Cố Dân hiểu rõ tâm tư con gái, nhưng lúc này ông vẫn phải hỏi:
”Cháu rất thích khuê nữ ta?”
Ngày bao mươi, Trì Tự trở lại nhà ở Dung Châu, cùng ông nội ăn mừng năm mới.
Ăn cơm đêm giao thừa xong, bên ngoài vang lên tiếng pháo bông nổ liên tục, ánh sáng sặc sỡ xuyên qua tấm rèm cửa sổ voan mỏng chiếu vào bên trong nhà. Mùi tết ở quê nhà đậm hơn so với Thượng Hải rất nhiều, cha Trì mẹ Trì cùng hai vị lão nhân gia ngồi trên ghế salon trò chuyện, nụ cười trên mặt cũng thập phần nồng hậu.
Trì Tự dựa bên cửa sổ tiêu hóa thức ăn, lướt qua các tin chúc năm mới nhận được.
Anh chọn vài người quen trả lời, cùng một màu: <Cùng vui cùng vui>
Cha cô và cô có ý kiến không giống nhau: ”Ta cảm thấy rất đẹp. Hôm nay ông nội mừng thọ, việc đáng ăn mừng.”
Ước chừng qua năm giờ chiều, Cố Ý và cha đến trước đại sảnh khách sạn sớm lo liệu chào hỏi bạn bè thân thích.
Ông nội Cố có quyền cao chức trọng trước khi về hưu, bạn bè lui tới đều là nhân vật nổi tiếng trong xã hội. Với tư cách là con trai độc nhất của ông nội Cố, Cố Dân chào hỏi giữa một đám người bạn bè, Cố Ý đi theo ông một hồi, Cố Dân thấy cô nhàm chán, liền sai cô đi chiêu đãi thân thích mới vừa vào.
Cố Ý nhìn thấy anh con chú bác cô em họ, liền đi qua cùng bọn họ nói chuyện phiếm tán dóc.
Nhà Cố Ý là nhánh một, là nhà trong tộc Cố lăn lộn giỏi nhất ở Dung Châu. Anh em chú bác chị em họ hàng mỗi lần cùng chung một chỗ với cô, mắt thấy cách ăn mặc của, cử chỉ phong thái của Cố Ý, đều cảm thấy tài trí hơn người, để cho bọn họ nhìn thèm.
Trong số đó, người mê tít mắt nhất không ai khác chính là gia đình lăn lộn giỏi thứ hai, cũng chính là chú của Cố Ý.
Chú của cô năm xưa ở Dung Châu mở một nhà máy điện, làm ăn rất lớn, những năm trước gặp khủng hoảng kinh tế, nhà xưởng sụp đổ hơn phân nửa, bây giờ dựa vào tích góp trước kia lập công ty mới, dần dần có khởi sắc. Nhưng điểm khởi sắc này, so với nhà Cố Ý, không ai qua được dân chơi thứ thiệt.
Chú của cô là một người chỉ cắm đầu làm ăn, nhưng thím của cô lại có tâm cơ, luôn ngờ vực lúc khủng hoảng kinh tế năm đó cha Cố Ý không giúp đỡ đủ, quan hệ hai nhà cũng huyên náo không nóng không lạnh.
Con trai nhà bọn họ, cũng chính là anh họ của Cố Ý, cùng năm sinh với Cố Ý, cùng năm tham gia thi cấp ba, thành tích thi cấp ba cũng tương xứng. Thanh danh nhất trung Dung Châu vang dội, cả nhà bọn họ cũng muốn đưa con trai vào học, nhưng cửa sau của trường đã đóng, cuối cùng phải tới một trường cấp ba tư nhân hữu danh vô thực học.
Về sau, chú thím biết được cha Cố Ý bỏ mười triệu làm phí xây trường để nhét Cố Ý vào nhất trung Dung Châu, trong lòng khỏi phải nói đến chuyện bất công bằng.
Cô còn tưởng lãnh đạo nhà trường thanh chính liêm minh cỡ nào, hóa ra còn ngại không đủ nhiều tiền!
Tiểu cô nương ngẩn ra, thím của cô lại cắn răng, rất khó chịu.
Bà trên dưới quan sát Trì Tự, thấy anh không phải thân thích quen mắt, xung quanh cũng không có gia trưởng, chỉ coi anh là cẩu bằng hữu của Cố Ý, trong lòng vô cùng khinh thường.
”Ở đâu ra một tiểu tử, cháu nói cháu ở Nhất trung Dung Châu thì ta sẽ tin?”
Trì Tự: ”Trên mạng có danh sách 15 lớp tuyển chọn, bà có thể tra tên cháu, cháu tên Trì Tự.”
Ông nội Trì trước khi về hưu là người đứng đầu thành ủy Dung Châu, con trai lớn của ông bây giờ làm quan lớn ở Thượng Hải, gần như cách hai năm thì thăng chức một lần. Gia đình quyền thế như thế, bà tuyệt đối không chọc nổi.