Kinh thành tiến vào trạng thái giới nghiêm, vệ binh tràn đầy phố lớn ngõ nhỏ, mỗi cửa hoàng thành đều có hộ vệ kim ngô chuyên trách đóng giữ, trong thành treo lệnh truy nã cùng giải thưởng cho người bắt được thích khách, nhưng mà cũng không ai biết thích khách lấy đi Long Tước đao trông thế nào, những nữ thích khách còn lại lọt vào tầm mắt đám đông trong đó đều bị giết chết ngay tại chỗ—— cũng không phải là không muốn giữ lại người sống, mà là các ả nghĩ tất cả biện pháp để tự sát. Loại này thích khách tinh nhuệ ôm ý chết này, có vô số phương pháp tự sát.

Bách tính trong thành lại tê liệt với cái này, bởi vì đây cũng không phải lần đầu đô thành có thích khách, dù sao cũng đều là chuyện của quý tộc.

Từ sau khi trốn khỏi Xuân Yến, Chử Tương liền ở lì trong khách điếm, may là ngày đó Xuân Yến có chuyện, bằng không nếu muốn y làm thơ, y còn chẳng biết làm thế nào.

Phong nhã, ở trong thời loạn, chẳng qua là học đòi văn vẻ.

Bầu không khí ngoài cửa sổ vẫn cứ như trước, phảng phất như hoàn toàn không thấy được thế cuộc căng thẳng, tiểu than tiểu phiến rìa đường vẫn vô cùng náo nhiệt như cũ. Chử Tương ngồi bên cạnh bàn, hiếm thấy không có việc để làm, triệt để thanh tĩnh —— hạm đội tinh tế hiếm lắm mới có thể trở lại mặt đất một lần, y gần như chẳng mấy khi thấy trời xanh chân thực, hơn nữa, cho dù nghỉ phép cũng là máy truyền tin không rời tay, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng nhận lệnh, không có việc gì giống như bây giờ, Chử Tương thật sự cảm thấy có chút mê man.

Thân là một vị hạm trưởng, y khẳng định không thể tiếp tục đu bám đám quyền quý, làm "Danh sĩ" viết chút thơ từ dung tục nữa, mà trở lại tinh tế hiển nhiên không có khả năng, vũ trụ rộng lớn có vô số loại nhân duyên kỳ ngộ, mà năng lực nghịch chuyển thời gian vẫn chỉ thuộc về chiều không gian cao hơn —— nếu quả thật có sinh vật từ chiều không gian cao hơn.

Uống trà xong, ở vũ trụ chỉ có dịch dinh dưỡng, cho nên trà thô này cũng có hương vị rất riêng, Chử Tương chuẩn bị xuống lầu lấy một bình nữa, đây là do trình độ khoa học kỹ thuật thấp mang đến phiền toái, không có máy truyền tin a.

Y mở cửa phòng, thình lình phát hiện một hầu bàn đang đứng ở cửa.

"U, tiểu nhân nghĩ trà trong phòng ngài không còn, liền mang lên cho ngài." Hầu bàn nở nụ cười hàm hậu.

Khách điếm ở cổ đại tốt như vậy à, có thể so với khách sạn 5 sao luôn?

Chử Tương vẻ mặt không đổi tiếp nhận ấm trà kia, trực tiếp rót một chén, y quơ quơ tách trà có chút vẩn đục, nhoẻn miệng cười, phong quang nguôi nguyệt*.

*Đại ý là rất đẹp, như trăng như mây như gió gì đấy

"Ngài —— "

Tiểu nhị chưa dứt lời, Chử Tương giương tay hắt trà lên mặt hắn, sau đó vứt ấm trà quay người xuống dưới lầu.

Không quá hai bước, phía sau truyền đến tiếng kêu thảm thiết như sói tru —— trong trà kia hạ độc cũng khá nhiều, chảy vào mắt nhất định không dễ chịu, Chử Tương lòng tràn đầy oán niệm. Ở thời đại này, nếu hạ độc vào trong điểm tâm, trình độ công nghiệp căn bản không làm được loại độc vô sắc vô vị, còn dám hạ liều lượng lớn như vậy.

Lần dằn vặt này động tĩnh không nhỏ, dưới lầu có không ít khách đang uống trà ăn cơm, Chử Tương xuống lầu được một nửa, bỗng nhiên nhận ra những người kia cũng không đơn thuần —— mấy tráng hán đang dùng cơm giơ đũa lại nửa ngày cũng không gắp một miếng nào, nhìn thế nào cũng giống nhóm thích khách.

Chử Tương có chút dở khóc dở cười, đại hán có ba vết sẹo trên mặt này liếc mắt một cái đã nhận ra là thích khách, hoàn toàn không so được với đám người tinh nhuệ trên Xuân Yến, y liền nghĩ, may mắn không phải là quân tinh nhuệ, nếu không với thể chất này chạy hai bước là có thể mệt chết...

Dưới lầu không thể đi, Chử Tương trước đây sớm đã tính toán điều tra toàn bộ khách sạn, không có AI toàn năng theo dõi, nhưng thân thể y đã quá quen với việc này —— thói quen do nghề nghiệp gây ra. Trước khi trở thành hạm trưởng, Chử Tương vốn là bộ đội đặc chủng, thường xuyên chấp hành nhiệm vụ trinh sát. Cho nên trong lúc nguy cấp, Chử Tương nhanh chóng phán đoán, y không thể đi qua sảnh chính, cửa sau cũng chưa chắc không có ai canh, chẳng bằng trực tiếp —— y trực tiếp từ cửa sổ lầu một nhảy ra ngoài, miễn cưỡng rơi xuống một đống bao tải, may mà lông tóc vô tổn.

Thở hổn hển hai hơi, Chử Tương khó tránh khỏi cảm thấy uất ức, đây rốt cuộc là ai, cứ ở giữa đầu sóng ngọn gió này* mà muốn giết mình?

*Mình nghĩ "đầu sóng ngọn gió" ở đây là nói đến bối cảnh xã hội hỗn loạn

Cửa sổ trực tiếp thông ra đường phố, mà đường phố thì có thiết vệ.

Trên Xuân Yến, Chử Tương nghe nói mình "Nhảy hồ" vì đấu thơ không lại Hàn Phong*. Hai kiếp, Chử Tương không kiếp nào rẻ bạc tính mạng, hơn nữa, y tinh tường nhớ rõ mình bị người ném xuống, không phải là nhảy xuống, chuyện này tuyệt đối không sai được.

*Tui cũng không hiểu hàn phong là gì, đành để là tên người vậy, nếu sau này rõ hơn sẽ sửa sau

—— y sớm đã bị theo dõi, mà động cơ thì không thiếu, trưởng công chúa khâm định bốn danh sĩ trẻ tuổi làm Tứ công tử Thiên Diễn thành, không nói tới vấn đề địa vị, mỗi tháng tiền trong phủ trưởng công chúa phát đủ nhiều. Hơn nữa, lấy cái mỹ danh danh sĩ truyền thiên hạ để làm gì, phần lớn mọi người không phải vì muốn dấn thân vào hoạn lộ*, vinh hoa phú quý à.

*con đường làm quan

Mà Tứ công tử —— Chử Tương cười xùy một hồi, kiểu xưng hô như thế, giống hệt trong phim truyền hình buổi tối, các loại tứ đại XX, lục đại XX, toàn mấy cái kịch bản cũ rích. May mà, nhóm đồng bào thế kỷ 28 không biết đoạn lịch sử đen tối này của mình! Trong bốn người này, Chử Tương biết mình tốt nhất nên bị loại trừ, ba người khác tại đô thành cũng coi như xuất thân danh môn, chỉ có mình là người tỉnh lẻ.

Như vậy vấn đề hiện tại chính là —— ai muốn loại trừ y.

Tên Hàn Phong thi thơ cùng mình kia?

Đợi đã, có lẽ là vậy, nhưng nếu thật sự là hắn, có phải là quá ngu, giết một kẻ giỏi hơn mình, kẻ ngu cũng biết là hắn, cho nên rất có thể Hàn Phong cũng chỉ là con cờ.

Thời loạn, lòng người càng loạn hơn.

Toàn bộ đô thành Thiên Diễn xa hoa đồi trụy, kẻ chém thuê cùng các thế lực sát thủ khác nhau lẩn trốn khắp nơi, người cầm đầu các thế lực trốn ở sau màn, ai cũng tưởng nơi đây sắp bưng lên bàn ăn mỹ vị thì bánh ngọt lại bị gọt đi một khối, trong mắt kẻ có quyền thì thiên hạ vốn chỉ là phần thưởng trò chơi mà thôi.

Thiết vệ vẫn đang truy tìm thích khách, mà phần lớn đều bị xoay vòng quanh, đuổi bắt nghĩa sĩ dân gian. Những người sớm bất mãn với đương triều, lập chí khởi sự, lại bị vướng bởi cương đao trong tay thiết vệ, không thể làm được.

Chử Tương từ khách điếm chạy trốn ra đường, y cố ý lựa chọn nơi có thiết vệ, thủ đoạn ám sát ở cổ đại tuy rằng kém hơn thế kỷ 28, nhưng phương pháp phòng ngự của mình cũng không nhiều như vậy, chẳng bằng để sát thủ và thiết vệ đen ăn đen.

Thích khách trong khách điếm hẳn là không nghĩ tới một thư sinh yếu đuối bỗng nhiên có sức chiến đấu mạnh mẽ cùng tính nhạy cảm như vậy, ở trên đường căn bản không có bố trí người canh, Chử Tương rất dễ dàng liền thoát khỏi cảnh khốn khó.

Y đi lung tung tản mạn không mục đích, phía trước truyền đến một trận ồn ào, Chử Tương vốn muốn tránh ra nhưng bất chợt phát hiện, những người ở trung tâm trận hỗn loạn này y đều nhận ra.

Đó là một thanh lâu, một mụ ngoài năm mươi thô kệch lôi một bé gái nhỏ gầy tha vào bên trong, mỗi lần thiết vệ đi ngang qua thấy cô bé rít gào không ngớt chỉ mắt lạnh nhìn, vẫn chẳng có hành động gì.

Đứa bé trông nhỏ gầy nhưng lại toát ra một cỗ bướng bỉnh, chính là Nhị Nương.

Mụ già khàn tiếng rống giận: "Con nhỏ chết tiệt kia, sinh ngươi nuôi ngươi đã là đại ân đại đức, khi muốn ngươi báo đáp ngươi lại không vui, ngươi có thể suy nghĩ cho anh trai ngươi hay không, có thể có thương cho mẹ già ta đây hay không?"

Chân Nhị Nương như cái đinh đóng chặt trên mặt đất, bé lắc đầu, như một người điên nhỏ kêu lên: "Không đi, con không đi! Mẹ sao không tự mình đi bán đi!"

"Con bé vô liêm sỉ, muốn ăn đòn à!"

Người trong thanh lâu cũng ôm vai, ở một bên chuyện trò vui vẻ, nhìn màn khôi hài này.

"Con nhóc này ba ngày trốn năm lần, nếu không phải ngươi còn tìm đến trả lại cho chúng ta, ta còn tưởng rằng ngươi muốn quỵt tiền của chúng ta chạy đấy!"

Mụ già kia hàm hậu mà cười nói: "Không thể không thể, tuyệt đối sẽ không."

Đúng lúc này, một người hô: "Dừng tay!"

Người trong thanh lâu đang muốn nói một tiếng quản việc không đâu, lại thấy hai người đi ra từ trong đám đông, người đi đầu kia vô cùng gây chú ý —— gương mặt hắn so với hoa khôi trong thanh lâu còn đẹp hơn.

Người trên đường phố không quen biết hắn, thế nhưng thiết vệ đều biết rõ hắn là ai, Tây Đường quốc chủ Lam Giác tuy rằng không phải quý tộc đô thành, thiết vệ ở đây lại không thể không nhận ra nhân vật trọng yếu như vậy, vì vậy thiết vệ đang xem cuộc vui vội vàng hướng hắn hành lễ: "Đường quốc chủ, làm phiền ngài, thanh lâu đang bắt cô ả bán mình rồi lại chạy trốn mà thôi, cũng không có gì."

"Cô bé này rõ ràng không muốn." Dương Phong nói.

"Vị đại nhân này." Tú bà thanh lâu cười nịnh nói, "Một đứa nhóc thôi, người nhà nó đã nhận tiền của ta, kia nào đến lượt nó làm chủ, không dạy bảo tốt con nhỏ hư hỏng này khiến ngài mất hứng, không bằng hai vị tiến vào —— "

Lam Giác không hề liếc mắt nhìn mụ một cái, Dương Phong trợn mắt nhìn, mụ tú bà kia liền tự mình thấy vô vị, lui về.

Tú bà lấy khế ước bán thân đến, cho dù là Tây Đường quốc chủ, cũng không thể phá hoại giao dịch đã thành lập được, nếu là quý tộc đô thành, tú bà có lẽ sẽ e dè một ít, nhưng dù sao hắn cũng chỉ là quốc chủ nơi khác, hai ngày nữa người không ở đô thành, ngoài tầm tay với, cũng không sợ cái gì.

Lam Giác nhìn cô bé một thân một mình, nói: "Ta mua lại nàng có được không?"

Hắn lại hỏi Nhị Nương: "Ngươi có nguyện ý đi theo ta hay không?"

Đứa nhỏ cảnh giác nhìn đoàn người, như là một con sói hoang non nớt đối đầu với thợ săn.

Tú bà: "Chuyện này... Khả năng này..."

"Ngươi chẳng lẽ còn sợ quốc chủ chúng ta không trả nổi thù lao sao?"

"Không không..." Tú bà cười mỉa, "Đứa nhỏ này vào quán, tương lai cũng là vinh hoa phú quý, bản thân nó cũng chưa chắc nguyện ý cùng ngài —— "

Lần thứ hai tú bà bị cắt lời, lần này, một vị công tử tương đối văn nhược đi ra từ trong đám người, mà ngược lại chính là, bé gái sói con nhìn thấy y lập tức như mọc một cái đuôi mèo vẫy vẫy vậy.

Nhị Nương "a" một tiếng, hai chữ yêu tinh nín trở lại, không nên ở trước mặt người khác gọi lung tung.

Chử Tương: "Ta cũng thích đứa bé này, hơn nữa ta quen biết nhóc con này, nó nhất định nguyện ý đi cùng ta, ngài nhường cho ta được không?"

Y căn bản không nói chuyện cùng tú bà, trực tiếp hỏi Lam Giác, tú bà thanh lâu cũng biết, cô bé này không giữ lại được.

Lam Giác chưa kịp nói gì, Nhị Nương đã nhảy ra phía sau Chử Tương, đôi tay nắm tay áo y thật chặt, một bộ chết cũng không buông.

Vì vậy, thấy tình cảnh này, Lam Giác gật đầu: "Có thể."

Mạng người tại đô thành chưa bao giờ đáng giá, một đứa nhỏ đang tuổi xuân sắc, chỉ mua với mười lăm quan tiền, còn rẻ hơn một bộ quần áo của Chử Tương. Y quyết đoán nhận bé gái, Lam Giác thấy thế, dĩ nhiên giành trước một bước ném tiền ra, rồi bỏ đi, Chử Tương định gọi hắn lại, nhưng hắn đi quá nhanh, thiết vệ cũng không tham gia vào, chỉ còn tú bà than thở.

Nhất thời kích động liền mua một cô gái, Chử Tương dẫn nó đi qua mấy con phố, lúc mua quần áo cho nó mới cảm thấy có chút khó chịu.

Y hỏi: "Ngươi làm sao lại bị bán đến cái chỗ đó?"

Nhị Nương cẩn thận từng li từng tí ôm một bộ quần áo mới, chẳng hề để ý nói: "Cha mẹ phải làm mai cho anh trai, người của thanh lâu tìm tới cửa thuyết phục bọn họ."

Người của thanh lâu tìm tới cửa? Chử Tương đánh giá Nhị Nương, cô bé này không tính là xấu, nhưng... Cũng không đến nỗi đẹp đến mức khiến người tranh giành.

"Yêu tinh! Ta sau này đi theo ngươi à?"

Chử Tương muốn nói, ngươi được tự do, ngươi có thể đi bất cứ đâu, nhưng nhìn biểu tình mong đợi của bé gái, liền đổi thành gật đầu.

Chử Tương: "Ngươi mấy tuổi rồi?"

"Mười bốn nha!"

Mười bốn, nhìn vóc người cũng chỉ mới mười tuổi, có vẻ nó đã suy dinh dưỡng rất lâu. Chử Tương không nhịn được sờ sờ sau gáy của bé —— mười bốn à, tuổi này vẫn rất có kỷ luật, điều phiền não lớn nhất của bé gái tuổi này ở thế kỷ 28 là bài tập hôm nay có chút khó.

Sinh vào thời loạn, mệnh không thương người.

"Sao ngươi lại không đi cùng cái người vừa nhìn đã biết là quý tộc lớn kia?"

Nhị Nương nháy mắt: "Người có tiền cũng không chắc đã tốt, ta cũng không tin hắn là nhất thời tốt bụng muốn cứu ta, ai biết hắn sẽ làm gì! Bọn họ ngày đông lạnh lại ấm đến phải mở cửa sổ, mà chúng ta trong thành còn chẳng có tiền mua than đá, biết bao người chết rét... Ạch, yêu tinh, không phải ta nói ngươi không tốt, ngươi là ngoại lệ, ngươi là yêu tinh mà!"

Chử Tương bật cười: "Đừng, sao ta lại bị ngươi coi thành yêu tinh rồi, sau này nếu ngươi muốn theo ta, phải đổi cách xưng hô."

Bé gái rất nghiêm túc mà suy nghĩ nửa ngày, nói: "Người ta nói, yêu tinh ở trên trời là Mị Tinh*, vậy ta phải gọi ngươi là Mị sao?"

*?????

Chử Tương bất đắc dĩ nghĩ, ta cũng đâu phải đốm lửa (mà gọi ta như vậy)! Thật ra ta chỉ đóng giữ một căn cứ lớn quá mức thôi mà...

"Vậy ngươi gọi ta là anh trai đi." Y nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play