Tiếng bước chân chạy trốn nhốn nháo và gấp gáp vang vọng trong đạo động.

Ánh lửa lay động ở cuối chỗ rẽ, một bóng đạo sĩ trẻ loạng choạng xuất hiện, phía sau có hai cái đầu trọc một lớn một nhỏ nhấp nhô, đại hoàng thượng vội vã thúc giục: "Đạo trưởng Huyền Hư, nhanh lên đi, đàn kiến sắp đuổi tới rồi!"

"Được rồi! Liền đây!"

Huyền Hư chạy trốn đến thở không ra hơi, đầu đầy mồ hôi, nhưng ánh mắt sáng ngời, vịn lấy vách tường, nhanh chóng dùng hai tay hai chân trèo lên trên.

"Đến đến đến... đưa tay cho tôi!"

Huyền Hư bò vào đạo động, đưa tay kéo tiểu hòa thượng được đại hòa thượng nâng lên.

Tiểu hòa thượng không lớn nhưng không nhẹ chút nào, như quả cân trĩu xuống làm cho tay Huyền Hư tê rần, suýt nữa kéo không nổi.

Tiếng sàn sạt của đám kiến đang đến gần.

Huyền Hư đã nhìn thấy thủy triều đen tràn tới ở chỗ rẽ, vội vã kéo tiểu hòa thượng vào trong, rồi lại kéo đại hòa thượng lên. Đại hòa thượng vẫn là dáng vẻ cười tít mặt, không nắm lấy tay Huyền Hư mà nhún một cái nhảy lên.

Cơ thể mập mạp của đại hòa thượng vừa chui vào, lập tức bịt kín toàn bộ cửa động.

"Đi mau!"

Đại hòa thượng thúc giục, đẩy Huyền Hư và tiểu hòa thượng một cái, đưa hai người vào sâu trong đạo động một chút, sau đó lập tức xoay người, vung ra một cuốn sách kinh lấp lánh ánh sáng vàng, niêm phong lại cửa động.

Đám kiến đen chi chít đã ập tới, tất cả đều là kiến ăn thịt khổng lồ, đang ra sức húc vào cuốn sách kinh.

Huyền Hư thấy thế, phất tay áo quăng tới chút bột phấn màu xanh lam, "Đi thôi!"

Dù sao đã ở bên nhau một hai ngày nên hai bên đều ngầm hiểu. Một câu này của Huyền Hư vừa ra khỏi miệng, đại hoàng thượng lập tức bò lên trước, không do dự nữa.

Ba người nhanh chóng bò trong đạo động, bỗng nhiên phía sau chấn động, một tiếng vang trầm thấp truyền đến, cát đá trên đỉnh đầu rớt xuống lả tả, cửa động cũng bị lấp kín trong tiếng nổ này.

Đạo động hẹp dài và u ám.

Huyền Hư cuộn người bò tới phía trước, chẳng bao lâu liền nhìn thấy một tia sáng, cửa động cũng từ từ mở rộng.

Thế nhưng, gã không vội chui ra mà ở trong động quan sát một lúc. Đỡ phải giống như lúc nãy, vừa ra khỏi đạo động, còn chưa đi được mấy bước thì đã bị một đám kiến dí sát mông.

"Không có động tĩnh gì chứ?" Đại hòa thượng lại gần hỏi.

Huyền Hư chép miệng, nhảy ra ngoài trước tiên.

Con đường này khá kỳ lạ.

Thay vì nói là đường, chẳng bằng nói là cầu.

Những cây cầu đá đan xen ngang dọc, được chống đỡ bằng các trụ đá cao to, nhìn xuống dưới chỉ thấy bóng tối sâu thẳm vô tận, từng luồng gió lạnh thổi lên từ bên dưới.

Mặt cầu chỉ rộng hai thước, ngoài nó ra thì chính là vực sâu vạn trượng, một khi ngã xuống thì chắc chắn tan xương nát thịt.

"Bây giờ... đi đâu đây?

Trước đó, bọn họ bị cơ quan đưa đến chỗ này, mấy cây cầu rối loạn như mê cung trước mắt vây bọn họ mấy canh giờ, đi thế nào cũng toàn là đường cụt, bọn họ đành phải chọn một con đường khác từ trong đạo động.

"Núi cùng nước tận ngờ hết lối, bóng liễu hoa tươi một thôn làng*." Đại hòa thượng nói, "Đạo trưởng Huyền Hư, không cần lo lắng làm chi, chúng ta cũng đã mỏi mệt đến tận bây giờ, không bằng nghỉ chân, ổn định lại một chút, sau đó bàn bạc kỹ càng."

*Câu gốc: "Sơn trùng thủy phục nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn". Ý tứ là: giữa cảnh núi non trùng điệp, sông ngòi chằng chịt, tưởng như không còn đường đi nữa, thì bỗng nhiên ở ngay trước mắt, phát hiện thấy trong bóng râm rặng liễu xanh mát và khóm hoa tươi đẹp rực rỡ sắc màu còn có một thôn làng. Đây là hai câu thơ tả cảnh trữ tình, hàm chứa triết lý phong phú, được mọi người yêu thích và truyền tụng hàng trăm ngàn năm qua. (Google)

"Đành phải thế thôi." Huyền Hư bất đắc dĩ nói.

Đại hòa thượng dẫn theo tiểu hòa thượng đến một bên vách đá khuất gió, hai người ngồi xuống, phân chia lương khô. Huyền Hư ở ngay bên cạnh bọn họ, dùng phất trần quét quét mặt đất rồi chầm chậm ngồi xuống.

"Đạo trưởng, hai người yên tâm ngủ đi." Đại hoàn thượng cởi áo cà sa, đắp lên người tiểu đồ đệ lầm lì của mình, lại vỗ vỗ đầu nó như vỗ về, nói, "Bần tăng canh gác cho, chốc nữa sẽ gọi hai người dậy."

Có ngồi xuống thì Huyền Hư mới phát hiện mình mệt lả đến gần như sụp đổ, cơn uể oải trào lên, cũng không lịch sự chi nữa, gật đầu: "Qua lát nữa đại sư cứ gọi bần đạo, để bần đạo canh gác."

Đại hòa thượng gật đầu, Huyền Hư mới yên lòng nhắm mắt lại.

Trong lòng gã có chút vui mừng.

Vận may của gã cũng tốt thật. Tuy rằng có sai sót lúc thực hiện vụ nổ, làm cho gã và Cố Kinh Hàn, Dung Phỉ lạc nhau, nhưng ít ra không tệ đến mức rơi vào trong tay kẻ địch. Nhìn mấy cái mặt dữ tợn kia là biết không dễ hòa hợp rồi, chắc chắn không thể thiếu đánh nhau một trận, còn có thể bị ném đi làm con cờ thí nữa.

Còn ở cùng hai người một lớn một nhỏ này thì lại khác.

Ba người bọn gã không phải loại tham lam háo thắng, không lấy đồ không phá quan tài, làm việc cẩn thận, tuyệt không tò mò. Có lẽ là được đạo tổ phật tổ phù hộ thật, từ lúc đi vào cho đến bây giờ... lần nguy hiểm nhất cũng chỉ xài vài lá bùa là có thể giải quyết xác chết vùng dậy.

Điều này khiến Huyền Hư nghi ngờ, sư thúc của gã phải mất mạng vì một quẻ nói huyết mộ Kỳ Sơn, lẽ nào chỉ đơn giản như thế sao?

Trong lúc mơ mơ màng màng, đầu Huyền Hư nặng dần, gã ngủ thiếp đi.

Tiếng gào thét ầm ĩ đến từ vực sâu.

Có vẻ Huyền Hư ngủ không lâu lắm, lòng chợt thấy căng thẳng nên đã tỉnh. Gã không mở mắt ngay mà giữ nguyên tư thế cũ.

Bên trong tay áo nóng đến đáng sợ, gã lặng lẽ di chuyển ngón tay, chính là chí bảo của Phụng Dương quán, định phong ba đang tỏa nhiệt.

Có thứ gì cực tà đang ở gần đây sao?

Huyền Hư cẩn thận hé mắt, đang muốn đưa tay lắc đại hòa thượng ở cách đó không xa thì chợt phát hiện đại hòa thượng đang ngồi quay lưng về phía gã có hơi khang khác.

Gương mặt cười tít mắt của đại hòa thượng có hơi cứng, như thể được vẽ lên, màu đen của tròng mắt lan ra khắp mặt. Cơ thể mập mạp của đại hòa thượng đang dần dần gầy đi, hoặc là nói cả người đang xẹp dần. Từ một cơ thể tròn trịa lập thể, đã biến thành một tấm họa bì mỏng tang.

Cả người Huyền Hư cứng như tảng đá, mặt vàng như màu đất.

Nếu không phải từ trước tới nay, gã coi như từng thấy qua rất nhiều yêu ma quỷ quái, tố chất tâm lý không giống người thường thì e rằng đã sợ đến la ó ngay tại chỗ.

Cảnh tượng trước mắt thật sự vô cùng quỷ dị.

Một người sống sờ sờ đã biến thành một miếng da. Mà tiểu hòa thượng vẫn nhắm nghiền hai mắt, không hề cảm thấy bản thân đang tựa sát vào một miếng da. Huyền Hư tê hết da đầu, hít thở nhẹ dần, mắt chỉ hé mở một chút để nhìn, tay mò đến bên người tiểu hòa thượng, sẵn sàng túm lấy tiểu hòa thượng bỏ chạy vào bất cứ lúc nào.

Nhưng mười lăm phút sau, đại hòa thượng lại phồng lên lần nữa. Chỉ qua vài tiếng hít thở, một cơ thể sống sờ sờ, ngồi thiền lại xuất hiện ở trước mắt.

Nếu không phải định phong ba vẫn cứ nóng hổi bên trong tay áo thì Huyền Hư đã cho rằng ban nãy mình nằm mơ chưa tỉnh.

Đại hòa thượng vẫn luôn hiền lành gần gũi lại là một tấm yêu vật họa bì ư? Thảo nào không để gã kéo lên, bề ngoài có thể biến đổi nhưng trọng lượng thì không, chẳng phải kéo một cái là lộ tẩy sao?

Huyền Hư suy nghĩ nhưng vẫn nhắm chặt mắt, không dám nhìn nữa.

Gã biết rõ cân lượng của mình, chỉ bằng công phu mèo quào thì chắc chắn không bắt được yêu vật như vậy, xem ra phải nhanh chóng hội hợp với Cố thiên sư mới được.

Suy nghĩ này vừa nảy ra, đột nhiên bên dưới người truyền đến tiếng tiếng nổ vang và rung động dữ dội.

Huyền Hư giả vờ như bị đánh thức, mở mắt ra, vội bật người dậy, "Sao thế?!"

Đại hòa thượng cũng kéo tiểu hòa thượng, như thể vừa nãy chẳng có chuyện xảy ra, nhìn quanh một vòng rồi cau mày nói: "Bần tăng không biết. Có điều, tiếng động lớn như vậy hẳn là truyền đến từ bên dưới. Những trụ đá này đang lay động, e không chống đỡ được bao lâu nữa, chúng ta phải mau rời khỏi đây thôi!"

Tiểu hòa thượng nắm chặt áo cà sa của đại hòa thượng, ánh mắt khiếp đảm.

"Vậy làm sao bây giờ?" Động đất càng lúc càng mạnh, Huyền Hư phải vịn lấy vách đá.

Gã cũng cảm thấy dưới chân đang lay động, cách đó không xa, có vài trụ đá bắt đầu sụp xuống, mặt cầu gãy vỡ, rơi xuống vực sâu.

Đại hòa thượng nghiêm mặt, lập tức nói: "Về lại đạo động!"

Nhưng đã muộn.

Chấn động mới nãy đã làm đá vụn rơi xuống, bịt kín cửa động, không vào lại được.

Không còn đường nào để đi.

Huyền Hư theo bản năng nhìn đại hòa thượng, ngay khi đối diện với cặp mắt màu đen kia, gã đột nhiên nhớ tới tấm họa bì ban nãy, lập tức dời mắt, nhanh chóng lia một vòng, cắn răng, xông lên cầu đá.

Gã sờ vào định phong ba im ắng trong tay áo, hô to: "Định phong ba có phản ứng! Ở bên này!"

Đất rung núi chuyển.

Dường như toàn bộ Kỳ Sơn cũng đang chấn động, như thể có một cơn động đất bao phủ toàn thành.

Người dân chạy loạn khắp nơi, quen cửa quen nẻo chui vào lô cốt nhỏ đề phòng động đất bên trong nhà mình. Có cụ già run rẩy được dìu vào trong, vừa đi vừa quay đầu nhìn đỉnh núi Kỳ Sơn cách đó không xa, thở dài nói: "Đến hôm nay, đã được một ngàn năm rồi..."

...

Dưới đáy mạch nước ngầm.

Bệ đá cẩm thạch vẫn không nhúc nhích, nước sông xung quanh cũng đang cuộn trào mãnh liệt.

"Tại sao lại như vậy?"

Dung Phỉ nhíu mày, siết chặt miếng gỗ trong tay.

Ở trong tay cậu, trên miếng gỗ vốn trống không chợt hiện lên một chữ tiểu triện "Phong", từng nét được vạch ra, giống như có người nhấc bút viết chữ giữa không trung, mực tàu ngưng tụ.

Cố Kinh Hàn kéo cậu lại gần, để phòng bất trắc, nói: "Hình như là động đất, hoặc là có liên quan tới miếng gỗ này."

Dung Phỉ ngẩn ra: "Vậy cái này..."

Cố Kinh Hàn cầm lấy mộc bài, chữ triện vẫn còn ở đó, xung quanh càng lúc càng chấn động mạnh, không có dấu hiệu dừng lại, chứng minh này vật này có lẽ có liên quan, nhưng cũng có thể chỉ là chấn động.

"Em nói em không nhìn thấy hai cỗ quan tài một đen một trắng ở bên cạnh, mà chỉ nhìn thấy đôi giày thêu treo lơ lửng giữa trời thôi ư?"

Cố Kinh Hàn nhíu mày, hắn trầm tư trong chốc lát, đột nhiên nói, "Anh nghĩ anh hiểu rồi. Là âm nhãn."

Dung Phỉ chợt nói: "Là khúc xương lấy về từ chỗ điều hương sư sao? Tên đại sư kia quả quyết tìm cho được âm nhãn, lẽ nào sẽ có ích lợi gì khi vào huyết mộ sao?"

Cố Kinh Hàn gật đầu, "Có thể nhìn thấy thứ mà người khác không nhìn thấy. Hoặc là nhiều hơn."

Vừa nãy Dung Phỉ và Cố Kinh Hàn có trao đổi với nhau về những chuyện xảy ra lúc hai người phân tán, Dung Phỉ hiển nhiên cũng muốn biết ảo giác mà Cố Kinh Hàn trải qua trước đó. Thật hay giả không thể xác định.

"Vậy anh có nhìn ra hai cỗ quan tài này có điểm nào khác thường không?" Dung Phỉ nói.

Cố Kinh Hàn lắc đầu: "Đen thì trống không, chỉ có miếng gỗ này, trắng thì đóng chặt..."

Tầm mắt chuyển động theo lời nói, trong khoảng khắc nhìn về phía quan tài trắng, Cố Kinh Hàn chợt im bặt.

"Đừng cử động!"

Cố Kinh Hàn bỗng ôm lấy Dung Phỉ, nhanh chóng lùi về sau.

Ngay lúc đó, quan tài trắng vốn đóng chặt phát ra tiếng kèn kẹt, ầm ầm mở ra.

Một lực hút khổng lồ xuất hiện, sức người hoàn toàn không thể chống lại, Cố Kinh Hàn ôm chặt Dung Phỉ, gần như muốn khảm người vào trong xương, song cả hai vẫn bị lực hút này kéo đi, hút vào quan tài.

Bên trong quan tài trắng như một cái động không đáy, sau khi hút hai người vào, không gian trận pháp bảo vệ toàn bộ bệ đá cẩm thạch cũng bị vặn vẹo, vỡ vụn hoàn toàn.

Nước sông chảy ngược vào.

Lực hút của quan tài trắng yếu dần, nó cuốn lấy nắp quan tài, đóng lại một cái ầm.

Cơn chấn động chậm rãi dừng lại, toàn bộ lòng sông giống như huyến quản, co bóp ào ào, như thể có thứ gì đó sống lại, đang thức tỉnh.

Va chạm và lôi kéo.

Trong lúc rơi xuống cực nhanh, Dung Phỉ cố gắng xoay người, hòng chống lại lực hút này, tóm lấy Cố Kinh Hàn. Mới gặp lại có bao lâu mà đã bị chia cách tiếp, vậy cũng quá đờ mờ rồi.

Bất thình lình, bên trong bóng tối vô tận, một chấm vàng sáng lên ở trước ngực Dung Phỉ, nhanh chóng kéo thành một sợi dây vàng dài và nhỏ, kéo dài hướng về phía xa.

Một cánh tay thon dài và mạnh mẽ xuất hiện ở một đầu khác của sợi dây vàng.

Tiếng gió gầm rú thổi bay tóc, phác họa gương mặt tuấn dật, lạnh lẽo đến bức người của Cố Kinh Hàn. Hắn kéo mạnh sợi dây vàng, thuận thế giang rộng vòng tay, ôm lấy Dung Phỉ.

Dung Phỉ ôm lấy vai hắn, dùng sức cắn mạnh vào bên gáy hắn.

Lực hút yếu đi.

Trước mặt chợt sáng sủa, xuất hiện vô số cành lá rậm rạp đan xen ngang dọc, cùng với đám dây leo xanh biếc quấn trên chạc cây.

Hai người rơi vào tán cây, rồi tiếp tục rơi xuống dưới.

Cố Kinh Hàn nhanh tay nhanh mắt, túm lấy một sợi dây leo to chừng cánh tay con nít, hòng cản bớt thế rơi. Dung Phỉ cũng xoay người bên trong lòng Cố Kinh Hàn, chân đạp vào một thân cây khô to khỏe khác, mượn lực phản chấn.

Sau vài lần đạp, tốc độ của hai người cuối cùng cũng chậm lại.

Dung Phỉ đạp lên một cành cây, trở tay kéo Cố Kinh Hàn tới bên cạnh, nhìn quanh bốn phía, nói: "To thế, đây thật sự là cây hả, phải sống bao lâu mới có thể to lớn như vậy?"

Cố Kinh Hàn đứng vững, nói: "Hơn 500 năm."

Vị trị lúc này của bọn họ là một thân cây khổng lồ, cao chót vót như cao ốc.

Ở giữa thân cây là tầng tầng lớp lớp cành cây đan xen và lá xanh to nhỏ che khuất tầm mắt, bọn họ không nhìn thấy hình dáng cụ thể nhưng có thể nhìn ra đây là một gốc cây khổng lồ, cao vút như cao ốc chọc trời, trên nhìn không thấy đầu cùng, dưới thấy mơ hồ nhỏ bé.

Dung Phỉ mò mẫm người mình, lấy ra một cái ống nhòm nhỏ bằng lòng bàn tay. Sau khi quan sát ống nhòm, cậu cười lên: "May là không rớt bể, để em nhìn một chút."

Cố Kinh Hàn nhìn cậu chằm chằm, nhẹ vuốt cằm.

Trong quá trình rơi xuống, trên mặt bị cành cây va quẹt nên hiện giờ Cố Kinh Hàn không còn chút phong độ nào của quý công tử, vết máu ngang dọc, có chút nhếch nhác. Một vệt máu nằm xẹt ngang giữa hai lông mày, nhìn như bị cắt rách, tạo cho gương mặt lạnh lẽo và tan nát của Cố Kinh Hàn thêm chút yêu dị thê lương.

Trên người Dung Phỉ lại không có vết thương nào.

Chỉ là, hiện giờ Dung Phỉ không nhìn thấy vết thương của hắn, Cố Kinh Hàn chỉ mong cậu làm chút chuyện gì đó, dời đi sự chú ý.

"Nhìn thấy gì không?" Cố Kinh Hàn hỏi.

Dung Phỉ nhìn xuống dưới, nói: "Không rõ cho lắm, nhưng hình như có rất nhiều quan tài treo trên nhánh cây, nối liền với nhau bằng xích sắt. Dưới mặt đất có một vài... đó là quan tài ngọc trong suốt ư? Bên trong... có người?"

Dung Phỉ buông ống nhòm xuống, đưa cho Cố Kinh Hàn, cau mày nói: "Anh xem đi."

Cố Kinh Hàn lắc đầu: "Xuống dưới xem thử. Nơi này hẳn là nhà mộ chính của huyết mộ."

Dung Phỉ ngạc nhiên nhíu mày.

"Cây cối bình thường không thể sinh trưởng đến tuổi thọ này mà không có chút mục rỗng nào, đặc biệt khi ở trong loại huyết mộ chí âm vốn không nên có một cành cây ngọn cỏ. Chỉ có thể giải thích đây chính là vật cực tất phản*."

*Vật cực tất phản: sự vật phát triển đến cực điểm thì sẽ chuyển hoá theo hướng ngược lại.

Cố Kinh Hàn nói: "Đất âm không có cây cỏ sinh trưởng, nhưng cực dương trợ cực âm, tất sinh khí âm dương. Bên trong huyết mộ có thể là cực âm, hiển nhiên chủ nhân của mộ sẽ nằm trong nhà mộ chính này. Mặc kệ chủ nhân của mộ là ai, nhưng kẻ đó chôn cất chính mình tại đây chẳng phải vì an giấc ngàn thu, mà là sẽ có một ngày, kẻ đó sẽ sống lại."

"Quan tài ngọc kia chắc là quan tài hàn ngọc, đảm bảo cơ thể ngàn năm không thối rữa."

Dung Phỉ híp đôi mắt đào hoa, cong môi cười nói: "Nếu đã vậy thì chúng ta đừng xuống làm gì. Chờ cái tên đại sư kia tới, ông ta ở ngoài sáng, chúng ta ở trong tối, chẳng phải càng tốt hơn sao?"

Dung Phỉ quay đầu, chớp chớp mắt với Cố Kinh Hàn, trông rất giống một con hồ ly con lắc lắc cái đuôi to.

Chút ý cười xẹt qua đáy mắt Cố Kinh Hàn, hắn cầm lấy tay Dung thiếu gia.

Dung thiếu gia không cam lòng yếu thế nắm trở lại, tiếp tục nói: "Người của bên thứ ba nhận được thư nặc danh và bản đồ đi vào huyết mộ ăn mặc giống hệt với tên đại sư kia, nhưng hoàn toàn không biết chuyện âm nhãn, hồ yêu Tô Thanh tế sống tạo huyết chú, ba khúc âm nhãn... Rốt cuộc có phải là tên đại sư kia hay không? Ông ta muốn cái gì?"

"Anh có mang theo ba hũ tro của chữ Lâm," Cố Kinh Hàn nói, "Nhưng ông ta còn ngủ say, gọi không tỉnh. Nhưng liên kết của khế ước máu cho anh biết ông ta muốn tới nơi này."

"Vậy thì đợi thôi."

Dung Phỉ lại cong môi, dứt khoát ngồi phịch xuống nhánh cây, còn kéo theo Cố Kinh Hàn, cứ như không xương mà tựa vào người hắn.

Cố Kinh Hàn ôm cậu, chỉ cảm thấy miễn là vòng eo nhỏ này còn ở trong vòng tay thì trái tim của hắn sẽ yên ổn, không lo sợ không đâu nữa.

Hai người dựa vào nhau, Dung thiếu gia thỉnh thoảng còn ngửa đầu dụ dỗ Cố đại thiếu, nghênh đón một nụ hôn ướt mềm và ngọt ngào, ở nơi hiểm nguy như vậy, càng khiến người sinh ra ảo giác thoải mái hưởng tuần trăng mật.

Đây cũng chính là ảo giác của Huyền Hư khi nhìn thấy đôi cẩu nam nam chết bầm này lần đầu tiên.

Tung hết át chủ bài, xài hết cả hơi, khó khăn lắm mới thoát khỏi dãy cầu đá đổ sụp. Khi Huyền Hư nhìn thấy bóng dáng Cố Kinh Hàn và Dung Phỉ, suýt nữa khóc lên như thấy cha mẹ ruột thịt.

Nhưng mà, chờ sau khi thấy rõ cái sự dính người còn hơn cả cha mẹ gã của hai người, Huyền Hư lập tức nuốt nước mắt, đổi sang ngụm nước bọt, xì một tiếng.

Tuy mặt đầy ghét bỏ nhưng đạo trưởng Huyền Hư lại không có cốt khí mở miệng hô: "Cố thiên sư! Dung thiếu! Là tiểu Hư tôi đây! Tôi ở đây này ____!"

Dung Phỉ nghe tiếng quay đầu, trông thấy Huyền Hư đang dè dặt túm dây leo trên vách đá, trượt tới nơi này.

"Còn sống hử, đạo trưởng Huyền Hư. Chúc mừng nhé." Dung Phỉ giễu cợt nói.

Huyền Hư cười khà khà: "Cùng vui cùng vui."

Dung Phỉ ngồi dậy, nói với Cố Kinh Hàn: "Anh ta là Huyền Hư thật sao? Sao có chút ngốc ngốc nhỉ?"

Cố Kinh Hàn lạnh nhạt nói: "Vẫn thế mà."

Huyền Hư đã quen với mấy lời trêu ghẹo của bộ đôi ác miệng kia nên chẳng thèm để ý, mạng nhỏ vẫn là quan trọng hơn. Hơn nữa, cũng bởi vì mấy câu trêu đùa quen thuộc này, Huyền Hư mới có thể khẳng định hai người trước mặt thật sự là Cố Kinh Hàn và Dung Phỉ.

Gã quay đầu nhìn, không thấy đại hòa thượng xuất hiện ở cửa động trên vách đá, chỉ có tiểu hòa thượng được gã ôm ra ngoài đang nằm nhoài không dám cử động ở đó, gã liền vẫy tay, "Đến đây, đừng sợ... bò qua đây rồi tôi đỡ cho!"

Tiểu hòa thượng nhìn Huyền Hư, ánh mắt sợ sệt.

Có điều, dưới sự cỗ vũ của Huyền Hư, cuối cùng nó vẫn hành động, chầm chậm ôm lấy sợi dây leo, bò về phía Huyền Hư.

Dung Phỉ thấy thế, cau mày nói: "Sao chỉ có mỗi tiểu hòa thượng mà không thấy đại sư Chí Thiện đâu? Lạc nhau rồi hả?"

Huyền Hư rốt cuộc cũng tiếp được tiểu hòa thượng, vừa trượt về phía cành cây chỗ hai người Cố Kinh Hàn, vừa lớn tiếng nói: "Khỏi nói nữa! Lão hòa thượng kia làm tôi sợ muốn chết! Ông ta nào có phải người, mà là một tấm họa bì! Tôi tận mắt nhìn thấy cơ thể ông ta xẹp thành tờ giấy, rồi lại phồng to ra, may là bần đạo hành tẩu giang hồ nhiều năm, bản lĩnh phi phàm, nên mới có thể trốn thoát..."

Người đã an toàn, tâm trạng căng như dây cung cũng chầm chậm thả lỏng, cái đặc tính khoác lác của Huyền Hư lại lộ ra, chẳng thèm nhớ mình vừa ở trong hoàn cảnh ngàn cân treo sợi tóc.

"Họa bì?"

Cố Kinh Hàn cau mày, nếu là tà vật bình thường như họa bì thì có lẽ Huyền Hư không đối phó được, nhưng hắn chắc chắn sẽ nhìn ra. Từng tiếp xúc ở khoảng cách gần nên hắn có thể khẳng định Chí Thiện tuyệt đối không phải là họa bì.

"Đúng vậy," Huyền Hư nói, "Nếu Định phong ba không báo động trước thì tôi cũng không phát hiện đâu, chắc là đạo hạnh cao..."

"Trên người của ông ta có tràng hạt, có chứa Phật tính." Cố Kinh Hàn hờ hững nói, "Nếu là họa bì thì không thể chạm vào. Ông ta có chạm qua sách kinh không? Có thi pháp không?"

Huyền Hư nằm nhoài trên dây leo bỗng sững người, cả kinh nói: "Có, ông ta từng chạm vào sách kinh... nhưng không hề bị thương, vì sao chứ..."

"Bởi vì ông ta chỉ là một tờ người giấy."

Một giọng nam trầm thấp vang lên ở trên lưng, Huyền Hư chợt xoay đầu, đối diện với đôi mắt tối đen âm u của tiểu hòa thượng, như đang đối mặt với vực sâu.

Hết chương 31

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play