*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Loại áo T-shirt vô cùng đơn giản, chính diện in mấy chữ cái tiếng anh màu cam, nền trắng tuyền càng tôn lên vô cùng nổi bật.

”I love XYX”

Tôi thích Hạ Vũ Tâm.

”Tôi yêu tấm ván giường, tấm ván giường thoải mái nhất~”

Cố Ý vùi lấp trong khăn trải giường nhung thiên nga mềm mại, giường đệm nhỏ hẹp cứng nhắc trong ký túc được cô ngủ thành cảm giác giường kingsize lớn.

Cô hoài niệm muốn cái giường nhỏ tồi ở ký túc, vào những đêm cô rời khỏi ký túc, hàng đêm cô đều chê cái giường công chúa xa hoa sang trọng của mình, chỉ muốn trở về ký túc xá thể nghiệm cuộc sống đơn sơ.

Hạ Vũ Tâm cười nhạo cô mấy câu, chợt nhớ tới một chuyện.

”Nghỉ hè cũng không gặp mặt, quà sinh nhật cậu tớ còn chưa đưa cho cậu, dangdang dangdang!”

Hạ Vũ Tâm lấy từ trong tủ quần áo ra một con búp bê cá nhỏ xấu xí đáng yêu, đưa tới trước mặt cô.

”A a a nữ thần tớ yêu cậu!”

Cố Ý vén màn lên thuận lợi lăn xuống dưới đất, ôm cá hề [1] của cô, hôn chẹp một cái, ”Dễ ghét dễ ghét quá, nó với Ăn cá nhà tớ thật là một khuôn khắc ra!”

[1] Cá hề

finding-nemo-facebook-650-650x400-61500199526-1500278769836-crop-1500279472553

Hạ Vũ Tâm: …

Ăn cá nhà cậu nghe được sẽ tức chết đó.

”Đúng rồi, Ăn cá đưa quà sinh nhật cho cậu chưa?”

”Đưa rồi.” Cố Ý chỉ chỉ kệ sách, ”Nguyên bộ ba năm, lợi hại.”

”…Lợi hại.”

Qủa nhiên là phong cách của cậu ta.

”Cậu ấy hy vọng tớ có thể học thật giỏi, như vậy thì cách cậu ấy gần một chút rồi.”

Hạ Vũ Tâm cười nói: ”Cậu thật đúng là giữ bình tĩnh.”

Cố Ý bỉu môi:

”Không thể chịu được, thì có biện pháp gì chứ, cho dù cậu ấy đối với tớ có hứng thú, thì ở trong lòng cậu ấy, học tập nhất định vẫn là hạng nhất, tớ cũng không biết xếp hạng mấy…”

”Ôi, có phải điện thoại di động cậu vang không?”

Bên giường truyền tới tiếng vù vù, Cố Ý leo lên nhìn một cái, thiếu chút nữa té xuống.

Hạ Vũ Tâm lộ ra nụ cười tú bà, đưa mắt nhìn Cố Ý vui mừng sung sướng xông ra ban công.

”Alô, Trì Tự?”

”Đúng vậy, tớ ở ký túc xá rồi, còn chưa ngủ.”

”Ồ, ở chỗ tớ, quên trả lại cho cậu rồi.”

”Vậy ngày mai tớ mang đến cho cậu?”

Trên ban công ký túc xá nam, một thiếu niên cao ráo dựa lưng lên lan can ban công, rũ mắt, đáy mắt tràn ngập dịu dàng.

Giọng nói của anh cũng giống như một cơn gió đêm ôn hòa:

”Ngày mai lúc nào?”

”À…ngày mai cậu không có học chính trị sao? Chiều mai Nghiêm thiếu phải đá thi đấu, cậu ấy gọi tớ với Hạ nữ thần, nếu không cậu cũng cùng đi?”

Trì Tự suy nghĩ một chút: ”Được.”

”Vậy buổi chiều ngày mai gặp nha~”

”Ừ, tạm biệt.”

Đẩy cửa sổ sát đất ra, Nghiêm thiếu duỗi một chân trước mặt anh ngăn cản:

”Ô, nhìn mặt cậu đầy cảnh xuân kìa, cùng tiểu thư nào gọi điện thoại đó?”

Trì Tự đạp cậu ta một cước: ”Có bệnh.”

Anh đi thẳng vượt qua Nghiêm Hằng, đột nhiên quay đầu nói: ”Ngày mai tôi đi xem các cậu đá bóng.”

Nét mặt ghiêm Hằng kỳ quặc:

”Hôm qua tôi kêu cậu đi, cậu nói cái gì kia mà?”

Trì Tự nhớ, ngày hôm qua anh nói là: Cút cút cút, không rãnh.

”Chủ nhiệm lớp đã nói, phải huởng ứng lời kêu gọi của lớp.” Trì Tự giải thích, ”Tôi đi cho lớp chúng ta hăng hái hơn.”

Nghiêm Hằng: ”Ha ha.”

Chuông tắt đèn vang lên, Xá Trường phải tắt đèn, Nghiêm Hằng ngăn cậu ta lại:

”Chờ một chút, tôi thử bộ quần áo đã.”

Cậu rút ra một chiếc áo T-shirt màu trắng đơn giản, ướm đồ lên người.

Trì Tự bò lên giường, thò đầu ra liếc cậu ta một cái, ánh mắt sau đó hơi ngưng đọng.

Nghiêm Hằng rất nhanh cởi áo kia ra, ngẩng đầu nhướn lông mày về phía Trì Tự:

”Chờ xem đi.”

Trì Tự mỉm cười, nằm xuống, tâm tình lại rất không yên lặng.

Ngu ngốc.

Anh âm thầm mắng Nghiêm Hằng một câu.

Mắng xong, tâm tình không thoải mái chút nào, người lại càng thêm tích tụ.

*

Hôm sau sau khi tan học, Cố Ý kéo Hạ Vũ Tâm tới sân đá bóng.

Hạ Vũ Tâm không quá tình nguyện: ”Cũng không phải lớp chúng ta thi đấu…”

”Nói một cách nghiêm túc, cho dù có phải trói tớ cũng phải trói cậu đi.”

Hạ Vũ Tâm: ”Cậu đạt được cái gì tốt từ cậu ta? Nghe lời cậu ta như vậy.”

Cố Ý cười híp mắt:

”Cậu ấy nói…Cậu ấy muốn mạo hiểm tính mạng giúp tớ chụp Trì Tự một tấm.”

Hạ Vũ Tâm: …

Lúc hai cô đi đến sân bóng đá, bên sân đã đầy học sinh, phần lớn trong đó là nữ sinh khoa xã hội.

”Cậu nhìn đi, Nghiêm thiếu của chúng ta được hoan nghênh rất nhiều nha.”

Hạ nữ thần khịt mũi coi thường: ”Ờ.”

Cố Ý kéo Hạ Vũ Tâm, gắng gượng chen đến hàng thứ nhất.

Hai cô từ trước đến giờ là nhân vật trọng tâm câu chuyện, trong đống giai thoại  được truyền bá của nam sinh, trong đống câu chuyện bát quái của nữ sinh, trước mắt chen vào đám nữ sinh xa lạ, đương nhiên không thể thiếu những con mắt khinh người.

Điện thoại di động trong túi bắt đầu rung lên, Cố Ý lấy điện thoại ra, Hạ nữ thần nhìn chăm chú, cười nói:

”Trì Tự nhà cậu thường xuyên gọi điện thoại cho cậu thế.”

Cố Ý không để ý tới cô ấy, cười ngây ngô nhận điện thoại:

”Alô.”

Thanh âm thiếu niên ngắn gọn mà dứt khoát: ”Bên phải.”

Cố Ý đi qua phía bên phải, lập tức thấy anh nổi bật.

Cô nhón chân lên, vẫy tay phía anh:

”Thấy rồi~”

Trì Tự thấy cô vẫn đứng tại chỗ, bất đắc dĩ nói:

”Tới.”

”Oh, chờ một chút.”

Cố Ý cúp điện thoại, kéo Hạ Vũ Tâm cùng đi qua.

Đi tới nửa đường, Hạ Vũ Tâm cũng hướng phía Trì Tự chào hỏi. Ánh mắt đối phương rơi lên người cô ấy, giống như vừa mới nhìn thấy cô, trong mắt đã chứa đựng rõ ràng sự không hài lòng.

Ánh mắt kia tựa như nói: Tôi gọi Cố Ý, cậu tới cùng làm gì.

Trong lòng Hạ nữ thần có chút bực bội, nhưng cô lại không tiện lên cơn, suy cho cùng cô cũng là đệ nhất trợ công của cp mèo cá [2], không thể làm trái nguyên tắc.

[2] Đệ nhất trợ công của cp mèo cá: trợ công có nghĩa là giúp đỡ tấn công; cp là viết tắt của couple, trong truyện ý của Hạ Vũ Tâm là cô ấy là người đứng đầu trong việc giúp đỡ cho cặp đôi cá mèo đến với nhau.

Đến bên cạnh Trì Tự, Cố Ý thấy sắc quên nghĩa một lòng một dạ đến gần anh đẹp trai, Hạ Vũ Tâm tự giác cách xa một chút, để tránh cản trở mắt của Trì ca đẹp trai.

”Này, sách bài tập đưa cậu.”

Trọng tài trong sân thổi còi bắt đầu trận đấu, Trì Tự không kịp nhét sách vào cặp, trước tiên chắn cho tiểu cô nương sau lưng:

”Trận đấu đã bắt đầu, cậu cẩn thận một chút.”

Cố Ý ngoan ngoãn ở bên người anh:

”Cậu bảo vệ tớ không phải tốt sao.”

”Ừ.”

Anh nhẹ nhàng đáp lại.

Sân bóng chật chội mà huyên náo, nhưng Cố Ý cảm thấy, cả thế giới lại yên tĩnh chỉ còn lại cô với người bên cạnh này.

Loại cảm giác này vừa nhỏ bé vừa tư mật, tự dưng làm người ta say mê.

Thi đấu bóng đá quy định chỉ 7 cầu thủ, hai phe một đội màu đen một đội màu đỏ giao chiến trong sân, quả bóng cao su liên tục ra ngoài đường biên, hai mươi phút đồng hồ vẫn không có nửa chân sút gôn, cuộc đấu rơi vào bế tắc.

”Trọng tài này làm gì vậy! Người ta cũng sắp đến trước khung thành, ông ấy sao có thể thổi còi chứ!”

Trì Tự kiên nhẫn giải thích cho cô nghe: ”Tấn công việt vị rồi, vị trí tiếp cận bóng so với hậu vệ phòng thủ càng gần khung thành hơn, như vậy là phạm quy.”

”Ồ.” Cố Ý hiểu biết lơ mơ, lại nói: ”Vừa rồi quả bóng đá ra bên ngoài rồi, tại sao không giao cho đối phương chứ?”

”Bởi vì chạm vào bóng là cầu thủ phòng thủ, cậu xem, trái banh từ đường biên khung thành đi ra ngoài, như vậy trọng tài sẽ xử phe tiến công một quả phạt góc.”

Cố Ý gật đầu một cái, tiếp tục hỏi không ngừng.

Cô không hứng thú lắm đối với bóng đá, nhưng lại đặc biệt thích nghe Trì Tự giới thiệu cho cô, tại thời điểm này, anh chưa hề tiếc rẻ lời giải thích, giọng nói trầm thấp lại êm tai, chắc chắn là một loại hưởng thụ đối với người nghe.

”Ai ở bên cầm cờ vậy?”

”Đó là trọng tài biên…” Trì Tự chỉ nói một nửa, đột nhiên hướng phía trước mãnh liệt bước một bước, hô to, ”Trọng tài!”

Cùng lúc đó, tất cả nam sinh lớp 15 vây xem đều kích động:

”Đối phương lượng đế giày [3], trọng tài!”

[3] Gốc là 亮鞋底, theo cao nhân Sườn Xào Chua Ngọt thì là lỗi đá đối phương.

”Rõ ràng là phạm quy mà!”

Gần đường biên, một cầu thủ lớp 15 ngã trên đất, ôm chân không dậy nổi.

Người bị thương chính là bạn cùng phòng của Trì Tự, tên Lưu Lăng Phong, Trì Tự không nói hai lời vọt tới, Cố Ý cũng đi theo chen vào đám người.

Lưu Lăng Phong trì hoãn một chút, rồi miễn cưỡng đứng lên.

Tầm mắt mọi người tập trung trên người trọng tài, ai ngờ trọng tài lại ra hiệu bọn họ tản ra, sau đó thổi còi tiếp tục thi đấu.

Trì Tự siết chặt nắm đấm, lui ra ngoài sân.

”Trọng tài này sao lại như vậy, không có mắt!” Cố Ý tức giận cười giễu một câu.

”Xuỵt.” Trì Tự lắc đầu với cô, ”Đừng nói bậy bạ.”

Cố Ý không biết không thể nói xấu trọng tài, bỉu môi:

”Vậy làm sao bây giờ, cậu nhìn Linh Phân đi cậu ta còn khập khểnh.”

”Linh Phân” là biệt hiệu của Lưu Lăng Phong, Trì Tự Nghiêm Hằng đều gọi như vậy, Cố Ý cũng chỉ gọi theo.

”Không có chuyện gì nữa.”

Trong miệng anh nói ra năm chữ, nhưng trong mắt khó nén được lo âu.

Nam sinh lớp bọn họ thiếu, một tiền đạo chủ lực mấy ngày trước lúc huấn luyện té gãy chân, còn lại một người dự bị phải đến nửa trận sau mới dùng, không nghĩ tới hậu vệ hơn nửa hiệp đã bị thương, tình thế cực kỳ bất lực đối với bọn họ.

Nghiêm Hằng di chuyển vị trí từ trung lộ lui về phía sau làm giảm áp lực phòng thủ, dẫn đến thế tiến công của lớp 15 càng thiếu hụt.

Trong thời gian nghỉ ngơi, Nghiêm Hằng và nhóm thảo luận chiến thuật mấy phút, sau đó rời đội đi thẳng tới Cố Ý bên này.

”Cố thiên kim, có nước không?” Anh một bên nói chuyện với Cố Ý, nhưng ánh mắt lại tung bay theo người bên cạnh Cố Ý.

Cố Ý kéo Hạ Vũ Tâm ra:

”Tớ không có nước, nhưng mà Hạ nữ thần có.”

Hạ Vũ Tâm trừng cô: ”Tớ nào có a!”

”Cậu không có thì không biết đi mua sao?”

”Tớ tại sao phải mua?” Hạ Vũ Tâm chỉ khung thành bên cạnh, ”Nơi đó có một cái thùng kìa.”

”Cậu nhìn Nghiêm thiếu đá khổ cực như vậy, cũng không có nữ sinh đưa nước cho.”

”Tớ…”

Hạ Vũ Tâm nổi đóa, mới vừa rồi cô rõ ràng nhìn thấy có nữ sinh đưa cho Nghiêm Hằng nước, chỉ có điều là cậu ta không muốn.

”Nữ thần.” Nghiêm Hằng có chút khẩn trương, ”Cái đó, nếu như chúng tớ thắng, cậu có đưa cho tớ một chai nước không?”

Hạ Vũ Tâm trợn mắt nhìn cậu, khí thế hùng hổ:

”Được, đại ca cậu tôi theo.”

Nghiêm Hằng miễn cưỡng kéo ra một tia cười. Cho dù Hạ Vũ Tâm đồng ý, anh vẫn rất mất mác.

Hạ Vũ Tâm mỗi lần muốn vạch rõ giới hạn với anh, đều sẽ tự xưng ”đại ca cậu tôi”, chỉ hận không thể tuyên cáo với toàn thế giới hai người bọn họ vĩnh viễn chỉ là anh em.

Anh nắm chặt nắm đấm, ở trong lòng vì chính mình mà cổ vũ,

Nửa hiệp sau bắt đầu, hậu vệ dự bị lớp 15 thay cho Lưu Lăng Phong, Nghiêm Hằng ở tuyến đầu, tạo ra nhiều mối nguy hiểm cho đối phương trong vòng mười phút.

”Sao không vào chứ!” Cố Ý nóng nảy, ”Tớ mà làm thủ môn thì chắc chắn đá vào.”

Trong đầu Trì Tự nghĩ, thật may bình thương cô không xem thi đấu thể thao, nếu không với cái tính tình nóng nảy của cô, tivi đều sẽ bị đập nát hết.

Hạ Vũ Tâm  đi siêu thị mua mấy chai nước suối, trở lại liền hỏi:

”Thế nào?”

Trì Tự: ”Còn có cơ hội.”

”Ờ.” Cô rầu rỉ trả lời, ”Tùy tiện đá đá không phải tốt sao.”

Tuy nói như vậy, nhưng trong lòng Hạ Vũ Tâm vẫn thật sự hy vọng Nghiêm Hằng thắng.

Nghiêm Hằng trên sân bóng với một thiếu gia anh tuấn ăn chơi tiêu sái ngày thường rất không giống nhau, cậu chạy giống như một tia chớp, lúc gắng sức tranh giống như một con mãnh thú, thỉnh thoảng dừng lại dùng quần áo chơi bóng lau mồ hôi, động tác cũng cực kỳ man.

Nghiêm Hằng thích cô, đối với cô tốt, cô vẫn luôn biết.

Trong số tất cả những người thích cô, cậu nhất định là người tốt nhất.

Nhưng mà…

Hạ Vũ Tâm thích mơ mộng, ao ước một loại tình yêu mộng mơ, nhưng cô đối với Nghiêm Hằng, không có loại đó…

Một tiếng còi vang lên, trọng tài đưa ra ba ngón tay.

Chấn thương dừng lại bù ba phút, cơ hội cuối cùng rồi.

Cố Ý ôm cánh tay Hạ Vũ Tâm: ”Tớ hơi lo lắng.”

Hạ Vũ Tâm gật đầu, ánh mắt rơi vào mười người đang hỗn chiến trước khung thành đối phương.

Hai đội cùng tranh giành đến mắt đỏ cả lên. Đối với cầu thủ lớp 15 mà nói, quả bóng này gần như là cơ hội cuối cùng của bọn họ.

Qủa bóng da bị đối phương chặn lại, một lúc lại bị chặn trở lại, trung tâm hỗn chiến dần dần tiếp cận vào cấm khu.

Hạ Vũ Tâm hít sâu một hơi, không dám nhìn nữa.

Cúi đầu thoáng thấy giây giày bị tụt, cô ngồi xuống rồi từ tốn buộc lại.

”Vào!”

”Cmn! Nghiêm thiếu tuyệt sát [4]!”

Hạ Vũ Tâm chợt ngẩng đầu lên, chỉ thấy cầu thủ lớp 15 gần như điên cuồng chạy về trong sân, Nghiêm Hằng bị cả đội ôm, thiếu chút nữa nằm bò.

Trao đổi bóng chưa tới mười lăm giây, trọng tài thổi còi báo hiệu kết thúc..

”Thắng thắng thắng!” Cố Ý ôm chặc Hạ Vũ Tâm, ”Nghiêm thiếu trong một phút đồng hồ cuối cùng đã tuyệt sát a, tớ không thấy rõ cậu ta vào ra sao!”

[4] Tuyệt sát “绝杀”: có thể hiểu là một đòn cuối cùng đánh bại đối phương. Là thuật ngữ dùng trong các trò chơi bóng. Tiếng anh gọi là “Buzzer beater” chỉ những pha ghi điểm quyết định thắng lợi ở những giây cuối trận đấu.

Hạ Vũ Tâm: ”Tớ cũng không thấy rõ.”

Cố Ý giựt giây cậu ấy: ”Nhanh đi đưa nước đi!”

”Này, chờ một chút, bọn họ vẫn còn ở đằng kia kích động mà.”

Hạ Vũ Tâm hiếm khi nhăn nhó, lòng bàn chân dán lên đất không nhúc nhích.

Bên trong sân bóng quá nhiều người, ngay cả Nghiêm Hằng ở đâu cô cũng không tìm ra.

Nhưng mà…

Trong nháy mắt tiếp theo, Nghiêm Hằng cười đẩy đám bạn ra, từ trong đám người chạy ra.

Hạ Vũ Tâm, còn có Cố Ý, và tất cả mọi người trên sân, đều trợn tròn mắt trước hành động của cậu.

Nghiêm Hằng vừa chạy, hai tay dứt khoát cởi áo chơi bóng màu đen, lộ ra áo T-shirt màu trắng bên trong.

Loại áo T-shirt vô cùng đơn giản, chính diện in mấy chữ cái tiếng anh màu cam, nền trắng tuyền càng tôn lên vô cùng nổi bật.

”I love XYX”

Tôi thích Hạ Vũ Tâm [5].

[5] Hạ Vũ Tâm ”夏雨心 ” – Xià  Yǔ Xīn.

Nghiêm Hằng cũng không vùng vẫy, chỉ nhìn về nơi xa bên kia, im lặng làm khẩu hình ”Hạ nữ thần”, sau đó nâng hai tay làm một hình trái tim nhọn hướng xuống.

Cả người Hạ nữ thần đứng yên, trong đầu đùng đùng, giống như có người đi vào đầu cô quăng một quả bom nguyên tử.

Trong lồng ngực, trái tim đập thình thịch thình thịch, không biết là khẩn trương hay cảm động.

Cô nằm mơ nhỉ. Cô muốn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play