Vạn Tố Y và Mạnh Kiều Dịch trở lại nhà cũ, bầu không khí ở nhà cũ không khác gì trước đây. Dương Thục Nghi đối xử với Vạn Tố Y giống như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy. Khi nhìn thấy bọn họ đi tới, bà khẽ cười nói: "Tố Y à, con qua đây."

Từ sau khi Vạn Tố Y đi vào, Dương Thục Nghi vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cô. Sau khi nghi ngờ với cô lúc trước đã không còn, hôm nay bà nhìn Vạn Tố Y ngược lại thấy cô rất xinh đẹp, ngay cả ngày đính hôn cô cũng không xinh đẹp như vậy, trông không giống với cô bình thường.

Vạn Tố Y có hơi ngây người, không có cách nào thích ứng với thái độ thay đổi quá nhanh của bà.

Tay Mạnh Kiều Dịch đặt ở trên vai Vạn Tố Y khẽ điểm một cái nhắc nhở cô. Cô nhìn Dương Thục Nghi và khẽ cười đi qua.

Vạn Tố Y ngồi xuống bên cạnh như lời bà bảo: "Mẹ."

"Gần đây có phải con luôn làm việc bận rộn hay không mà vẻ mặt khó coi vậy?" Ánh mắt quan tâm của Dương Thục Nghi nhìn lướt qua trên người cô, lo lắng nói.

Vạn Tố Y theo bản năng giơ tay lên chạm vào gò má của mình, phủ nhận: "Không, mấy ngày nay con vẫn luôn nghỉ ngơi nhiều mà."

"Hay là sức khỏe yếu? Đợi lát nữa chuẩn bị đi, con nhớ bảo quản gia lấy cho ít thuốc về bồi bổ sức khỏe, chỗ mẹ cái gì không có chứ thuốc thì nhiều lắm." Trong lời nói của Dương Thục Nghi có phần bất đắc dĩ.

Ở trong mắt rất nhiều người, bà hạnh phúc, có chồng thương yêu, gia đình đầm ấm và cuộc sống giàu có, nhưng bà không có cách nào đi lại thì giống như mất tự do.

Vạn Tố Y đặt một tay lên trên mu bàn tay của Dương Thục Nghi, cố ý nói lảng sang chuyện khác: "Thuốc bổ lần trước mẹ cho con, trong nhà vẫn còn. Con uống nó cũng rất tốt."

"Như vậy sao được? Khi đó mẹ tưởng con mang thai, cho nên thuốc đều là..." Dương Thục Nghi cố gắng ngăn cản, nhưng vừa mở miệng nhắc tới mang thai thì bà dừng lại.

Vạn Tố Y và Dương Thục Nghi liếc nhìn nhau, cả hai đều có chút xấu hổ.

"Mẹ, mẹ xem live stream của Tố Y chưa?" Lúc này, Mạnh Kỳ Nhu ngồi xuống bên cạnh Dương Thục Nghi cố ý hóa giải giúp hai người.

"Live stream?" Dương Thục Nghi thoáng nhíu mày, không hiểu ý Mạnh Kỳ Nhu nói.

Mấy ngày nay, Dương Thục Nghi ít quan tâm tới tin tức nên còn không biết chuyện này.

Mạnh Kỳ Nhu khoác cánh tay Dương Thục Nghi, mỉm cười nói với bà: "Công việc của Tố Y bây giờ là thợ trang điểm trên mạng. Ngày hôm qua em ấy làm live stream rất đẹp, đặc biệt có rất nhiều người thích em ấy. Bây giờ Tố Ý sắp nổi tiếng còn hơn con gái mẹ rồi đấy."

Mạnh Kỳ Nhu bĩu môi nói với bà chuyện này, ngược lại giống như đang muốn được an ủi vậy.

Dương Thục Nghi không nhịn được cười, sau đó hỏi ngược lại Vạn Tố Y: "Tố Y, chuyện này là thật sao?"

"Là thật ạ!" Mạnh Kiều Dịch dường như lo lắng Vạn Tố Y nói quá mức khiêm tốn trong chuyện này nên mở miệng nói trước: "Bây giờ sự nghiệp của Tố Y rất tốt, có rất nhiều người hâm mộ. Lần trước con dẫn Tố Y đi tham dự bữa tiệc, phần lớn mọi người đều biết cô ấy."

Anh nói lần trước là chỉ bữa tiệc khi Vạn Tố Y lấy thân phận Dương Chi Thủy đi tham dự.

Dương Thục Nghi có phần giật mình nhìn chằm chằm vào Vạn Tố Y. Bà không ngờ cô bình thường có vẻ ít nói lại nổi tiếng trên mạng như vậy.

Dương Thục Nghi không phản đối chuyện Vạn Tố Y làm việc trên mạng, trái lại còn rất tán thành: "Xã hội đang phát triển, nghề nghiệp cũng trở nên đa dạng hơn. Chỉ cần làm việc không vi phạm pháp luật, làm chuyện mình thích là được rồi."

Dương Thục Nghi vẫn tính là tiến bộ, điều này làm cho Vạn Tố Y thầm thở phào nhẹ nhõm. Trước đây, khi cô làm việc ở nhà tang lễ, bà không thích nên trực tiếp đề nghị cô thay đổi công việc. Lần này cô lo lắng bà lại không thỏa mãn, sẽ đề nghị mình đổi công việc khác. Nhưng tình hình còn tốt hơn cô tưởng. Bà cũng tốt hơn nhiều, không có ý muốn làm khó dễ cô.

"Con cảm ơn mẹ." Vạn Tố Y gật đầu trả lời Dương Thục Nghi.

Hôm nay Dương Thục Nghi bảo bọn họ về, lấy cớ là Mạnh Niên Nguyên trở về, nhưng đến bây giờ vẫn chưa thấy bóng dáng của ông đâu cả, mãi đến khi sắp ăn cơm chiều, Dương Thục Nghi mới mở miệng nói với người giúp việc: "Cô đi tới thư phòng mời lão Mạnh xuống ăn cơm."

"Vâng." Người giúp việc lập tức trả lời.

Hôm nay ngoại trừ Thiệu Phong ra, người trong nhà cơ bản đều đang ở đây. Mạnh Niên Nguyên và Dương Thục Nghi vẫn tương đối hài lòng. Không ai nhắc tới chuyện không vui trước đó nữa. Tất cả mọi người giống như đã quên chuyện này vậy.

Nhưng ăn cơm tối xong, khi Vạn Tố Y và Mạnh Kiều Dịch chuẩn bị trở về Hải Viên thì Dương Thục Nghi gọi cô lại: "Tố Y, con đẩy mẹ về phòng ngủ một chuyến, mẹ có đồ quan trọng muốn đưa cho con."

Vạn Tố Y không biết Dương Thục Nghi muốn đưa cho mình cái gì, nhưng vẫn đồng ý: "Vâng."

Vạn Tố Y đẩy Dương Thục Nghi đi về phía phòng ngủ. Mạnh Kiều Dịch nhắc nhở mẹ của mình: "Mẹ, mẹ nhanh lên đấy, hôm nay con phải về sớm một chút."

"Mẹ biết rồi!" Dương Thục Nghi thở dài, vẻ mặt oán trách nhìn con trai của mình.

Mạnh Kiều Dịch hiểu rõ, trên thực tế Dương Thục Nghi cũng không có gì muốn đưa cho Vạn Tố Y.

Vạn Tố Y đi cùng Dương Thục Nghi vào phòng ngủ, bà xoay xe lăn của mình đối mặt với Vạn Tố Y và nói: "Tố Y, chuyện lần trước... Mẹ cũng có chỗ không đúng, con đừng để trong lòng nhé."

"Con đâu có? Chuyện đó vốn là do con có lỗi trước..."

Vạn Tố Y lắc đầu. Đó là do cô sai, bà trách cũng là bình thường.

Dương Thục Nghi cũng không muốn tranh luận cùng Vạn Tố Y, bà nắm tay cô nói: "Nếu đã vậy, chúng ta cũng đừng nhắc tới chuyện này nữa, cứ để cho nó qua đi. Nhưng mẹ có một việc muốn nhờ con..."

Vạn Tố Y thoáng kinh ngạc, không biết có chuyện gì làm cho Dương Thục Nghi phải dùng đến chữ "nhờ" này?

Dương Thục Nghi không đợi đến khi Vạn Tố Y đồng ý đã kéo tay cô nói thẳng: "Kiều Dịch từ nhỏ đến lớn đều rất ưu tú, không thể nhìn ra khuyết điểm gì. Nhưng đứa trẻ này... cũng không phải hoàn toàn không phạm sai lầm, thỉnh thoảng cũng sẽ có lúc nó không nhìn thấy rõ lòng mình, nếu như sau này nó có làm chuyện gì sai, con đừng oán giận nó, cố gắng suy nghĩ thay cho nó có được không?"

"Mẹ..." Vạn Tố Y không biết vì sao Dương Thục Nghi bỗng nhiên nói như vậy, điều này làm cho cô thấy rất bất an.

"Được không?" Không có được câu trả lời của Vạn Tố Y nên Dương Thục Nghi hỏi lại một lần nữa.

Vạn Tố Y mím môi nhìn vẻ mặt mong chờ của Dương Thục Nghi, dường như cô căn bản không có cách nào từ chối được: "Con biết rồi."

Mạnh Kiều Dịch sẽ không có ngày như vậy, cũng sẽ không cho cô có cơ hội oán trách anh. Về điểm này cô hình như còn tin chắc hơn cả Dương Thục Nghi.

Nhận được câu trả lời từ cô, bà mới thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt rồi."

Dương Thục Nghi không nói gì nữa, nhưng Vạn Tố Y lại cảm giác dường như có tảng đá đè nặng nên ngực. Cô tin tưởng bà tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ nói ra những lời như vậy. Vậy thì nhất định phải có lý do.

Về là lý do gì... Vạn Tố Y biết lúc này bà sẽ không nói cho mình biết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play