"Ngày mai tôi vẫn sẽ đi tới cục dân chính." Vạn Tố Y cắn răng, đồng thời rất kiên trì nói.
Nói xong, cô cầm túi của mình và đứng dậy muốn rời đi.
"Em đi đâu?" Mạnh Kiều Dịch kéo tay cô lại, ngăn không cho cô rời đi.
Vạn Tố Y nhìn về phía bàn tay anh đang nắm lấy tay mình, mở miệng nói: "Ngài Mạnh, nếu như ngày mai anh không đến, tôi coi như anh bỏ qua, tôi sẽ chuẩn bị tốt tâm lý để chiến đấu lâu dài với anh."
"Em không về nhà sao?" Mạnh Kiều Dịch vẫn nắm chặt tay Vạn Tố Y, không chịu thả ra.
"Không về." Vạn Tố Y cúi đầu trả lời Mạnh Kiều Dịch, sau đó cố xoay bàn tay đang bị anh nắm chặt tay. Cuối cùng anh sợ cô bị đau nên không nắm chặt nữa, vẫn để cho cô vùng tay ra.
Cô cúi người lấy cái túi mình để ở trên sô pha, trước khi đi còn nói với anh: "Tôi hi vọng ngày mai anh có thể tới đó."
"Anh sẽ không đi."
Vạn Tố Y vừa dứt lời, Mạnh Kiều Dịch đã trả lời cô hết sức rõ ràng.
Vạn Tố Y bước đi có phần chậm chạp, nhưng vẫn trực tiếp rời khỏi Hải Viên.
Đối với Mạnh Kiều Dịch, Vạn Tố Y vẫn luôn dao động. Anh nói vài câu là có thể làm dao động quyết định của cô. Nhưng cô đặc biệt kiên trì trong chuyện này, cho dù có bị dao động, cô cũng đặc biệt lý trí lựa chọn kiên trì.
Vạn Tố Y đứng ở bên ngoài Hải Viên đón xe, mấy ngày này cô vẫn phải tạm thời ở lại chỗ của Nhạc Nhất Nhạc vậy.
Vạn Tố Y lấy điện thoại di động từ trong túi ra và chuẩn bị gọi xe. Trước đó cô tắt điện thoại là vì Mạnh Kiều Dịch, nhưng bây giờ không nhất thiết phải làm vậy nữa. Cô khởi động máy.
Điện thoại vừa mở ra thì Nguyễn Ca đã gọi tới.
"Alo." Vạn Tố Y nhận điện thoại của Nguyễn Ca.
"Sao lâu thế cô mới nghe điện thoại vậy? Có chuyện gì xảy ra mà cô tắt máy lâu thế? Tôi ấn số của cô cũng sắp ấn tới mỏi tay rồi." Nguyễn Ca nghe được tiếng của Vạn Tố Y thì thở phào nhẹ nhõm.
Bây giờ tâm trạng của Vạn Tố Y không vui, nói chuyện cũng có phần sa sút: "Sao vậy? Có chuyện gì sao?"
"Cô hỏi tôi có chuyện gì à? Tôi đang muốn hỏi cô có chuyện gì thì có. Cô xảy ra chuyện gì vậy?" Nửa đêm, Nguyễn Ca bị cuộc điện thoại của Mạnh Kiều Dịch quấy nhiễu nên tỉnh lại, cô ấy còn chưa ngủ tiếp, vẫn luôn gọi điện thoại cho Vạn Tố Y, nhưng điện thoại của Vạn Tố Y trước sau vẫn ở tình trạng tắt máy.
Nguyễn Ca hỏi vậy làm cho Vạn Tố Y hiểu ra, chắc Mạnh Kiều Dịch đã gọi điện thoại cho cô ấy để hỏi xem cô ở đâu.
"Tôi không sao." Vạn Tố Y hít một hơi, lúc này cô không có tâm trạng để kẻ lại chuyện của mình nữa: "Tạm thời tôi không nói chuyện với cô được, cô đang đón xe."
"Cô đang ở đâu?" Nguyễn Ca không để cho Vạn Tố Y gọi điện thoại, mà hỏi tiếp.
"Tôi ở cửa Hải Viên..." Vạn Tố Y khó xử mở miệng.
Thật hiếm có một lần cô tự nhiên có ngày đứng ở cửa nhà mình gọi xe, mà không phải là tự lái xe, hoặc được tài xế đưa đón.
Nguyễn Ca cũng sững sờ khi nghe thấy Vạn Tố Y nói vậy, nhưng cô ấy không vội vàng hỏi, chỉ nói: "Vậy cô chờ một lát, vừa lúc tôi ở gần đấy, để tôi qua đón cô."
Khi Mạnh Kiều Dịch gọi điện thoại cho Nguyễn Ca, cô ấy đã cảm giác có thể có chuyện không may xảy ra. Sáng sớm, cô ấy gọi cho Vạn Tố Y nhiều lần không được nên cô ấy tính lái xe tới Hải Viên xem tình hình thế nào.
Chờ Vạn Tố Y đồng ý, lúc này Nguyễn Ca mới cúp điện thoại.
Bên này, Vạn Tố Y vừa nói chuyện điện thoại xong thì tài xế lái xe ra, dừng xe ở bên cạnh cô và hỏi: "Cô chủ, cô đi đâu để tôi đưa cô đi."
"Không cần."
"Cậu chủ nói... Cậu chủ muốn đưa cô đi, nhưng có thể cô không muốn, nên cố ý bảo tôi tới đưa cô đi." Tài xế có chút khó xử nhìn Vạn Tố Y nói. Đây là nhiệm vụ Mạnh Kiều Dịch giao cho anh ta. Nếu như Vạn Tố Y không đồng ý, chỉ sợ ngài Mạnh sẽ mất hứng.
Bình thường ở Hải Viên đều là anh ta đưa đón Vạn Tố Y, trong các lái xe, cô cũng quen với anh ta nhất. Tính cách cô rất tốt, nên anh ta cho rằng cô chắc chắn sẽ không từ chối mình.
Nhưng không ngờ Vạn Tố Y thật sự từ chối: "Thật sự không cần đâu. Đợi lát nữa sẽ có bạn tôi tới đón tôi."
"Nhưng..."
"Tố Y, bên này."
Tài xế còn chưa nói xong, xe của Nguyễn Ca đã dừng lại ở trước mặt Vạn Tố Y. Cô ấy vẫy tay về phía Vạn Tố Y nhắc nhở.
Vạn Tố Y sửng sốt. Nguyễn Ca nói cô ấy đang ở gần đây, cô còn tưởng tối thiểu mình cũng phải chờ mười phút. Không ngờ Nguyễn Ca lại tới nhanh như vậy.
"Anh về đi." Vạn Tố Y liếc nhìn tài xế với vẻ xin lỗi, sau đó lên xe của Nguyễn Ca.
Vạn Tố Y vừa lên chiếc xe, Nguyễn Ca đã chú ý thấy vẻ mặt của cô không tốt lắm, lập tức biết có chuyện không may xảy ra.
"Cô... Chuyện cô muốn nói với tôi mấy hôm trước, chẳng lẽ có liên quan đến chuyện hôm nay sao..." Nguyễn Ca lái xe, cẩn thận quan sát vẻ mặt của Vạn Tố Y qua gương chiếu hậu.
Cơ thể Vạn Tố Y như nhũn ra, cô dựa vào ghế, giọng có phần lười biếng trả lời Nguyễn Ca: "Đúng..."
Rất rõ ràng, lúc này Vạn Tố Y không muốn nói gì cả.
Nguyễn Ca không hỏi nữa, chỉ quan sát Vạn Tố Y từ trên xuống dưới: "Cô cứ mặc như vậy mà chạy đi sao?"
Trên người Vạn Tố Y bây giờ phối hợp rất kỳ lạ. Quần áo là quần áo bình thường, túi trên tay cũng xem như bình thường, có thể nhìn ra đó là một cái túi tạm thời lấy khi ra ngoài. Điều không bình thường nhất chắc là trên chân cô... chính là đôi dép có in hình con thỏ hoạt họa.
Vạn Tố Y lấy ra chút tinh thần cuối cùng liếc nhìn quần áo của mình, quả thật rất kỳ lạ.
"Ha ha." Vạn Tố Y tự cười mình trước. Bởi vì cô nhìn thấy dép của mình, còn nhìn thấy gương mặt tiều tụy của mình trong gương.
Cô ra cửa quá vội vàng, chỉ đánh răng rửa mặt rồi ra khỏi nhà Nhạc Nhất Nhạc, ngay cả kem dưỡng da cũng không bôi. Lúc này nhìn cô dường như không có sắc máu nữa.
Thường là người hay trang điểm, một khi không trang điểm thì cả người sẽ có cảm giác nhợt nhạt.
"Cô không thể như vậy được, nếu để phóng viên không cẩn thận chụp được, ảnh của cô sẽ bị đứng đầu bình luận suốt mấy ngày mất." Nguyễn Ca bất lực lắc đầu, phê bình Vạn Tố Y vài câu và nói thêm: "Đúng rồi, cô ăn sáng chưa?"
Từ trên mặt Vạn Tố Y, Nguyễn Ca dường như có thể nhìn ra cô đã ăn hay không. Vạn Tố Y nhìn về phía Nguyễn Ca và lắc đầu.
"Bây giờ có muốn ăn sáng không?" Nguyễn Ca tất nhiên hi vọng Vạn Tố Y đồng ý ăn sáng. Nhưng nếu cô không vui, không muốn ăn, cô ấy cũng không thể ép buộc, nên chỉ có thể hỏi ý kiến của cô.
Vạn Tố Y nhìn Nguyễn Ca khẽ gật đầu. Thấy vậy lúc này Nguyễn Ca mới thoáng yên tâm. Thật may là Vạn Tố Y không ngu ngốc đến mức bỏ cả ăn.
Nguyễn Ca dẫn theo Vạn Tố Y đi tới một cửa hàng ăn sáng bình thường. Nhưng khi Vạn Tố Y chuẩn bị xuống xe, cô ấy vẫn ngăn lại nói: "Trong ngăn bên cạnh cô có hai chiếc giày dự bị của tôi. Cô đi tạm đã. Nếu đợi lát nữa bị người ta nhận ra, hôm nay cô muốn chạy trốn cũng không dễ đâu."
Vạn Tố Y nghe Nguyễn Ca nói liên miên, trong lòng trái lại cũng thoải mái hơn một chút. Cô rất ngoan ngoãn đi giày vào theo ý của cô ấy.
Vạn Tố Y xuống xe, Nguyễn Ca cũng xuống xe theo, đeo cái kính râm của mình cho cô: "Cái này cũng cần phải che đi."
Về việc làm nhân vật công chúng, Nguyễn Ca có kinh nghiệm hơn cô nhiều.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT