Nhạc cũng là bạn cô. Nếu như Mạnh Kiều Dịch nói gì, về sau các cô ấy sẽ trêu chọc cô mất.
Một tay Mạnh Kiều Dịch nắm tay Vạn Tố Y và đưa đến bên môi, trả lời cô: "Yên tâm, chồng của em không phải là người như thế."
Vạn Tố Y đã nhắn tin cho Nguyễn Ca và Nhạc Nhất Nhạc. Hai người kia cũng không bận gì nên nhanh chóng nhận lời.
Vạn Tố Y vốn định trở lại Hải Viên sẽ ngủ một lát, nhưng Nguyễn Ca và Nhạc Nhất Nhạc đã tới trước.
"Sao hai người tới sớm vậy?" Vạn Tố Y thấy hai người ngồi trong phòng khách thì giật mình mở miệng hỏi.
Rõ ràng cô hẹn là buổi tối, sao mới chiều mà hai người này đã tới rồi.
"Bọn mình ở nhà cũng không có chuyện gì, còn không bằng tới thăm bạn một chút, vừa lúc... mình cũng muốn biết về đứa bé mà bạn đã đón?" Nhạc Nhất Nhạc tò mò duỗi cổ nhìn ra phía sau Vạn Tố Y, nhưng trừ Vạn Tố Y và Mạnh Kiều Dịch cũng không có người nào khác.
Vạn Tố Y không hiểu Nhạc Nhất Nhạc nói gì: "Đứa trẻ nào?"
"Không phải bạn nói đi đón đứa trẻ sao? Đó là con cái nhà ai vậy? Sẽ không phải là Kha Kha chứ?" Nhạc Nhất Nhạc nhíu mày hỏi Vạn Tố Y. Cô ấy đã suy nghĩ về vấn đề này suốt mấy giờ, rất tò mò không biết Vạn Tố Y có thêm một người bạn từ lúc nào.
Vạn Tố Y ngây người nhìn Nhạc Nhất Nhạc, qua vài giây mới hiểu ra cô ấy nói về chuyện gì, cô không nhịn được cười ra tiếng: "Mình đưa về rồi."
"Ở đâu? Ở đâu?" Nhạc Nhất Nhạc nhìn xung quanh tìm kiếm, nhưng không nhìn thấy ai cả.
Vạn Tố Y chỉ về phía Mạnh Kiều Dịch và giới thiệu cho Nhạc Nhất Nhạc nghe: "Ở chỗ này."
"..."
Ánh mắt Nhạc Nhất Nhạc nhìn Mạnh Kiều Dịch và có cảm giác bị đùa giỡn: "Bạn đang đùa mình sao..."
Mạnh Kiều Dịch lớn như vậy, bất luận Nhạc Nhất Nhạc nhìn thế nào cũng không liên quan tới cậu bạn nhỏ.
"Thật sự là anh ấy." Vạn Tố Y cũng không nói dối, hôm nay cô đúng là đi đón Mạnh Kiều Dịch.
"Bạn còn không rõ à? Tố Y thật sự đi đón tổng giám đốc Mạnh." Nguyễn Ca giải thích cho Nhạc Nhất Nhạc lần nữa.
"Vậy tại sao lại nói là đi đón cậu bạn nhỏ chứ?" Nhạc Nhất Nhạc vẫn không hiểu hai chuyện đó có gì liên quan.
Nguyễn Ca nháy mắt với Nhạc Nhất Nhạc và lộ ra nụ cười trêu chọc đầy thần bí: "Rất dễ hiểu mà. Tổng giám đốc Mạnh là bảo bối nhỏ của Tố Y."
"À..." Nhạc Nhất Nhạc phản ứng rất nhanh, theo Nguyễn Ca phát ra một từ cảm thán đầy ẩn ý.
Vạn Tố Y nhìn phản ứng của hai người kia thì vừa buồn cười, lại vừa bất đắc dĩ: "Hai người thật là..."
"Cho nên, tối nay rốt cuộc ăn gì vậy?" Nguyễn Ca đúng lúc ngắt lời Vạn Tố Y chuẩn bị phản kích hai người.
Vạn Tố Y cũng không muốn tính toán với hai người: "Thích ăn gì thì có thể bảo Tôn Ích, anh ấy sẽ chuẩn bị giúp."
"Vậy là tốt rồi." Nguyễn Ca rất hài lòng với câu trả lời của Vạn Tố Y: "Chỉ cần không phải cô nấu là được."
Vạn Tố Y nấu cơm cũng không khó ăn, nhưng có lựa chọn tốt hơn, các cô tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Vạn Tố Y gật đầu. Cô nghe các cô ấy nói như vậy cũng không thấy khó chịu hay bị đả kích gì. Bởi vì chính cô cũng cảm thấy mình nấu ăn không ngon.
Nhưng lúc này Mạnh Kiều Dịch đã gia nhập vào cuộc nói chuyện của bọn họ: "Tôi thích cơm bà Mạnh nấu."
Những lời này của Mạnh Kiều Dịch đã thành công làm cho Nhạc Nhất Nhạc và Nguyễn Ca chú ý. Nhạc Nhất Nhạc là người đầu tiên chủ động giơ ngón tay cái với anh: "Vậy thì tôi phải bội phục khẩu vị của ngài Mạnh rồi."
"Xem ra Tổng giám đốc Mạnh là ăn ra cảm giác yêu nha." Nguyễn Ca nhún vai. Cô và Nhạc Nhất Nhạc công kích Vạn Tố Y hoàn toàn không nương tay, giống như Vạn Tố Y công kích các cô cũng hoàn toàn không nương tay.
Lúc này, Vạn Tố Y trái lại mỉm cười. Cô chợt nhớ tới tình cảnh lần đầu tiên mình nấu cơm cho Mạnh Kiều Dịch.
Vạn Tố Y cũng không cảm thấy mình nấu ăn cũng không có gì ngon, nhưng Mạnh Kiều Dịch ăn rất vui vẻ, hoàn toàn không thể thừa lại chút nào.
"Có lẽ đôi tay này của tôi cũng chỉ có thể nấu ăn cho một mình ngài Mạnh mà thôi." Bản thân Vạn Tố Y cũng phải thừa nhận điểm này.
Mạnh Kiều Dịch ôm Vạn Tố Y, rất hài lòng với lời cô nói: "Đây không phải là chuyện tốt sao?"
Đối với Mạnh Kiều Dịch, đây là chuyện tốt, hắn cũng sẽ không cho cô có cơ hội nấu cơm cho những người khác.
Vạn Tố Y giơ tay lên, đặt một tay của mình lên vai anh: "Là chuyện tốt."
Cuối cùng cô cũng có một chuyện có thể chuyên làm cho Mạnh Kiều Dịch, giống như Mạnh Kiều Dịch chỉ tốt với mình cô vậy.
Nguyễn Ca cười có phần bất lực, cô tự nhiên bị nhét đầy thức ăn cho chó.
Nhạc Nhất Nhạc lại có chút hâm mộ.
Trước đây, cô gái mạnh mẽ này cho rằng sống một mình cũng rất tốt. Nhưng từ sau khi nhìn thấy quan hệ của Vạn Tố Y và Mạnh Kiều Dịch, cô ấy cũng bắt đầu chờ mong mình có được một tình yêu tốt đẹp.
"Em có muốn đi lên nghỉ ngơi một lát không? Phải mất một lúc thì nhà bếp mới nấu xong, tới lúc đó anh sẽ gọi em." Mạnh Kiều Dịch cúi đầu nhìn Vạn Tố Y và bỗng nhiên mở miệng.
Hôm nay trạng thái tinh thần của Vạn Tố Y rất tốt, nhưng ở trong mắt anh, vẻ mặt của cô kém hơn mọi khi.
Vạn Tố Y thật sự có hơi khó chịu, Mạnh Kiều Dịch bảo cô đi nghỉ, cô không từ chối: "Cũng được, em ngủ nửa giờ là được."
"Tiểu Ca, Nhất Nhạc, tôi đi ngủ nửa giờ, nửa giờ sau lại xuống." Vạn Tố Y áy náy nói với hai người kia. Rõ ràng là cô hẹn các cô ấy tới, nhưng lúc này cô lại phải nghỉ ngơi một lát.
"Không có việc gì, tôi và Nhất Nhạc vừa lúc còn chưa xem qua vườn hoa, hai chúng tôi sẽ đi qua đó." Nguyễn Ca và Nhạc Nhất Nhạc cũng không quá chú ý chuyện này.
Vạn Tố Y gật đầu và lên tầng nghỉ ngơi trước.
Thật ra, bản thân cô cũng không biết hôm nay mình làm sao, cứ luôn cảm thấy có chút khó chịu, nhưng khó chịu chỗ nào thì cô không rõ, chỉ cảm giác mình dường như không có sức, lại giống như dạ dày khó chịu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT