Lúc này quả thực trông gã còn thảm hơn cả Thái tử nước Sở, vết thương trên người không dưới mười mấy chỗ.
- Cũng được. - Thái tử nước Sở cũng còn cảm giác tức sùi bọt mép trước đó, thậm chí ánh mắt nhìn phía Ninh Kỳ cũng không có địch ý nào cả.
- Cảm ơn Tiết đại nhân thi triển diệu thủ cứu giúp. - Thái tử nước Sở hướng Tiết Triệt nói.
- Điện hạ khách khí. - Tiết Triệt nói:
- Tấm thân của điện hạ phải gồng gánh hy vọng của nước Sở, Triệt không dám không tận tâm tận lực.
Lời này cũng không phải giả dối.
Thái sư Thái tử nước Sở Lý Huyền Kỳ lúc này vẫn còn bên ngoài thành Trấn Tây, dẫn theo mấy chục danh tướng lĩnh nhìn trong thành không chịu rời đi, cùng đợi tin tức mới nhất của Sở Thái tử.
Bây giờ thế này đặc biệt rõ ràng, nếu như Việt quốc không thả Sở Thái tử, bọn họ sẽ liều mạng hết mọi lực lượng công thành.
- Thần đây phải đi nói cho Lý Huyền Kỳ đại nhân, Thái tử điện hạ đã không còn ngại nữa. - Tiết Triệt nói:
- Mặt khác nhất định phải nói rõ một chút, Thái tử điện hạ chẳng bao giờ bị bắt, chẳng qua là thụ thương bất tỉnh, Việt quốc của ta xuất phát từ đạo nghĩa, mang ngài vào thành cứu chữa thôi.
Dứt lời, Tiết Triệt lại đi ra.
Bên trong căn phòng, chỉ còn sót Sở Thái tử cùng Ninh Kỳ.
- Ngươi thực sự cấu kết núi Phù Đồ, mưu sát phụ vương ta? - Sở Thái tử nói:
- Nhan phi, cùng Nhan Lương là hung thủ thật sao?
Ninh Kỳ gật đầu một cái nói:
- Đúng là núi Phù Đồ mưu sát Sở vương, hơn nữa sớm có dự mưu, ta xem như là vừa gặp kỳ hội, lúc đầu muốn tiếp tục diễn vở kịch hoành tráng giết Sở vương, lập được công trạng lớn, kết quả vương huynh cũng nhìn thấy, thiếu chút nữa lâm vào tai họa ngập đầu.
Sở Thái tử nói:
- Vậy Nhan phi cùng Nhan Lương thì sao?
Ninh Kỳ nói:
- Ta không biết hai người này là người của núi Phù Đồ, thậm chí ta không biết Sở vương là chết như thế nào. Ta chỉ biết là ta bắn tên chính là tín hiệu, khi mũi tên của ta ở đỉnh đầu Sở vương bùng nổ, ông tasẽ bỗng nhiên chết bất đắc kỳ tử.
Sở Thái tử nhớ lại cách Sở vương chết.
Rõ ràng vô cùng thê thảm, máu tươi cuồng phún, cái ót cùng trên cổ, xuất hiện vô số chi chít cái lỗ.
Kỳ thực đây là bị vô số cổ trùng cắn đứt, nhưng nhìn qua như là bị nổ ra vô số cái lỗ vậy.
Sở Thái tử thở dài nói:
- Kỳ thực sớm có người ám chỉ qua ta, việc làm phụ vương trước kia chọc giận tới hoàng đế bệ hạ. Năm gần đây hay bởi vì lãnh thổ quốc gia có mâu thuẫn to lớn với núi Phù Đồ, phụ vương biểu hiện ra kính cẩn nghe theo, thế nhưng nhưng trong lòng nửa bước không nhưng.
Làm sao núi Phù Đồ còn có thể cùng nước Sở giữa có mâu thuẫn lãnh thổ?
Lãnh địa núi Phù Đồ là một hồ nước ở trên cao so với mặt biển, tên gọi Phù Hải, cùng tiếp giáp mấy quốc gia, kể cả nước Sở.
Nhưng then chốt ỡ chỗ, bởi vì có chút nguyên nhân, mực nước Phù Hải luôn luôn dâng lên, ngắn ngủi mười năm, đã tăng lên mấy thước.
Mà núi Phù Đồ rất bá đạo, chỉ cần chỗ nào được Phù Hải bao phủ chính là lãnh địa của núi Phù Đồ.
Nói cách khác, núi Phù Đồ mỗi ngày đều ngầm chiếm lãnh địa mấy quốc gia, nước Sở ở biên giới đông nam núi Phù Đồ, địa thế tương đối thấp, cho nên diện tích bị Phù Hải bao phủ lớn nhất.
Sở vương đương nhiên không muốn, cho nên sẽ phải ở phía trên biên cảnh xây dựng đê đập, ngăn cản Phù Hải lan tràn.
Núi Phù Đồ vài lần cùng Sở vương đàm phán, đều tan rã trong không vui.
Thái tử nước Sở nói:
- Ninh Kỳ, ta có thể hỏi đệ một chuyện không?
Ninh Kỳ nói:
- Mời nói.
Thái tử nước Sở nói:
- Đệ và hoàng đế bệ hạ đến tột cùng có mật ước hay không?
Ninh Kỳ không nói.
Thái tử nước Sở nói:
- Cái mật ước gì?
Ninh Kỳ vẫn không nói.
Tuy rằng Ninh Kỳ cũng không nói gì, nhưng Thái tử nước Sở giống như đã lấy được đáp án.
- Tiếp thu sắc phong hoàng đế của đế quốc Đại Viêm, Việt vương đổi thành Việt thân vương đế quốc Đại Viêm sao? - Sở Thái tử bèn hỏi.
Gã biết điểm này không khó, bởi vì gã cũng nghe phong thanh, thậm chí sứ thần đế quốc Đại Viêm nhiều lần thăm dò Sở vương, nhưng đều bị ông ta cự tuyệt.
Do Việt vương biến thành Việt thân vương, nghe vào không có gì, nhưng vấn đề cũng rất nghiêm trọng.
Dựa theo phép tắc ban đầu, đế quốc Đại Viêm cùng thiên hạ các nước cùng hợp thành vương triều Đại Viêm.
Đế quốc là cùng chủ, nước chư hầu là huynh đệ.
Mà một khi đổi Việt vương là Việt thân vương đế quốc Đại Viêm, liền tỏ ý Việt quốc trở thành nước phiên thuộc đế quốc Đại Viêm.
Nước chư hầu cùng nước phiên thuộc, không phải một khái niệm.
Lấy một cái ví dụ.
Thái tử nước chư hầu, trên căn bản do chính nước đó định đoạt, hoàng đế của đế quốc Đại Viêm không có quyền quyết định.
Chỉ khi nào trở thành nước phiên thuộc, vậy Thái tử quốc gia này liền cần Hoàng đế Đại Viêm sắc phong.
Thậm chí còn không chỉ có như thế, phát triển đến cuối cùng, Tể tướng nước phiên thuộc cũng có thể có thể do đế quốc Đại Viêm phái ra.
Đương nhiên điểm này, Việt quốc kỳ thực đã có hình thức ban đầu.
Năm đó Ninh Nguyên Hiến vì tự bảo vệ mình hướng gia tộc họ Chúc cầu cứu, từ đó về sau Chúc Hoằng Chủ trở thành tướng phụ, lão biểu hiện ra là Việt quốc thần tử, nhưng chân chính thuần phục cũng là đế quốc Đại Viêm.
Thái tử nước Sở nói:
- Ninh Kỳ, chuyện này do đệ là người khởi xướng a.
Ninh Kỳ nói:
- Nếu như đổi vương huynh ở vào vị trí của đệ, có thể làm như thế nào?
Thái tử nước Sở thở dài một tiếng.
Đúng vậy, đổi cho gã ở vào vị trí Ninh Kỳ, có thể làm được tốt hơn sao? Không thể.
Ninh Kỳ đã làm rất khá.
Uy nghiêm hoàng đế bệ hạ thật là đáng sợ.
Hơn nữa tân chính đế quốc Đại Viêm đã gần như sắp hoàn thành, Thượng Thư Đài huỷ bỏ cũng lửa sém lông mày, cải tổ nội các cũng bừng bừng khí thế.
Tân chính sau khi hoàn thành, tập trung hoàng quyền lên cao độ.
Quốc lực của đế quốc Đại Viêm tăng lên một bậc thang nữa.
Chỉ cần hoàng đế bệ hạ sẵn lòng, có thể đồng thời đánh ba nước chư hầu xung quanh trở lên.
Làm hoàng đế bệ hạ đưa ánh mắt rơi vào trên người Ninh Kỳ, gã có thể chống đối à?
Thái tử nước Sở có một câu nói, sau khi thoáng do dự vẫn là không có nói ra, nhưng ý kiến đã biểu hiện đặc biệt rõ ràng.
Sở vương chết, biểu hiện ra là Ninh Kỳ cùng núi Phù Đồ cấu kết mưu sát.
Nhưng mà, người chân chính giết chết Sở vương là... Hoàng đế bệ hạ!
Không có hoàng đế bệ hạ ngầm đồng ý, núi Phù Đồ cũng không dám động thủ.
Thái tử nước Sở nói:
- Hai mươi mấy năm trước, phụ vương nằm giữa hai người Khương Ly cùng hoàng đế đều thuận lợi, Khương Ly huỷ diệt, sau đó ông ta lại thừa cơ xuất binh thôn tính hai hành tỉnh vương quốc Đại Càn, mặc dù sau đó lại phun ra một hành tỉnh, nhưng đúng là vẫn còn chọc giận tới hoàng đế bệ hạ. Kỳ thực trong lòng ta, khi vua Căng lui binh, Ngô vương rút lui, ta cảm thấy trận chiến tranh này nên kết thúc. Ta có nghĩ tới khuyên nhủ phụ vương, chính thức cùng Việt quốc đàm phán, cho các ngươi tùy tiện cắt nhường hai ba trăm dặm quốc thổ là xong. Nhưng ta không có nói ra, bởi vì ta biết phụ vương kiên quyết không đồng ý.
Sở vương đương nhiên sẽ không đồng ý, sự tham lam của người này với đất đai quả thực không có cực hạn.
Ninh Kỳ nói:
- Vương huynh, thế giới phải thay đổi! Kế tiếp mười mấy hai mươi năm, chư hầu tranh bá không còn chủ lưu, đoàn kết sống sót thế nào mới là trọng yếu nhất.
Thái tử nước Sở im lặng.
Đế quốc Đại Viêm diệt Khương Ly, sau đó không có lập tức thống nhất thiên hạ, mà là tranh thủ trận thắng lợi to lớn này tiến hành cải cách tân chính, đồng thời tiêu hóa thành quả thắng lợi của Khương Ly.
Lúc này hoàng đế đế quốc chuyên chú với trong nước, đối với nước chư hầu bên ngoài có hơi buông tay.
Cho nên mới có hai nước Sở Việt ở phía nam tranh bá.
Mà bây giờ đế quốc tân chính hoàn thành, cho nên thái độ đối với thiên hạ các nước sẽ hoàn toàn thay đổi.
Bởi vì đối với đế quốc Đại Viêm mà nói, thời cơ thống nhất thiên hạ đã đến.
Trực tiếp chống lại hoàng đế?
Không có khả năng làm chuyện ấy đâu, hoàn toàn phải chết.
Nhưng không chống cự (*), trực tiếp bị thôn tính, chuyện đó cũng không thể nào.
(*) Ở đây Bánh nhắc chính sách Không Chống Cự năm xưa của Tưởng Giới Thạch ra lệnh cho Trương Học Lương để mặc cho quân Nhật tấn công vùng Đông Bắc Trung Quốc. Ban đầu là để cho quân Nhật tấn công trước để có cớ đánh đuổi một thể nhưng sau đó phe Tưởng lại không viện quân, cuối cùng dẫn đến ba tỉnh Đông Bắc rơi vào tay quân Nhật, đồng thời cũng làm cho dã tâm của phát xít Nhật được dịp bành trướng hơn nữa.
Cho nên Ninh Kỳ nói đúng, thế giới thay đổi.
Kế tiếp chiến tranh cùng mâu thuẫn thiên hạ các nước không phải chủ lưu, ôm nhau sưởi ấm, chống đỡ đế quốc chiếm đoạt mới là sứ mệnh duy nhất.
- Ninh Chính không tệ... - Ninh Kỳ nói:
- Bản thân nó có ý chí như sắt, hơn nữa độ lượng rất lớn, có quyết tâm to lớn giải quyết tai hoạ ngầm trong nước, cái điểm trị đại quốc như nấu món ngon trên người nó biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn. Nhưng nó quá cương trực, một khi để nó kế thừa vương vị, nhất định sẽ lựa chọn trực tiếp chống lại Hoàng đế Đại Viêm, cho đến lúc này mấy trăm năm cơ nghiệp Việt quốc liền khó giữ được.
- Thẩm Lãng... - Sở Thái tử nhắc đến.
Ninh Kỳ nói:
- Thẩm Lãng người này là thiên tài, gần như không gì làm không được vậy. Thế nhưng chí ít hắn bây giờ là không được, không sửa đổi được cục diện nguy hiểm Việt quốc. Sức mạnh mưu trí có hạn, hơn nữa người này không ôm chí lớn, chỉ lo bản thân thoải mái. Chuyện ngày mai, chuyện sau này hắn hoàn toàn bất chấp. Cho nên hắn còn khuya mới xứng làm đối thủ của đế quốc Đại Viêm, hắn... không cứu vớt được Việt quốc.
Sở Thái tử do dự một lúc lâu rồi nói:
- Hoàng đế của đế quốc Đại Viêm lớn tuổi, Thái tử lên ngôi cần bước đệm chuyển tiếp, chuyện này có phải chăng một cái cơ hội?
Lời này có ý nghĩa càng sâu.
Ninh Kỳ nói:
- Nói chẳng hay ho gì, biểu hiện của vương huynh hôm nay có thể nói là hoàn mỹ. Thế nhưng Thái tử của đế quốc Đại Viêm càng xuất sắc, hắn một mình đảm đương một phía đã vượt qua mười lăm năm, ta ngược lại có một loại lo lắng khác, tân hoàng thượng vị, sau đó ngược lại càng phải lập uy, giết gà dọa khỉ, chọn trúng một nước trong đám chư hầu động thủ. Nếu lúc này ai chống lại ý chí của tân hoàng, kẻ đó sẽ gặp chuyện không may. Đệ mặc kệ người khác, nhưng Việt quốc của đệ không thể làm con chim đầu đàn này. Nhưng nếu như Ninh Chính nối ngôi, vậy con chim đầu đàn này nó phải làm.
Ý tứ trong lời nói này liền càng sâu hơn.
Ninh Kỳ thuận theo hoàng đế, không làm chim đầu đàn.
Vậy ai sẽ làm con chim đầu đàn này đây?
Ngô vương? Tân Càn vương?
Hoặc là Tấn vương đang mạnh nhất trong đám chư hầu sao?
Ninh Kỳ không có nói ra, nhưng lại là biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn.
Trước tiên hãy thuận theo hoàng đế.
Thế nhưng, đến khi nước khác phải làm chim đầu đàn, đến khi các nước thiên hạ đều phản kháng đế quốc Đại Viêm, vậy cơ hội của gã liền đến.
Ninh Kỳ nói:
- Vương huynh, bên người Sở vương có Nhan phi, mà bên cạnh đệ có Tiết Tuyết. Trình độ nào đó, vận mệnh chúng ta là giống nhau. Đế quốc thâm nhập đối với chúng ta phải sâu hơn trong tưởng tượng nhiều lắm.
Gia tộc họ Chúc, thần tử đế quốc Đại Viêm.
Hội Ẩn Nguyên, siêu tổ chức tiền tài của đế quốc Đại Viêm.
Thiên Nhai Hải Các, núi Phù Đồ, các thế lực siêu thoát bên ngoài v.v… đều âm thầm quan hệ thân thiết không chi sánh bằng với đế quốc Đại Viêm.
Thiên Nhai Hải Các hỗ trợ Thái tử Ninh Dực, núi Phù Đồ thì qua cái tiểu hào Nam Hải kiếm phái hỗ trợ Ninh Kỳ.
- Ôm nhau sưởi ấm đi, vương huynh! - Ninh Kỳ nói:
- Kế tiếp kinh đô của hai ta phải nghỉ ngơi lấy lại sức. Như thế tương lai bất kể là nguy nan hay là cơ hội, chúng ta cũng có thể trả lời. Tích góp lực lượng từng tí một nghênh tiếp bão táp diệt vong mười mấy năm sau mới là chuyện chúng ta bây giờ nên làm nhất. Chiến tranh giữa hai nước chúng ta chẳng còn chút ý nghĩ nào nữa, dù cho cắt nhương hành tỉnh Thiên Tây cho vương huynh thì sao? Có thể địch nổi đế quốc Đại Viêm à? Ngược lại phải trở thành cái đinh trong mắt hoàng đế bệ hạ.
Cái chết của Sở vương chính là chứng minh thê thảm nhất. Làm suy yếu chư quốc thiên hạ là ý chí của hoàng đế, bất kỳ một phe phái nào muốn mạnh hơn đều sẽ phải chịu hoàng đế chèn ép mạnh mẽ.
- Ta cần phải bàn giao trong nước. - Sở Thái tử nói.
Ninh Kỳ nói:
- Cắt nhường hai trăm dặm lãnh địa cho vương huynh, coi như là thắng lợi. Chí ít bên trong nước Sở, không có huynh đệ nào có thể đấu lại vương huynh nên ngai vàng của huynh vẫn ổn thỏa.
Sở Thái tử nói:
- Vậy còn bên đệ thì sao?
- Đệ ấy à? - Ninh Kỳ nói:
- Phiền toái của đệ lớn, phải xem hoàng đế bệ hạ có muốn kéo đệ một cái hay không.
Sở vương chết, xem như hung thủ trực tiếp là núi Phù Đồ, nhưng chủ mưu thực sự chính là hoàng đế bệ hạ.
Ninh Kỳ chẳng qua là phối hợp, trình độ nào đó là cõng oan ức thay cho hoàng đế. Gã còn chẳng ăn được thịt mà mồm bị đâm đầy máu.
Nếu như hoàng đế muốn rũ sạch bản thân, vậy dùng một đầu ngón tay trực tiếp đè Ninh Kỳ chết.
Bởi vì Sở vương ngàn vạn lần không nên hô lên mấy chữ núi Phù Đồ hại ông ta.
Nhưng nếu như hoàng đế bá đạo, không chú ý những lời đồn nhảm nhí, vậy sẽ sực tiếp rửa sạch tất cả tội danh cho Ninh Kỳ.
Do đó, phải nhìn xem hoàng đế có muốn gánh cái chỗ bẩn nho nhỏ này hay không.
- Nếu ta vượt qua một kiếp này, sau này nguyện ý cùng trông coi với vương huynh. - Ninh Kỳ hướng Sở Thái tử vươn tay.
Thái tử nước Sở thoáng kinh ngạc, tiếp đó vươn tay cùng Ninh Kỳ nắm.
Ninh Kỳ nói:
- Bằng không, chúng ta nên ký kết Hiệp định đình chiến?
Thái tử nước Sở gật đầu nói:
- Có thể, thế nhưng cuối cùng phụ vương ta ngã xuống từng nói Ninh Kỳ hại ông ta, đệ phải cho ta một cái công đạo.
Ninh Kỳ nói:
- Được, sau khi ký hết Hiệp định đình chiến, đệ sẽ ẻ loi một mình theo vương huynh đi đến đại doanh nước Sở, sẵn lòng tiếp thu bất kỳ điều tra, tùy ý bên huynh xử trí.
Nghe những lời này, Thái tử nước Sở kinh ngạc.
Ninh Kỳ... này thật đúng là không tầm thường.
- Được!
Tiếp đó, Ninh Kỳ cùng Thái tử nước Sở chính thức ký kết 《 Hiệp định đình chiến 》.
Đương nhiên, đây chỉ là một bản dự thảo, còn các điều kiện chi tiết tiếp theo cần sứ đoàn hai nước tiến hành đàm phán kỹ càng.
Thế nhưng, hai người đã bắt đầu quyết định nhạc dạo đình chiến trước rồi.
...
Bên trong phủ gia tộc họ Xung.
Ba người Ninh Kỳ, Xung Nghiêu, Tiết Triệt đang bàn bạc với nhau.
- Kế tiếp, nên làm sao mặt trận nguy cơ này. - Xung Nghiêu nói:
- Mưu sát Sở vương, cái tội danh này quá lớn, đế quốc Đại Viêm đã không thể làm ngơ.
- Có thể vu tội danh này đến trên đầu Thẩm Lãng hay không?
Ninh Kỳ nói:
- Thật sự chưa chắc là vu oan, cái chết của Sở vương là có tính toán, nhưng kẻ trực tiếp giết ông ta chính là tên Thẩm Lãng này.
- Mọi người đều biết, Thẩm Lãng là bậc thầy dùng độc, Sở Nhẫm mới vừa cầm mật thư đưa cho Sở vương, Sở vương liền chết bất đắc kỳ tử, hơn nữa phong thư này nhất định là đi qua tay Thẩm Lãng, cho nên cầm tội danh mưu sát Sở vương vu oan đến trên đầu Thẩm Lãng có khi lại hợp lý.
Ninh Kỳ nhắm mắt lại, trầm mặc một lúc lâu.
- Không, không nên cử động! - Ninh Kỳ nói.
Lần này Sở vương chết, xét đến cùng là bởi vì hoàng đế bệ hạ, Ninh Kỳ xem như là kẻ cõng oan thay cho hoàng đế.
Cho nên Ninh Kỳ không thể có bất kỳ động tác gì, mà là đều quyền trọng tại giao cho hoàng đế bệ hạ.
Bằng không dù cho gã có đẩy cái tội danh mưu sát Sở vương đến trên đầu Thẩm Lãng, ở trong mắt hoàng đế cũng chỉ có một nghĩa là, Ninh Kỳ nhà ngươi không muốn gánh tiếng xấu cho trẫm sao? Kể từ đó, giá trị Ninh Kỳ ở trong lòng hoàng đế Đại Viêm liền giảm đi.
Cho nên Ninh Kỳ phải mạo hiểm như vậy.
Cung kính cầm cổ của mình đặt ở dưới kiếm hoàng đế bệ hạ.
Tất cả mọi người nói ta mưu sát Sở vương?
Ta không nguỵ biện, cũng không chống lại, sẽ chờ hoàng đế bệ hạ phán xét.
Đây là một chuyện nguy hiểm, nhưng lại là một cái cơ hội.
Nếu Hoàng đế Đại Viêm bệ hạ sẵn lòng giữ lại Ninh Kỳ, vậy thu hoạch của gã liền vượt xa nỗ lực.
Ở thời khắc mấu chốt này, Ninh Chính đã tạo dựng nên công trạng lớn, hơn nữa phụ vương Ninh Nguyên Hiến vốn là hỗ trợ Ninh Chính thượng vị.
Cho nên Ninh Kỳ cần mạo hiểm tính mạng một phát, được hoàng đế bệ hạ toàn diện hỗ trợ.
- Cái gì cũng không cần nói, cái gì cũng không muốn làm, lại càng không nên vu oan đến trên đầu Thẩm Lãng. - Ninh Kỳ nói:
- Nhất định đợi hoàng đế bệ hạ càn cương độc đoán, Ninh Kỳ ta đây sẵn lòng phục tùng tất cả ý chí của vị hoàng đế chí cao vô thượng!
Tiết Triệt không khỏi cùng Xung Nghiêu liếc nhau.
Lúc trước thực sự nhìn không ra, Ninh Kỳ điện hạ lại đột phá lợi hại như vậy?
...
Sở Thái tử tuyệt đối không thích hợp ở quá lâu trong thành Trấn Tây.
Bằng không, không phải tù binh cũng thay đổi thành tù binh thực sự.
Ngày kế trời chưa sáng!
Sở Thái tử vẻ mặt tái nhợt, đi tập tễnh từ bên trong thành Trấn Tây ra ngoài.
- Thái tử điện hạ.
- Thái tử điện hạ!
Thái sư Thái tử nước Sở Lý Huyền Kỳ, mang theo mấy chục tướng lĩnh xông tới, nghênh tiếp Thái tử.
Thế nhưng ngay sau đó, bọn họ phát hiện theo Thái tử tới còn có Tam vương tử nước Việt Ninh Kỳ.
Đây, đây là ý gì?
Tự mình tiễn Thái tử điện hạ trở về đại doanh quân Sở à?
Lúc này, Xung Nghiêu dẫn đầu đại quân ở đầu thành, yên lặng nhìn tất cả chuyện này.
Rất nhiều quân đội nước Việt khiếp sợ.
Đây, đây là ý gì?
Ninh Kỳ điện hạ vì sao phải vào đại doanh quân Sở hả?
Coi như là tiễn Thái tử nước Sở, cũng không cần tiễn xa như vậy a.
Trong lòng đám người Lý Huyền Kỳ tuy rằng trong lòng ngạc nhiên, nhưng tránh cho đêm dài lắm mộng, vẫn trước tiên đưa Thái tử đến đại doanh quân Sở cho thỏa đáng.
Sau khi tiến vào đại doanh nước Sở.
Ninh Kỳ hướng Lý Huyền Kỳ, còn có đại tướng nước Sở khom người nói:
- Lúc Sở vương ngã xuống kêu lên, Ninh Kỳ ta đây mưu sát Sở vương. Chuyện này ta không có làm...
Nghe những lời này, chúng tướng nước Sở phẫn nộ, chuyện này không phải ngươi làm lại là ai làm? Ninh Kỳ nhà ngươi nguỵ biện không có ích lợi gì.
Ninh Kỳ nói:
- Thế nhưng ta không chống lại, không nguỵ biện. Ta chỉ có một mình vào đại doanh của các người, ta sẵn lòng tiếp thu bất kỳ điều tra. Đương nhiên nếu có người nào cảm thấy muốn giết ta báo thù Sở vương, vậy cũng có thể hướng ta động thủ! Các ngươi có mấy chục vạn người, ta chỉ có một người, các ngươi bất cứ lúc nào đều có thể giết ta.
Nghe những lời này, nước Sở chúng tướng kinh ngạc.
Vị Ninh Kỳ này lại thản nhiên như vậy à?
Thái tử nước Sở nói:
- Chư khanh, việc này quan hệ quá lớn, có cần phải thành lập một đoàn liên hợp điều tra, tra rõ sự việc mưu sát phụ vương. Nếu thật là Ninh Kỳ làm, ta tự mình chém xuống sọ đầu của hắn. Không, bất kể là ai mưu sát phụ vương, ta đều phải băm hắn thành muôn mảnh! Thế nào?
Thái tử thái sư Lý Huyền Kỳ quỳ xuống, dập đầu nói:
- Cẩn tuân ý chỉ của đại vương.
Nghe những lời này, tất cả mọi người kinh ngạc.
Tiếp đó, mấy chục danh tướng lĩnh ở đây quỳ xuống chỉnh tề:
- Cẩn tuân ý chỉ của đại vương.
- Nước không thể một ngày không có vua, chuyện gấp phải tòng quyền, xin điện hạ lập tức lên ngôi làm vua. - Lý Huyền Kỳ quỳ rạp dưới đất.
- Xin điện hạ lên ngôi làm vua!
- Xin điện hạ lên ngôi làm vua!
Trên người Thái tử nước Sở hơi có chút khô nóng.
May là ở thời khắc mấu chốt, gã biểu hiện hoàn mỹ.
Trận đánh hôm qua, có thể xem như gã thất bại, hơn nữa còn trở thành tù binh của Ninh Kỳ.
Thế nhưng biểu hiện của gã vẫn chinh phục trái tim tất cả mọi người, thà lao vào kiếm tự sát cũng không muốn bị bắt, không có làm bẩn uy nghiêm nước Sở.
Then chốt Ninh Kỳ cũng tuyệt đối phối hợp.
Mấy canh giờ sau gã được thả trở về, cho nên cái này không giống như là bị bắt làm tù bình, ngược lại như là một trận chủ nghĩa nhân đạo cứu viện.
Thậm chí Ninh Kỳ sẵn lòng lẻ loi một mình vào Sở doanh.
Chuyện này càng lộ ra sức hút nhân cách của Thái tử nước Sở.
Hai người kia biểu diễn, có thể nói phối hợp được không chê vào đâu được.
Thái tử nước Sở không có chối từ, mà là quỳ gối bên xác Sở vương gào khóc.
Tiếp đó, gã không ngồi lên ngai vàng.
Xác Sở vương đặt ở trên bàn, Sở Thái tử liền ngồi dưới đất, dựa lưng vào xác Sở vương.
- Chúng thần tham kiến đại vương!
- Chúng thần tham gia đại vương!
Thái tử thái sư Lý Huyền Kỳ, chính tay đem quốc tỷ đặt ở Sở Thái tử trên tay, tiếp đó tự mình làm hắn đeo lên vương miện.
- Tham kiến đại vương!
- Ngoại thần Ninh Kỳ, bái kiến Sở vương!
Cứ như vậy Thái tử nước Sở ngồi ở phía dưới linh cữu tiên vương, lên ngôi làm vua.
Nước Sở trong nguy nan đã nghênh đón một vị Sở vương mới sáng suốt và cơ trí.
...
Kinh đô bên trong nước Sở!
Thẩm Lãng nghe báo cáo chi tiết.
Tiếp đó trong lòng không khỏi thở dài.
Rõ ràng mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên.
Cục diện tốt nhất quả nhiên không có phát sinh, hắn vốn muốn nhờ tay Sở vương tiêu diệt gia tộc họ Xung, sau đó sẽ để Sở vương chết bất đắc kỳ tử.
Không nghĩ tới vẫn muộn.
Sở Thái tử lợi hại.
Lúc trước hoàn toàn nhìn không ra, mưu kế thủ đoạn người này lợi hại như vậy.
Mà càng để cho người nhìn mà than thở chính là Ninh Kỳ.
Sở vương chết bất đắc kỳ tử, sau đó Sở Thái tử biểu hiện có thể nói hoàn mỹ.
Mà Ninh Kỳ biểu diễn lại thần kỳ.
Nhất là cuối cùng gã một mình vào đại doanh quân Sở, tùy ý đánh giết, tự chứng trong sạch, đơn giản là trời phù hộ.
Kể từ đó, không chỉ ở trong lòng người Việt quốc hình tượng của gã tăng vọt.
Cho dù ở trong lòng người nước Sở, Ninh Kỳ cũng là một cái người không tầm thường.
Hơn nữa nhìn từ cục diện trước mắt, Ninh Kỳ cùng Sở vương mới đã liên thủ.
Sở vương mới so với lão Sở vương cơ trí, tính tình lão Sở vương vô cùng tham lam, Sở vương mới quyền mưu càng thêm xuất sắc, càng thêm hiểu được tiến lùi, càng thêm có thể nắm giữ đại cục.
Mà Ninh Kỳ cũng đồng dạng so với Ninh Nguyên Hiến càng thêm xuất sắc, lúc trước thật không có phát hiện Ninh Kỳ xuất sắc như thế.
Kỳ thực, không chỉ có người khác không nhìn ra, chính Ninh Kỳ cũng nhìn không ra.
Tuyệt cảnh là đúng là thử thách tốt nhất cho một người.
Thái tử Ninh Dực kỳ thực lúc trước luôn luôn xem như là xuất sắc, kết quả đối mặt tuyệt cảnh, trực tiếp hỏng mất.
Mà Ninh Kỳ lúc trước tuy rằng xuất sắc, nhưng cũng chỉ là địa vị ngang nhau với Thái tử. Không nghĩ tới tuyệt cảnh đến, gã lại nhiều lần đột phá bản thân, nhiều lần sáng tạo kỳ tích.
Khổ Đầu Hoan nói:
- Công tử, có phải Tam vương tử đổ tội danh mưu sát Sở vương đến trên đầu của ngài không?
Đây là chuyện Khổ Đầu Hoan lo lắng nhất.
Thẩm Lãng nhìn về phía Ninh Chính nói:
- Điện hạ cảm thấy thế nào?
Ninh Chính lắc đầu nói:
- Sẽ không.
Thẩm Lãng nói:
- Đúng, sẽ không. Lần này Sở vương chết, hung thủ rất nhiều, Nhan phi, ta, núi Phù Đồ đều coi là hung thủ. Nhưng xét đến cùng Sở vương chết chỉ có một hung thủ, đó chính là hoàng đế bệ hạ chí cao vô thượng của đế quốc Đại Viêm. Sở vương trước khi chết la lên núi Phù Đồ mưu sát ông ta, những lời này liền mơ hồ liên lụy tới hoàng đế bệ hạ. Nếu như lúc này không có dính dấp đến hoàng đế, vậy Ninh Kỳ nhất định sẽ không chút do dự vu oan đến trên đầu chúng ta. Mà một khi đã liên lụy đến hoàng đế, vậy hắn sẽ không làm bất cứ chuyện gì, im lặng đợi hoàng đế bệ hạ phán xét.
- Lúc này, nếu như hắn bất kỳ cử động nào, cho dù là cầm đổ cái chết của Sở vương lên đầu ta cũng có nghĩa là chống lại hoàng đế, coi như không muốn gánh tiếng xấu ngay cho ông ta.
- Ninh Kỳ mạo hiểm, hắn đang đánh cuộc hoàng đế bệ hạ của đế quốc Đại Viêm là một tuyệt đối vị vua có tài trí mưu lược kiệt xuất, không để ý danh tiếng bản thân bị làm bẩn.
- Nếu như hoàng đế cứu Ninh Kỳ, vậy đại biểu cho những người đã vì hoàng đế làm những công việc bẩn thỉu có thể yên tâm. Nhưng lại khiến cho thiên hạ chư vương thấp thỏm lo âu, với hoàng đế tràn trề đề phòng.
- Còn nếu Hoàng đế Đại Viêm không cứu Ninh Kỳ, đại biểu cho hoàng đế còn đặc biệt quan tâm cách nhìn của thiên hạ chư vương về ông ta. Hi sinh Ninh Kỳ, làm yên lòng chư vương thiên hạ, thế nhưng nếu làm thế sẽ khiến những thần tử hiệu trung ông ta thất vọng đau khổ.
- Đây đối với hoàng đế mà nói, là một lựa chọn đề.
Khổ Đầu Hoan nói:
- Vậy kế tiếp, chúng ta phải làm gì?
Thẩm Lãng nói:
- Bắt đầu chế tạo lời đồn đãi, nói người mưu sát Sở vương là Thẩm Lãng ta đây, mà không phải Ninh Kỳ!
- Lời đồn đãi này nhất định phải tuyệt đối chân thực, mỗi một chi tiết đều phải rõ ràng.
- Nhất định phải để cho rất nhiều người đều tin tưởng, chính là Thẩm Lãng ta đây cấu kết núi Phù Đồ, mưu sát Sở vương.
Nghe những lời này, tất cả mọi người kinh ngạc.
Đây, đây là vì sao hả?
Thẩm Lãng nói:
- Một, Sở vương chết, vốn là không chận nổi cả đống miệng, mặc kệ thế nào? Cuối cùng cái tội danh này đều có thể dội trên người chúng ta, không bằng chúng ta tự xối đi. Hai, Ninh Kỳ không phải biểu hiện lanh lợi không gì sánh được, chúng ta đây liền thay thế hắn chống lại một cái, tỏ ý hắn không muốn thay hoàng đế bệ hạ gánh cái nỗi oan ức này.
Khổ Đầu Hoan nói:
- Nói đúng là, Ninh Kỳ không muốn vu oan công tử. Thế nhưng, công tử cũng phải ép buộc để hắn vu oan đến trên đầu ngài?
- Đúng rồi!
...
Sở vương chết.
Thực sự như là tảng đá đập vào hồ nước, dấy lên con sóng khủng khiếp.
Hai mươi mấy năm trước, đế chủ Khương Ly chết bất đắc kỳ tử, thiên hạ chư vương, mỗi người cảm thấy bất an.
Cho nên đế quốc Đại Viêm lập tức ngụy biện, nói Khương Ly chết tuyệt đối không phải là bởi vì mưu sát, mà là hậu quả khi tự mình cải tạo huyết mạch
Vì làm yên lòng chư vương thiên hạ, hoàng đế định ra phép tắc, thiên hạ các nước dù cho ở trên chiến trường đánh cho mạnh đến đâu, cũng tuyệt đối không thể ám sát.
Nhất là mấy thế lực siêu thoát khắp thiên hạ càng phải thu liễm năng lực của mình, không nên can thiệp quá nhiều thế tục chính sự, phải rời xa vương quyền.
Kể từ đó, toàn bộ vương triều phương đông quả thực an bình rất nhiều.
Trong vòng hai mươi mấy năm, không có một quân vương chết vì bị mưu sát.
Thế nhưng... Bây giờ lại phá cấm?
Sở vương lại bị công nhiên mưu sát, then chốt ông ta còn hô lên núi Phù Đồ hại mình ngay trước công chúng.
Núi Phù Đồ là thế lực siêu thoát, nhưng ở mức độ lớn hơn vẫn phải phục tùng ý chí của hoàng đế bệ hạ.
Hoàng đế Đại Viêm bệ hạ không gật đầu, núi Phù Đồ tuyệt đối không dám đi mưu sát Sở vương.
Bây giờ đây là ý gì?
Hoàng đế bệ hạ muốn phá quy củ của mình?
Trong nháy mắt, thiên hạ các nước thần hồn nát thần tính, mỗi quốc vương cảm thấy bất an.
Thậm chí, rất nhiều quốc quân đã bắt đầu tiến hành bên trong đại thanh tẩy, bắt đầu dọn dẹp đám thái giám, thậm chí là các phi tử có liên quan đến các thế lực siêu thoát như núi Phù Đồ ra hết.
Thậm chí có người cực đoan trực tiếp giết chết.
Tiếp đó, thiên hạ chư vương đều nhìn chằm chằm phản ứng Viêm Kinh.
Hoàng đế bệ hạ chí cao vô thượng sẽ xử trí chuyện này như thế nào?
Trực tiếp đổ vấy tội danh mưu sát Sở vương trên đầu Ninh Kỳ tiếp đó xử tử?
Chuyện thứ nhất này, liền đại biểu cho hoàng đế bệ hạ có điều thỏa hiệp, giết Ninh Kỳ làm yên lòng chư vương thiên hạ.
Ngược lại, chứng minh hoàng đế bệ hạ đã từ vương đạo chuyển thành bá đạo.
Chuyện này, so với trong tưởng tượng càng thêm khủng khiếp hơn nhiều.
Toàn bộ thế giới phương đông đều ở trong cái bầu không khí quỷ dị.
Ninh Kỳ rõ ràng dự kiến một màn này, cho nên lanh trí tiến vào đại doanh nước Sở, mặc cho đánh mặc cho giết.
Không nguỵ biện, không chống lại.
Bởi vì lúc này rõ ràng rút dây động rừng.
Bất kỳ phản ứng nào của gã đều có thể sẽ ảnh hưởng đến hoàng đế bệ hạ. Cho dù với hoàng đế có một chút ảnh hưởng bất lợi, cũng là chết muôn lần cũng không thoát tội.
Phải hoàn toàn im hơi lặng tiếng chờ phán quyết, chỉ có có như vậy mới có một con đường sống.
Có thể đứng ở cùng phe cánh hoàng đế bệ hạ, có thể gánh chịu tiếng xấu cho hoàng đế bệ hạ sao?
Từ cấp độ nào đó cũng là vinh quang.
Thấy phản ứng của Ninh Kỳ, thiên hạ chư vương càng là ngừng thở, lẳng lặng đợi ý chỉ của hoàng đế bệ hạ.
Nhưng mà vào lúc này...
Mấy lời đồn đãi bộc phát ra mãnh liệt, trong khoảng thời gian ngắn truyền khắp thiên hạ.
Nghe nói chưa mọi người? Sở vương căn bản cũng không phải là Ninh Kỳ làm hại, mà là Thẩm Lãng mưu sát.
Thẩm Lãng là bậc thầy dùng độc, hắn buộc Sở vương hậu viết mật thư, để đứa con thứ bảy của Sở vương là Sở Nhẫm truyền tin, thế nhưng trong thơ này có độc. Cho nên Sở vương bắt được phong thư này xong, sau đó lập tức liền chết bất đắc kỳ tử.
Lời đồn đãi này chi tiết đều rõ ràng, thậm chí ngay cả lời khai Sở Nhẫm đều có.
Nhưng mà, còn có một lời đồn đãi.
Chân tướng kẻ mưu sát Sở vương là Thái tử nước Sở, gã và Nhan phi có gian tình, hơn nữa đối với Sở vương nhiều năm áp chế đã sớm bất mãn, cho nên sớm liền cấu kết núi Phù Đồ, mưu sát Sở vương, để cho gã sớm lên ngôi làm vua.
Vậy rất nhiều người muốn hỏi.
Thái tử nước Sở (Sở vương mới) dù là thằng ngu, cũng không nên tranh thủ cơ hội mưu sát Sở vương trước.
Đây chính là ở hiện trường đại quyết chiến.
Kẻ bật mí nở nụ cười bí ẩn, bởi vì gian tình Thái tử cùng Nhan phi đã bại lộ, Nhan phi tự sát. Sở Nhẫm mấy ngàn dặm truyền tin, chính là muốn vạch trần chuyện này, cho nên Thái tử nhất định phải tiên hạ thủ vi cường, mưu sát Sở vương.
Hơn nữa lời đồn đãi này cũng do đứa con thứ bảy của Sở vương khai ra.
Hai lời đồn đãi càng ngày càng nghiêm trọng, lại áp chế lời đồn Ninh Kỳ mưu sát Sở vương.
Cho nên, Ninh Kỳ không giải thích được lại dần dần có xu thế muốn trong sạch.
Nếu như gã không phải trong sạch, vì sao phải tiến vào đại doanh nước Sở, tùy ý đánh giết, cũng là bởi vì trong lòng gã không có quỷ.
Chính Ninh Kỳ không biện giải.
Thẩm Lãng ngược lại vì gã biện giải, tiếp đó thuận tiện đem nước dơ tát đến trên người mình.
Còn thuận tiện dội ở trên người Sở vương mới.
Hơn nữa hai cái này lời đồn đãi quá chân thật.
...
Sở vương mới bên trong đại doanh!
Ninh Kỳ toàn thân run rẩy, mặt mũi tái nhợt.
Ta... Ta, mẹ kiếp a!
Thằng điếm thúi Thẩm Lãng nhà ngươi, ngươi nên bị thiên đao vạn quả.
Ta thoát khỏi tuyệt cảnh đến chỗ này dễ dàng sao?
Ta từ địa ngục vực sâu bò lên dễ dáng à? Kết quả ngươi lại dùng một chân đạp ta xuống?
Cái thằng tiểu bạch kiểm này thật ác độc.
Ta không vu oan ngươi, chính ngươi vu oan bản thân.
Hơn nữa hai cái lời đồn đãi này đều đang ra sức tẩy trắng Ninh Kỳ.
Thằng trộm chó Thẩm Lãng nhà ngươi, ta không cần ngươi tẩy trắng.
Ngươi làm vậy để hoàng đế bệ hạ nhìn ta như thế nào?
Hoàng đế bệ hạ sẽ cảm thấy ta hai mặt, sẽ cảm thấy ta không muốn vì ông ta gánh tiếng oan.
Thậm chí, hoàng đế bệ hạ còn có thể cảm thấy ta từ chối trách nhiệm, đồng thời quăng nỗi oan kia đổ lại trên đầu hoàng đế.
Then chốt, đối mặt cái chiêu số ác độc này của Thẩm Lãng.
Ninh Kỳ còn không cách nào tự biện.
Gã cũng không thể đi ra ngoài nói, không sai Sở vương là ta mưu sát.
Loại đấu tranh chính trị này, treo ở một sợi dây nên phải tuyệt đối tinh chuẩn
Kế tiếp phải làm sao?
Chờ, chỉ có chờ!
Chờ hoàng đế bệ hạ phán quyết, phán quyết với vận mạng của gã!
...
Đối mặt cục diện khó bề phân biệt như thế.
Tất cả mọi người đang ngẩng đầu mà đợi ý chỉ của hoảng đế.
Ý chỉ của ông ta sẽ quyết định vận mệnh rất nhiều người.
Cũng chính là một tín hiệu hoàn toàn mới.
Đế quốc hoàn tất tân chính.
Thái độ chiến lực với các nước thiên hạ căn bản có xoay chuyển hay không.
Nhưng mà hoàng đế bệ hạ còn chưa có tỏ thái độ.
Việt vương Ninh Nguyên Hiến lại công khai tỏ thái độ.
Ông kiên quyết tin tưởng, cái chết của Sở vương cùng Ninh Kỳ, Thẩm Lãng không quan hệ.
Đồng thời ông hạ chỉ cho Tam vương tử Ninh Kỳ, bảo gã lập tức trở về kinh đô.
Không chỉ có như thế, Ninh Nguyên Hiến viết thư cho Sở vương mới, giao trách nhiệm Sở vương mới lập tức vô điều kiện phóng thích Tam vương tử Ninh Kỳ.
Ninh Nguyên Hiến tỏ thái độ, càng chẳng khác gì lửa cháy đổ thêm dầu vậy.
Đây cơ hồ là ép đế quốc Đại Viêm, chuyện các ngươi mưu sát Sở vương bẩn thỉu kia, không nên để Việt quốc của ta dính vào.
Việt vương tỏ thái độ, khiến cho cục diện trước mắt phức tạp, càng là càng ngày càng nghiêm trọng.
...
Hai ngày sau!
Hoàng đế Đại Viêm bệ hạ chí cao vô thượng cuối cùng có phản ứng.
Hai khâm sai theo hai hướng mang theo mật chỉ, một bên đi về phía kinh đô nước Sở gặp Thẩm Lãng, một bên đi về phía Ninh Kỳ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT