Trên đường từ biệt thự cũ đi về, Vạn Tố Y bỗng im lặng trầm mặc khác hẳn ngày thường.

“Hôm nay mẹ nói gì với Y Y vậy?” Mạnh Kiều Dịch đương nhiên nhìn ra sự im lặng của cô, không cần nghĩ cũng biết là có liên quan đến việc gì.

“Không có gì đâu, mẹ chỉ bảo với em là sau này đừng trách anh.” Vạn Tố Y không muốn nói nâu vào chuyện này, cô biết; chỉ cần cô kể lời mà Dương Thục Nghi nói hôm nay, chắc chắn anh sẽ tò mò hỏi kỹ hơn.

Vạn Tố Y chỉ nói một câu như vậy, Mạnh Kiều Dịch cũng không hỏi thêm nữa. Vạn Tố Y là vợ anh, cô đang giấu giếm cảm xúc gì trong lòng; sao anh có thể không biết.

“Mẹ luôn vậy, hay lo lắng chuyện sau này, lời mẹ nói em không cần bận tâm. Mẹ chỉ là hy vọng cuộc sống của hai chúng ta luôn hài hoà như vậy thôi.” Mạnh Kiều Dịch chuyên tâm lái xe, thi thoảng lại hướng ánh mắt quan tâm về phía Vạn Tố Y.

Vạn Tố Y nghiêng đầu nhìn Mạnh Kiều Dịch; vẻ mặt sinh rất bình thản, không có gì khác lạ.

“Mạnh tổng, nếu như sau này em trách anh thật thì sao?” Nếu như đã là chuyện khó nói thì đành đơn giản hoá vậy, hỏi một câu giả thiết chắc là không sao.

Mạnh Kiều Dịch quay sang đắm đuối nhìn cô, rồi chân thành mà nói: “anh không cho Y Y cơ hội này đâu.”

Câu nói với ngữ khí khẳng định của Mạnh Kiều Dịch như viên đá mát lạnh, từ cổ họng Vạn Tố Y trôi xuống, rồi tan ra, dung hoà tảng đá đang đè nặng trên tim cô. Chỉ là cảm giác mát lạnh đó khiến người ta thấy đôi chút lo sợ.

Phải lựa chọn giữa tin tưởng chính mình và Mạnh Kiều Dịch, cô bắt đầu do dự. Cô nên tin tưởng Mạnh Kiều Dịch là toàn tâm toàn ý với cô, hay là tin những gì mà cô tai nghe mắt thấy?

Vạn Tố Y mỉm cười với Mạnh Kiều Dịch: “em cũng đoán là không.”

Cuối cùng, cô đã chọn tin Mạnh Kiều Dịch.

Mạnh Kiều Dịch khiến cô hạnh phúc và kỳ vọng đến vậy, những gì cô mong muốn anh đều lần lượt biến chúng thành hiện thực. Cô tin rằng, lần này cũng sẽ không ngoại lệ.

Mạnh Kiều Dịch buông một tay trên vô lăng mà nắm lấy tay cô: “nhiệm vụ của anh là khiến cho Y Y luôn cười vui vẻ, vô lo vô nghĩ.”

Từ lúc Mạnh Kiều Dịch lựa chọn và chấp nhận cô là vợ của mình, anh luôn cố gắng hướng đến mục tiêu đó, Vạn Tố Y cũng cảm nhận được. Cô thậm chí còn cảm nhận được rằng, trong những gánh nặng trên vai Mạnh Kiều Dịch thì cô là phần anh coi trọng nhất.

Vạn Tố Y gục đầu bên vai anh, hai tay ốm lấy cánh tay anh mà thủ thỉ, giọng nói nhẹ tênh, nhưng ngữ khí thì trầm lắng: “ông chủ Mạnh à, để có thể gả cho anh; em đúng là hao phí gần hết vận may rồi.”

Tất cả mọi người đều cho rằng cô không xứng với Mạnh Kiều Dịch; ngay cả chính cô cũng cho là vậy. Cho dù cô có là Dương Chi Thuỷ đi chăng nữa thì cũng không hề xứng đôi với anh. Nhưng Mạnh Kiều Dịch vẫn luôn bên cạnh cô, dành cho cô tất cả mọi thứ. Cuộc sống hiện tại của cô hạnh phúc đến mức không hiện thực, khiến cô nhiều khi nghĩ rằng, nếu như một ngày nào đó cô chợt nhận ra tất cả những điều này chỉ là một giấc mơ, thì giấc mơ này cô cũng không có gì tiếc nuối nữa. Gặp được Mạnh Kiều Dịch, và sống trong tình yêu thương của anh; Vạn Tố Y cũng mãn nguyện lắm rồi.

“Cưới em cũng là sự sắp đặt của ông trời. Chúng ta yêu nhau cũng là duyên số.” Mạnh Kiều Dịch vuốt ve gương mặt cô; sự dịu dàng nơi đáy mắt của người đàn ông này chỉ dành cho cô gái duy nhất có tên Vạn Tố Y...!

Vạn Tố Y vẫn không nhìn anh, cả người cô dựa vào vai anh, càng nói cô giọng cô càng trầm lắng: “gặp được anh, rồi yêu anh, là em đã mãn nguyện lắm rồi.”

“......”

Vạn Tố Y vừa nói xong câu này, Mạnh Kiều Dịch liền đột nhiên dừng xe lại. Anh ngồi yên trong xe, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, cũng không nhìn Vạn Tố Y đang ngồi bên nói những lời kỳ lạ như vậy.

Vạn Tố Y mới rời vai Mạnh Kiều Dịch, ngước lên nhìn anh. Vẻ thâm tình của Mạnh Kiều Dịch lúc này lại khiến cô khó hiểu

“Ông chủ Mạnh?” Vạn Tố Y không biết cô đã nói gì sai, khiến Mạnh Kiều Dịch phản ứng mãnh liệt như vậy.

“Em có yêu anh thật không?” Mạnh Tố Y nghiêng người lại, khẽ giữ cằm cô mà hỏi.

Vạn Tố Y mỉm cười, giờ thì cô đã hiểu: “Em yêu anh.”

“Chỉ yêu mình anh?”

“Chỉ yêu mình anh!”

Câu hỏi của Mạnh Kiều Dịch, Vạn Tố Y thận trọng nhắc lại.

Mạnh Kiều Dịch chăm chú nhìn vào mắt cô vài giây, trên gương mặt mới bắt đầu lộ ánh cười. Vạn Tố Y nhìn thấy nụ cười mê người của anh, không chịu được mà nói: “ông chủ Mạnh, anh càng ngày càng ấu trĩ.”

Hành động lúc này của Mạnh Kiều Dịch không khác gì đứa trẻ đang đòi kẹo. Anh biết Vạn Tố Y chắc chắn sẽ cho anh kẹo nên rất vui mừng; anh còn rất tham lam mà muốn lấy hết chỗ kẹo cô có. Lúc này đây, Vạn Tố Y đúng thật là đã bỏ vào túi áo anh chỗ kẹo cô có, nên nụ cười của anh dường như có vị của kẹo ngọt.

“Chỉ như vậy với mình em thôi.” Mạnh Kiều Dịch xoa đầu cô, nụ cười tên gương mặt vẫn chưa hề vơi đi.

Tất cả những tính khí tốt đẹp anh chỉ dành cho một mình Vạn Tố Y mà thôi.

Vạn Tố Y ôm lấy tay anh: “vậy bây giờ chúng ta về nhà được chưa?”

“Tất nhiên.” Mạnh Kiều Dịch thu lại cánh tay, ngón tay còn có vẻ như muốn giúp cô sửa lại mái tóc vừa bị anh xoã rối.

Lúc tay anh thu lại hoàn toàn, thì xe cũng bắt đầu khởi động rồi chạy đi.

Vạn Tố Y chỉ nói với Mạnh Kiều Dịch ba chữ mà đã khiến anh vui cả ngày. Buổi tối Mạnh Kiều Dịch đánh răng, trên gương mặt vẫn còn nguyên nụ cười.

Vạn Tố Y đánh răng xong trước Mạnh Kiều Dịch, cô ngồi đầu giường đọc tạp chí. Đến lúc Mạnh Kiều Dịch xong xuôi, xuất hiện bên đầu giường, một tay anh liền tước lấy quyển tạp chí trong tay cô.

“Làm gì đấy?” Vạn Tố Y soi khắp người Mạnh Kiều Dịch, ánh mắt có phần nghi hoặc, nhưng rất nhanh sau đó, ánh mắt Vạn Tố Y nhìn Mạnh Kiều Dịch liền chuyển sang cảm xúc khác.

Người đàn ông này đi ra ngoài trong trạng thái gần như không mặc gì. Lúc này đây, thân mình rắn chắc đầy cơ bắp hiện ra trước mắt cô. Đường rãnh cơ bụng quyến rũ khêu gợi, khiến người ta không nhịn được mà muốn tiếp tục nhìn xuống dưới. Nhưng Vạn Tố Y rất có nguyên tắc, cô giữ ánh mắt của mình sao cho lịch sự. Thế nhưng, cô lại bối rối không biết nên đặt ánh mắt cô lên chỗ nào trên người anh.

Lúc này mà không nhìn Mạnh Kiều Dịch có khi càng kỳ quái hơn.

“Em không muốn sao?” Mạnh Kiều Dịch đặt ngón tay lên gương mặt cô, giọng nói trầm thấp có hơi khàn đặc lại, cực kỳ khêu gợi.

Vạn Tố Y đương nhiên hiểu ý của anh, cô không dám có phả ứng gì, lại cầm sách lên mà nói: “em đọc sách một lúc...”

Cô ấy là đang từ chối đấy sao?nhưng Mạnh Kiều Dịch hình như không để bụng, mà ngược lại nhìn chằm chằm Vạn Tố Y rồi cười.

Vạn Tố Y đọc một hồi sách lại quay sang nhìn Mạnh Kiều Dịch, một lúc sau không nhịn được nữa mới quay ra nói: “anh cười gì vậy?”

“Anh cười vợ anh có thần công.” Mạnh Kiều Dịch nói một cách huyễn hoặc.

Thần công? Sao Vạn Tố Y không hề hay biết.

“Thần công gì?” Vạn Tố Y hiếu kf mà quay ra hỏi.

Ngón tay thon dài của Mạnh Kiều Dịch xuất hiện trước mặt, giúp cô xoay lại quyển sách nói: “đây này! Ngược rồi cũng đọc được sao?”

Vạn Tố Y có chút ngượng, định mở miệng nói gì đó, nhưng quyển sách đã rời khỏi tay cô, ngay sau đó cô liền bị anh áp xuống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play