Mạnh Kiều Dịch nhẹ nhành gật đầu mà nói: “đây là ý kiến của mẹ. Mẹ muốn làm vậy, anh cũng không phản đối.”

Bây giờ không phải lúc để anh hứa hẹn với Vạn Tố Y rằng họ sẽ luôn ân ái ngọt ngào như thế nào, mà là anh muốn Vạn Tố Y hứa với anh điều đó. Điều Mạnh Kiều Dịch muốn là để cho tất cả mọi người biết, anh yêu cô đến nhường nào.

Tình yêu và sự ân cần của anh thậm chí khiến Vạn Tố Y không thể vứt bỏ đoạn tình cảm này, chỉ cần cô đưa ra quyết định từ bỏ tất cả mọi người đều sẽ cho rằng cô đã đưa ra quyết định sai lầm. Đaay cũng chính là điều mà Mạnh Kiều Dịch muốn thể hiện trong chương trình. Nhưng anh cũng bảo đảm không làm quá, tất cả những phản ứng trong chương trình đều xuất phát từ cảm xúc thật.

“Tại sao vậy? Không phải anh không thích người khác soi mói chuyện riêng tư sao?” Vạn Tố Y lộ ra vẻ mặt hoài nghi mà hỏi.

Mạnh Kiều Dịch mặc dù không phải nhân vật quần chúng nhưng chuyện cuộc sống riêng tư của anh luôn được công chúng quan tâm, thái độ của anh từ trước tới giờ luôn là thấy phản cảm với việc người khác bàn luận chuyện riêng tư của anh. Nhưng lần này lại tự dưng đồng ý cho nhóm quay phim của chương trình đến nhà quay, đúng là không giống phong cách của Mạnh Kiều Dịch chút nào.

“Là vì để chứng minh anh yêu em.” Anh đưa tay lên cọ nhẹ vào mũi cô, rồi dùng vẻ nghiêm túc nhất mà nói: “ để nói với tất cả mọi người rằng anh yêu em, cho dù là ngày nào đó Mạnh phu nhân xấu xí rồi, tàn phế rồi, anh vẫn luôn yêu Mạnh phu nhân của anh.”

“Đây là đang tỏ tình sao?” Vạn Tố Y thở ra, trên gương mặt không biểu hiện quá vui vẻ, mà nhìn chằm chằm vào anh: “nhưng sao em nghe như anh đang rủa em nào là xấu xí, lại tàn phế nữa, những chuyện tồi tệ nhất em đều gặp phải rồi còn gì.”

“E hèm...”

Vạn Tố Y nghe thấy tiếng động gì như tiếng nhịn cười, liền liếc sang bên đó. Hoá ra là nhân viên quay phim đang đứng quay lại cảnh hai người trò chuyện, Vạn Tố Y phút chốc quên mất sự tồn tại của những chiếc máy quay, bây giờ bỗng ý thức được có chút không tự nhiên, nhưng cô vẫn nói một câu: “em thật sự không quen với mấy thứ này.”

“Không sao, nhìn nhiều là quen thôi.” Em đừng nghĩ họ đang quay phim, cứ cho là họ không tồn tại, rồi biểu hiện tự nhiên như thường ngày là được.” So với Vạn Tố Y, Mạnh Kiều Dịch lúc này thật sự giống một chuyên gia.

Vạn Tố Y mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu: “em cố gắng vậy.”

“Tố Y, bộ chăm sóc da ngày trước em nói tên gì ý nhỉ?” Mạnh Kỳ Nhu lúc này từ phòng bếp khoá tay Thiệu Phong đi ra, trong tay còn cầm một quả táo.

“Lần trước đó sao, tên là....” Vạn Tố Y nghĩ một hồi rồi định mở miệng nói, liền bị Mạnh Kiều Nhu ngăn lại.

Ngay lập tức, Mạnh Kỳ Nhu hạng giọng nói bên tai Vạn Tố Y: “cái này phải nói nhỏ thôi chứ người khác lại nghĩ chúng ta đang quảng cáo, em nói nhỏ với chị là được.”

Vạn Tố Y nghe vậy không nhịn được cười, nhưng vì đã đồng ý nói với Mạnh Kỳ Nhu nên cũng hạ giọng nói bên tai cô.

Dáng vẻ thì thầm to nhỏ của hai người thật sự đáng yêu, Mạnh Kiều Dịch và Thiệu Phong im lặng đứng bên đợi, nhân tiện ngắm nhìn vẻ đáng yêu của vợ mình.

Cả nhà họ vốn rất hoà hợp vui vẻ, nhưng vì sự hiện diện của máy quay, nên biểu hiện có chút khách khí, sự hoà hợp của họ thực sự khiến người khác ngưỡng mộ.

Chương trình này là tiết mục mới bên đài truyền hình nơi Mạnh Kỳ Nhu làm việc, là chương trình ghi lại cuộc sống thường ngày của người nổi tiếng. Nhân vật chính của kỳ này không phải là Vạn Tố Y và Mạnh Kiều Dịch; mà là Mạnh Kỳ Nhu và Thiệu Phong. Vì cả hai người đều là nhân vật chủ chốt của đài truyền hình nên quyết định chọn họ là nhân vật trong kỳ đầu tiên của tiết mục.

Nói là nhân vật chính là Mạnh Kỳ Nhu và Thiệu Phong nhưng thực chất là muốn quay nhà họ Mạnh, nếu không sao lại điều động dàn quân hùng hậu vậy chứ.

Người nhà họ Mạnh vốn đã quen với ống kính nên biểu hiện rất tự nhiên, không hề có biểu hiện nào quá đáng. Còn Vạn Tố Y, từ lúc đầu không thích ứng, đến về sau nói chuyện với người nhà, rồi cũng quên mất sự tồn tại của ống kính.

Bên nhóm tổ chức chương trình vì muốn quay thêm vài tình tiết, nên thương lượng với Mạnh Kỳ Nhu xem có thể quay muộn một chút để có thêm cảnh cho bên cắt ghép xử lí, đủ hình ản hai kỳ cho hay không?

Mạnh Kiều Dịch và Vạn Tố Y hôm nay lại rất phối hợp, hai người đến tối muộn mới ra về.

Lúc lên xe, Vạn Tố Y gần như mệt lả. Cô ngồi trên ghế phụ, ngửa đầu ra sau ghế, như vậy khiến cô thoải mái hơn.

“Hy vọng lúc chương trình bắt đầu chiếu không quá xấu....” Vạn Tố Y không mấy quan tâm vấn đề nào khác của chương trình, chỉ quan tâm mỗi điểm này.

Nếu như trong tiết mục có có biểu hiện hồi hộp, tin rằng mọi người sẽ thông cảm, cũng sẽ không nghĩ gì nhiều. Nhưng cô là blogger dạy trang điểm, hôm nay qua biệt thự cũ ăn cơm cô không nghĩ là sẽ có sắp đặt quay phim nên chỉ trang điểm nhẹ, không hề trang điểm để lên hình.

“Yên tâm, sẽ rất đẹp.” Mạnh Kiều Dịch luôn tự tin về Vạn Tố Y nhiều hơn chính bản thân cô.

Vạn Tố Y không trả lời anh mà chỉ tựa ra ghế, thi thoảng liếc nhìn anh. Cô không nhắc đến chuyện tiết mục nữa, đến lúc xe chuẩn bị lăn bánh, cô gần như có chuyện muốn hỏi Vạn Tố Y.

“Mạnh tiên sinh, em có một thắc mắc có thể hỏi anh không?” Vạn Tố Y chăm chú nhìn Mạnh Kiều Dịch hồi lâu, cuối cùng sát lại gần hơn mà hỏi anh.

Mạnh Kiều Dịch nghiêng đầu chạm vào đầu cô, nói: “không phải em đã mở miệng rồi sao?”

“Uhm....” Vạn Tố Y nhoẻn miệng cười, trực tiếp hỏi Mạnh Kiều Dịch: “em luôn rất tò mò, bệnh tình của anh...rốt cuộc là có từ khi nào? Từ bé đã vậy hay là vì xảy ra chuyện gì đó?”

Mấy ngày này xa nhau, Vạn Tố Y đã suy nghĩ rất nhiều, không chỉ nghĩ về việc từ bỏ Mạnh Kiều Dịch hay không, còn cả việc bệnh tình của Mạnh Kiều Dịch rốt cuộc là như thế nào.

“Chuyện này mà nhắc lại thì từ rất lâu rồi.” Mạnh Kiều Dịch vẫn chưa nghĩ ra sẽ trả lời Vạn Tố Y như thế nào, nên có hơi áy náy mà nói: “đợi lần sau em hỏi, anh sẽ trả lời Y Y.”

Lần này Vạn Tố Y đặt câu hỏi quá bất ngờ, Mạnh Kiều Dịch chưa kịp chuẩn bị. Nhưng lần sau cô hỏi đến sẽ khác hơn, thời gian này Mạnh Kiều Dịch sẽ nghĩ kỹ nên trả lời cô như thế nào.

Vạn Tố Y cũng không quá vồ vập tìm câu trả lời, cô không có ý kiến mà gật đầu đáp: “được.”

Đúng rồi, em vẫn còn một chuyện muốn nhờ anh.” Mấy ngày này nhueng chuyện cần giải quyết rất nhiều, cô cần phải liệt kê từng việc một.

Mạnh Kiểu Dịch nhướng mày, không nói gì, nhưng anh đã tỏ ý cho Vạn Tố Y nói tiếp.

“Em muốn tìm một trợ lí và quản lí, để Tôn Ích làm suốt không ổn lắm, hơi khổ cậu ấy. Hơn nữa em bây giờ cũng không phải giấu giếm chuyện gì, đến lúc nên có một trợ lí và quản lí rồi.” Vạn Tố Y luôn muốn giải quyết chuyện này nhưng cứ để lỡ suốt, đến bây giờ mới có cơ hội để giải quyết.

Vạn Tố Y nói vậy, Mạnh Kiều Dịch tỏ ra đồng ý, anh còn căn dặn Vạn Tố Y: “cần anh giúp đỡ là chuyện đương nhiên, không phải nói nhờ vả hay làm phiền.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play