Eragon và Murtagh nhìn xoáy vào nhau. Họ
từ từ đi vong tròn, cố đoán xem người kia sẽ di chuyển thế nào và tới đâu.
Murtagh dường như vẫn thoái mái như mọi khi. Nhưng dưới mắt hắn có quầng thâm và
mặt khắc khổ. Eragon nghi ngờ rằng hắn đã rơi vào tình trạng căng thẳng cực độ
một thời gian rồi. Hắn vẫn mặc một bộ giáp giống như Eragon: giáp xích dài, găng
tay sắt, xà cạp, bao tay. Nhưng khiên của hắn dài hơn và mỏng hơn cảu Eragon.
Thanh Brisingr có cán kiếm dài một bàn tay rưỡi. Nó dài hơn thanh Rar’roc. Trong
khi đó Ra’roc to về bê ngang và nặng hơn.
Họ tới gần nhau hơn. Khi chỉ còn cách nhau
gần 3,5m, Murtagh – đang quay lưng với Galbatorix – nói, giọng trầm tức giận,
“Em làm gì đó?”
“Mua thời gian,: Eragon bật nói, để lưỡi
cố không run.
Murtagh cau mặt. “Đồ ngốc. Hắn sẽ quan sát
chúng ta chém nhau tơi
tả, và điều đó thay đổi được cái gì? Chẳng gì cả.”
Thay vì trả lời, Eragon hơi nhoài lên và
dứ kiếm, khiến Murtagh giật mình.
“Chết tiệt,” Murtagh gầm lên. “Nếu chú mày
đợi thêm một ngày nữa, anh đã có thể cứu Nasuada.”
Eragon ngạc nhiên. “Sao tôi phải tin
anh?”
Câu hỏi đó còn làm Murtagh điên hơn. Môi
hắn cong lên và rảo bước hơn, khiến Eragon phải tăng tốc độ theo. Sau đó,
Murtagh nói nhỏ hơn. “Vậy, chú mày đã tìm được thanh kiếm phù hợp. Thần tiên làm
ra phải không?”
“Anh biết là
họ....”
Murtagh lao lên, chém Zar’roc vào bụng nó.
Eragon lùi lại, suýt không tránh được thanh kiêm đỏ.
Eragon trả lời với một cú chém cao quá đầu
– nó để tay nắm sát chuôi Brisingr để tấm sát thương thanh kiếm tăng lên – và
Murtagh nhảy tránh.
Họ cùng dừng lại và nhìn xem người kia có
tấn công tiếp không. Khi không, cả hai lại đi lượn vòng, Eragon cảnh giác hơn
trước.
Sau vài cú đánh qua lại, Eragon thấy rõ
rằng Murtagh vẫn nhanh và khỏe như nó – bằng một tiên nhân. Việc cấm sử dụng
pháp thuật của Galbatorix rõ ràng không được triển khai trên pháp thuật tăng
cường các cơ bắp của Murtagh. Vì lý do cá nhân, Eragon không thích, nhưng nó có
thể hiểu nguyên nhân sâu xa. Trận chiến này làm gì có công
bằng.
Nhưng Eragon cũng không muốn một trận
chiến công bằng. Nó muốn kiểm soát cục diện. Chính nó phải là người quyết định
nó kết thúc lúc nào và thế nào. Không may thay, nó nghi rằng nó không có cơ hội
đó, vì khả dùng kiếm của Murtagh rất tốt. Và nếu nó thắng được, nó không biết nó
sẽ đấu với Galbatorix thế nào. Nó cũng chẳng có thời gian mà nghĩ. Nhưng nó tin
rằng Saphira, Arya và những con rồng sẽ giúp nó tìm ra
cách.
Murtagh nhằm đánh vào vai phải nó. Eragon
lấy khiên che. Một giây sau, nó nhận ra đó là đòn gió và Murtagh đã vòng ra sau
lưng nó.
Eragon xoay người thấy thanh Rar’zoc nhắm
vào cổ nó. Nó gạt thanh kiếm sang một bên một cách vụng về bằng sống kiếm. Sau
đó nó phản đòn bằng một cú chém vào cẳng tay đưới của Murtagh. Nó vui một chút
vì đánh đúng cổ tay Murtagh. Brisingr không chém qua được bao tay và tay áo bên
trong, nhưng lực tác động cũng đủ làm Murtagh đau và đánh bật tay hắn đi, để
ngực hắn sơ
hở.
Eragon đâm, Murtagh dùng khiên chắn.
Eragon đâm ba lần, nhưng Murtagh đều chặn đứng được. Khi Eragon định chém phát
nữa, Murtagh phản đòn bằng một cú cắt vào mắt cá chân nó. Nếu trúng đón chắc
chắn nó què luôn.
Nhận ra ý đồ của Murtagh, Eragon thay đổi
đường gươm và chặn thanh Zar’roc khi còn cách chân nó chưa đầy một inch. Tiếp
theo nó phản đòn.
Vài phút trôi qua. Họ đánh qua lại, cố
gắng làm hỏng nhịp điệu của người kia, nhưng thất bại. Họ hiểu người kia quá rõ.
Dù Eragon định làm gì, Murtagh đều có thể ngăn cản, và ngược lại. Đây giống như
một trò chơi mà cả hai đều phải đoán bước tiếp theo. Cả hai đều đã quá quen nhau
nên Eragon tập trung đoán ý nghĩ của Murtagh, từ đó biết trước Murtagh định làm
gì tiếp.
Ngay từ khi bắt đầu, Eragon đã thấy
Murtagh đang chơi một trò chơi khác với những lần họ giao đấu trước. Hắn tấn
công liên tục, khác với trước đây. Eragon có cảm giác đây là lần đầu tiên hắn
muốn tốc chiến đánh bại Eragon. Hơn nữa, sau lần bùng nổ lúc đầu, giờ cơn giận
dữ đã biến mất. Hắn chỉ bày ra sự quyết tâm lạnh lùng, không thể nào lay
chuyển.
Eragon thấy mình đang chiến đấu có giới
hạn. Dù nó biết nó có thể cầm chân Murtagh, nhưng nó phòng ngự nhiều hơn ý
định.
Sau một hồi, Murtagh hạ thấp kiếm và quay
về phía ngai vàng và Galbatorix.
Eragon vẫn đề phòng, nhưng lưỡng lự, không
biết có nên tấn công không.
Trong giây phút lưỡng lự đó, Murtagh lao
về phía nó. Eragon đứng trên mắt đất vung kiếm. Murtagh dùng khiên đỡ, rồi sau
đó, thay vì tiếp tục chém như Eragon nghĩ, hắn dùng khiên đẩy khiên của
Eragon.
Eragon rống lên và đẩy ngược lại. Nó muốn
chuồn ra sau để chém vào lưng hay chân Murtagh, nhưng Murtagh đẩy quá mạnh nên
Eragon không dám liều. Murtagh cao hơn nó 3 tới 5 phân. Chiều cao đó giúp hắn
đẩy khiên Eragon xuống theo cách khiến nó khó lòng không bị trượt đi trên nền
nhà bóng loáng.
Cuối cùng, với một tiếng gầm và một cú đẩy
mạnh, Murtagh khiến Eragon thối lui. Khi Eragon loạng choạng giữ thăng bằng,
Murtagh kề kiếm vào cổ nó.
“Letta!” Galbatorix
nói.
Đầu mũi kiếm Zar’roc chỉ còn cách da
Eragon một đốt tay. Nó đứng im, thở hổn hển, không hiểu chuyện gì vừa xảy
ra.
“Kiềm chế đi, Murtagh, không ta sẽ giúp
ngươi làm điều đó,” Galbatorix từ trên cao nói vọng xuống. “Ta không thích phải
nhắc lại. Ngươi không được giết Eragon, và hắn không được giết ngươi... Giờ,
tiếp tục.”
Nhận ra rằng Murtagh thật sự muốn giết nó
– và hắn đã thành công nếu Galbatorix không can thiệp – khiến Eragon sốc. Nó tìm
kiếm trên mặt Murtagh một sự giải thích, nhưng trên đó chẳng biểu hiện gì, như
thể Eragon chẳng là gì với hắn.
Eragon không hiểu nổi. Murtagh rõ ràng
đang chơi một trò chơi khác với nó. Có cái gì đã thay đổi trong hắn, nhưng là
cái gì thì Eragon không biết.
Thêm nữa, biết mình đã thua – hay đúng
hơn, đã chết – làm giảm sự tự tin của Eragon. Nó đã đối mặt với tử thân rất
nhiều lần, nhưng không phải theo cách không hay ho này. Không còn nghi ngờ gì
nữa, Murtagh đã đánh bại nó và chỉ nhờ lòng lòng nhân từ của Galbatorix – nếu có
đấy – đã cứu nó.
Eragon, đừng nghĩ nhiều, Arya nói. Chàng không cần nghi ngờ gì việc hắn muốn giết chàng. Hay chuyện
chàng muốn giết hắn. Nếu chàng làm điều đó, trận đấu sẽ theo cách khác, Murtagh
sẽ không bao giờ có cơ hội tấn công chàng như hắn đã
làm.
Eragon nghi ngờ liếc nhìn nơi nàng đứng ở phía rìa ánh sáng,
cùng Elva và Saphira. Sau đó, Saphira nói, Nếu hắn muốn xé toạc cổ họng chàng, vậy hãy chém vào khoeo chân hắn
và hắn sẽ không thể làm lại điều đó.
Eragon gật đầu, ra hiệu nó đã
hiểu.
Nó và Murtagh tách nhau ra và về vị trí
đối diện nhau trong khi Galbatorix tỏ vẻ đồng tình.
Lần này Eragon tấn công
trước.
Họ chiến đấu như thể hàng giờ trôi qua.
Murtagh không định giết người, trong khi Eragon – hài lòng – thành công trong
việc chạm tới xương đòn của hắn, dù nó đã ngừng lại trước khi Galbatorix nhắc
nhở. Murtagh có vẻ mất ổn định. Eragon cho phép mình nở nụ cười vì phản ứng của
Murtagh.
Vài nhát chém nữa, cả hai đều không chặn
được. Với tốc độ và khả năng của mình, Murtagh và nó đều không được quyền mắc
sai lầm. Nhưng không có
cách dễ dàng kết thúc trận đánh, họ mắc sai lầm là không thể tránh được. Những
sai lầm đó phải trả giá bằng những vết thương.
Vết thương đầu tiên là Murtagh gây ra cho
Eragon ở đùi phải, khoảng trống giữa giáp và phía trên xà cạp. Chỉ là vết thương
nông nhưng đau cực kỳ. Mỗi lần Eragon dồn trọng lượng lên chân, máu lại trào ra
khỏi vết thương.
Vết thương thứ hai cũng là của Eragon: một
vết rạch trên một bên lông mày sau khi Murtagh chém một nhát từ mũ trụ của nó.
Vết thương thứ hai khiến Eragon khó chịu hơn, vì máu chảy vào mắt nó, che mờ mắt
nó.
Sau đó Eragon đánh vào cổ tay Murtagh lần
nữa, lần này chét xuyên qua cổ tay giáp, áo trấn thủ và qua lớp da trên phần
xương. Nó không làm thương tới các cơ nhưng lại làm Murtagh rất đau. Máu chảy ra
ngoài bao tay khiến hắn trượt tay ít nhất hai
lần.
Eragon bị cứa ở bắp chân phải và tiếp đó –
khi Murtagh chưa kịp tấn công tiếp – nó lách sang bên phải khiên của Murtagh,
giáng mạnh thanh Brisingr vào giữa xà cạp chân trái, làm nó biến
dạng.
Murtagh rống lên và nhảy lùi lại bằng một
chân. Eragon theo sau, vung Brisingr nhằm giáng hắn ngã xuống đất. Dù bị thương,
Murtagh vẫn có thể chống cự. Vài giây sau, Eragon mới là người phải khó khăn lắm
mới đứng vững.
Trong một lúc, những cái khiên của họ va
chạm không thương xót – Eragon vui lòng khi nhận thấy, Galbatorix không còn giữ
những búa chú ếm lên kiếm và vũ khí của họ. Những tia lửa tóe ra mỗi khi vũ khí
va chạm vào nhau. Nhanh sau đó, Eragon làm nứt khiên của Murtagh với một cú đập
mạnh. Chiến thắng của nó không kéo dài lâu, vì Murtagh dùng hai tay cầm lấy
Zar’roc mà chém hai phát liên tiếp vào khiên Eragon. Khiên nứt. Họ lại ngang
cơ.
Những tảng đá dưới chân họ trơn trượt vì
dính máu. Họ càng lúc càng khó đứng vững. Căn phòng rộng vang vọng tiếng vũ khí
va chạm – như âm thanh của những trận đấu đã lãng quên từ lâu. Họ như trở thành
trung tâm của những thứ đang tồn tại, vì nơi họ đứng là nguồn sáng duy nhất.
Trong nguồn sáng ấy chỉ có hai người.
Trong toàn bộ lúc đó, Galbatorix và
Shruikan tiếp tục quan sát họ.
Không có khiên, Eragon thấy dễ dàng xoay
xở chém tới Murtagh hơn – chủ yếu là vào tay và chân hắn – và Murtagh
cũng vậy. Trong hầu hết mọi lần, vũ khí giúp họ tránh những vết thương, nhưng
không thể giúp họ không bị bầm dập.
Dù nó gây ra cho Murtagh nhiều vết thương,
nhưng nó bắt đầu nghi ngờ rằng Murtagh là kiếm sĩ giỏi hơn. Không nhiều, nhưng
cũng đủ để Eragon không thể nắm phần hơn. Nếu đấu tiếp, Murtagh sẽ khiến nó kiệt
sức tới không thể tiếp tục. Và điều đó cũng sẽ tới nhanh thôi. Từng bước từng
bước, Eragon cảm thấy máu chảy xuống mắt cá chân từ vết thương trên đùi. Nó càng
lúc càng khó chống đỡ.
Nó phải kết thúc cuộc đọ sức này ngay, nếu
không nó sẽ không thể nào đọ sức nổi với Galbatorix. Nó nghi ngờ nó không phải
mối đe dọa gì với nhà vua, nhưng nó phải thử. Dù gì cũng phải
thử.
Nó nhận ra nguồn gốc vấn đề là, nó không
biết lý do chiến đấu của Murtagh là gì. Nếu nó không tìm ra, nó sẽ còn gặp nhiều
bất ngờ.
Eragon nghĩ lại điều Glaedr đã nói với nó
ở ngoài Dras-Leona: Con phải học cách hiểu những gì con
nhìn. Và: con đường của một chiến binh là con đường học
hỏi.
Thế là nó nhìn Murtagh. Nó nhìn hắn với sự
tập trung như khi nhìn Arya trong trận giao đấu, như khi nó tìm hiểu bản thân nó
trong buổi đêm dài ở Vroengard. Nó muốn hiểu ngôn ngữ ngầm của cơ thể
Murtagh.
Nó đã thành công ở một vài điểm; rõ ràng
là Murtagh rất mệt mỏi, vai hắn co lên vì tức giận, hay có lẽ là sợ hãi. Và sự
tàn nhẫn của hắn, rõ ràng không phải là điều mới, nhưng lại là điều Eragon mới
biết. Eragon nhận thấy điều đócùng nhiều điều nhỏ khác. Nó thêm những điều đó
vào những thứ nó vốn biết về Murtagh của quá khứ, về tình bạn và lòng trung
thành cùng sự oán giận của hắn với sự kiểm soát của
Galbatorix.
Mất vài giây – vài giây thở khó khăn cùng
hai nhát chém gượng gạo khiến nó bị bầm tím ở khuỷu tay – nó mới hiểu ra sự
thật. Mới rõ ràng làm sao. Phải có điều gì đó trong cuộc đời Murtagh, một điều
gì đã bị ảnh hưởng bởi cuộc so tài của họ, một điều gì đó rất quan trọng với
Murtagh. Hắn muốn thắng bằng mọi giá, kể cả phải giết chết em trai cùng cha khác
mẹ của mình. Dù điều đó là gì – và Eragon nghi ngờ, điều đó còn khó
chịu hơn những vấn đề
khác – nó khiến Murtagh không thể bỏ cuộc. Nó khiến Murtagh chiến đấu như một
con thú cho tới hơi thở cuối cùng. Nó khiến Eragon sẽ không thể đánh bại hắn
bằng những cách thông thường, vì trận đấu này không có nhiều ý nghĩa đối với nó
như đối với Murtagh. Đối với Eragon, đây là đòn đánh lạc hướng, nó không quan tâm ai thắng
ai thua miễn là sau đó nó vẫn có thể đối đầu với Galbatorix. Nhưng đối với
Murtagh, trận đấu này cực kỳ quan trọng, và theo kinh nghiệm bản thân, Eragon
biết sự quyết tâm của hắn quá lớn, khiến khó có một thế lực đơn độc nào có thể
vượt qua.
Nhưng câu hỏi là, làm sao để chặn một con
người đang hùng dũng tiến bước mặc cho có bất cứ vật cản gì trên
đường.
Đó là một vấn đề khó giải quyết, cho tới
khi, cuối cùng, Eragon nhận ra, đánh bại hắn chỉ có cách cho hắn cái hắn muốn.Để
đạt được điều này, Eragon phải nhận thua.
Nhưng không hoàn toàn. Nó không thể để
Murtagh tự do làm theo những gì Galbatorix bắt buộc. Eragon muốn đảm bảo Murtagh
chiến thắng, sau đó nó sẽ có chiến thắng của nó.
Khi Saphira lắng nghe suy nghĩ nó, cơn
giận và sự quan tâm của cô nàng còn lớn hơn. Cô nàng nói, Không, Eragon. Phải có cách khác
chứ.
Vậy thì nói cho anh nghe đi, nó nói, vì anh bó tay
rồi.
Murtagh lao tới, lưỡi kiếm va chạm chan
chát. Họ tách nhau ra và ngừng lại một lúc để hồi sức. Khi lại lao vào nhau một
lần nữa, Eragon trượt về bên phải Murtagh, trong khi đó tay phải nó buông thõng
kiếm, như thể mệt mỏi hoặc bất cẩn. Đó là một cử động nhỏ, nhưng nó biết Murtagh
sẽ nhận thấy và sẽ khai thác ngay sơ hở đó.
Vào giây phút đó, Eragon không cảm thấy
gì. Nó vẫn thấy đau, nhưng lại cảm giác như cơn đau đó không phải của nó. Đầu óc
nó như một hồi nước sâu trong một ngày lặng gió, êm ả và lặng sóng, không hề có
hình ảnh phản chiếu của bất cứ thứ gì. Nó nhìn thấy nhưng không suy nghĩ gì. Nó
không cần nữa. Nó hiểu tất cả những gì trước mắt, những ý nghĩ xa xôi hơn chỉ
làm nó vướng bận.
Đúng như Eragon đoán trước, Murtagh lao
lên, đâm vào bụng nó.
Khi đến lúc, Eragon quay người. Nó di
chuyển không nhanh không chậm mà đúng tốc độ mà hoàn cảnh yêu cầu. Hành động đó
đã được nó vạch sẵn, như đó là hành động duy nhất nó phải
làm.
Thay vì đâm vào bụng nó, như Murtagh dự
định, thanh Zar’roc đâm vào bên dưới mạng sườn bên phải của Eragon. Nó như bị
búa đập. Thanh Zar’roc tiếp tục trượt vào trong đoạn giáp vỡ đâm vào da thịt nó.
Kim loại lạnh lẽo khiến Eragon thở gấp hơn là vì cơn
đau.
Mũi kiếm đâm xuyên ra
sau.
Murtagh nhìn chằm chằm như không
hiểu.
Trước khi Murtagh kịp phục hồi, Eragon đâm
vào ổ bụng, gần rốn Murtagh – một vết thương nặng hơn vết thương Eragon vừa
nhận.
MẶt Murtagh biến sắc. Mồm hắn mở ra như
định nói. HẮn ngã xuống, tay cầm chắc thanh Zar’roc.
Ở phía bên kia, Thorn rống
lên.
Eragon rút Brisingr rồi lùi lại và nhăn
mặt nghe âm thanh câm lặng của Zar’roc rút ra khỏi người. Thanh Zar;’roc kêu
lanh canh rớt xuống sàn. Sau đó Murtagh ôm lấy bụng, gập người lại, gục đầu trên
nền đá nhẵn bóng.
Giờ Eragon là người đứng nhìn, máu nóng
chảy xuống một bên mắt.
Từ trên ngai vàng, Galbatorix nói,
“Naina,” và hàng tá đèn sáng rực lên, một lần nữa cho thấy rõ những hàng cột và
những hình khắc trên tường và tảng đá nơi Nasuada đang bị xích
đứng.
Eragon lảo đảo tới chỗ Murtagh và quỳ
xuống cạnh hắn.
“Và Eragon thắng,” nhà vua nói, giọng nói
của lão âm âm vang vang trong cả hội trường lớn.
Murtagh ngước nhìn Eragon, khuôn mặt rịn
mồ hôi nhăn nhó vì đau, “Chú mày không thể để anh thắng được sao?” hắn trầm
giọng rống lên. “Chú mày không thể đánh bại Galbatorix, nhưng vẫn muốn chứng tỏ
là hơn anh.... A!” Hắn rùng mình và hết ngửa lên lại gục xuống
sàn.
Eragon đặt tay lên vai hắn, “Vì sao?” nó
hỏi, biết Murtagh hiểu ý nó muốn gì.
Câu trả lời chẳng hơn tiếng thì thầm là
bao, “Vì anh hy vọng có được ân sung của hắn. Thế rồi anh sẽ cứu được cô ấy.” Nước mắt
làm nhòe mắt Murtagh. Hắn nhìn đi chỗ khác.
Murtagh nhận ra rằng Murtagh đã nói ra sự
thật từ lúc trước. Nó cảm thấy buồn bã.
Một thoáng nữa qua đi, Eragon nhận ra
Galbatorix đang hứng thú quan sát họ.
Sau đó Murtagh nói, “Chú mày lừa
anh.”
“Chỉ có cách đó
thôi.”
Murtagh càu nhàu. “Chúng ta luôn khác
nhau.” Hắn nhìn Eragon. “Chú mày dám hy sinh bản thân... Anh thì không... không
phải lúc đó.”
“Nhưng là lúc
này.”
“Anh không còn là con người cũ nữa. Giờ
anh có Thorn, và....” Murtagh lưỡng lự; sau đó vai hắn nhô lên thành một cái
nhún vai nho nhỏ. “Anh không còn chiến đấu vì bản thân anh nữa... Thế nên anh
khác đi.” Hắn nuốt nước bọt và nhăn mặt. “Anh từng nghĩ chú mày là một thằng
ngốc liều mạng... Giờ anh đã hiểu rõ hơn. Anh hiểu...vì sao. Anh hiểu...” Mắt
hắn mở to và nét mặt thả lỏng như cơn đau đã bị quên đi. Ánh sáng tự trong bản
thân hắn tỏa sáng con người hắn. “Anh hiểu – bọn anh đã hiểu,” hắn thì thầm. Thorn bật ra một
tiếng lạ nửa rống nửa gầm gừ.
Galbatorix động đậy, có vẻ không dễ chịu.
BẰng giọng khắc nghiệt, lão nói. “Nói chuyện thế đủ rồi. Trận đấu kết thúc.
Eragon thắng. Giờ là lúc để các vị khách của chúng ta quỳ gối và thề trung thành
với ta... Cả hai ngươi, tới gần đây. Ta sẽ trị thương cho ngươi, và sau đó tiếp
tục tiến hành.
Eragon định đứng dậy, nhưng Murtagh nắm
lấy cánh tay nó, ngăn nó lại.
“Ngay lập tức!” Galbatorix nói, đôi lông
mày rậm nhíu lại. “Không ta sẽ để cho ngươi đau đớn tới khi xong
chuyện.”
Chuẩn bị đi, Murtagh mở miệng nói với Eragon nhưng không
phát ra tiếng.
Eragon lưỡng lự, không biết điều gì tiếp
theo; sau đó nó gật đầu và cảnh báo Arya, Saphira Glaedr và những Eldunarí
khác.
Sau đó Murtagh đẩy Eragon sang một bên.
Hắn đứng dậy, vẫn ôm lấy bụng. HẮn nhìn Galbatorix. Hắn hét TỪ
lên.
Galbatorix giật nảy mình và giơ tay, như
để che mình.
Murtagh vẫn hét những từ bằng ngôn ngữ cổ,
nói rất nhanh khiến Eragon không hiểu câu thần chú nhằm mục đích
gì.
Bầu không khí xung quanh Galbatorix lóe đỏ
rồi đen. Trong một giây, cơ thể lão như bị phủ trong lửa. Có âm thanh như trận
gió mùa hè lướt qua những cành cây trong khu rừng cây xanh tốt. Sau đó, Eragon
nghe hàng loạt những tiếng the thé của mười hai quả cầu sáng xung quanh đầu
Galbatorix. Chúng bay qua lão, xuyên tường và biến mất. Trông chúng như những
linh hồn, nhưng vì Eragon chỉ nhìn thấy trong tích tắc nên không dám
chắc.
Thorn quay người – nhanh như một con mèo
bị dẫm đuôi – và nhảy lên cái cổ to tướng của Shruikan. Con rồng đen gầm lên và
nhảy lùi lại, lắc đầu để đánh ngã Thorn. Tiếng gầm của hắn khiến ai cũng đau
tai. Nền nhà rung lên vì
sức nặng của hai con rồng.
Trên bậc thềm, hai đứa nhỏ ré lên và che
tai.
Eragon thấy Arya, Elva và Saphira nhào
tới. Họ không bị khóa chặt bởi pháp thuật của Galbatorix nữa. Arya với thanh
Dauthdaert trên tay lao tới ngai vàng, Trong khi đó Saphira nhảy tới nơi Thorn
đang treo mình trên Shruikan. Elva đặt tay lên miệng như nói gì với chính mình.
Nhưng Eragon không thể nghe thấy vì âm thanh của những con
rồng.
Những giọt máu cỡ nắm đấm chảy xuống và
bốc khói trên ngai vàng.
Murtagh đẩy Eragon đứng lên. Nó chạy theo
Arya lên ngai vàng.
Sau đó Galbatorix nói cái tên bằng ngôn
ngữ cổ, cùng với từ letta. Dây chói vô hình buộc lấy tứ chi Eragon.
Trong cả căn phòng, sự tĩnh lặng trở lại khi pháp thuật của nhà vua kìm kẹp mọi
thứ, kể cả Shruikan.
Giận dữ và thất vọng sôi sùng sục bên
trong Eragon. Họ đã rất gần nhà vua, thế mà lại trở nên vô dụng trước phép thuật
của lão. “Bắt lấy
lão!” nó hét bằng tư tưởng lẫn
miệng. Họ đã cố tấn công Galbatorix và Shruikan; kể cả họ có tiếp tục hay không
nhà vua cũng giết hai đứa trẻ. Con đường duy nhất dành cho Eragon và các chiến
hữu – hy vọng duy nhất để giành chiến thắng – là vượt qua hàng rào tâm tưởng của
Galbatorix và kiểm soát tư tưởng lão.
Cùng với Saphira và Arya và các Eldunarí
đi cùng họ, Eragon vươn tư tưởng tới nhà vua, dồn tất cả những thù hận, giận dữ,
đau thương thành một mũi dùi duy nhất tiến tới trung tâm tư tưởng
Galbatorix.
Trong một thoáng, Eragon cảm nhận được tư
tưởng của nhà vua: một khung cảnh kinh khủng bị bóng đen bao phủ với những trận
gió rét buốt và cả sự nóng nực – trên đó là những thanh sắt cứng xiên
thẳng.
Sau đó những con rồng điên cuồng, gầm
rú dưới lệnh của
Galbatorix. CHúng taasnc ông ngược tư tưởng Eragon khiến nó phải rút lui để
tránh bị xé thành từng mảnh.
Đằng sau, Eragon nghe tiếng Elva nói gì
đó. Nhưng cô nhóc hầu như không nói nổi một tiếng nào khi Galbatorix nói,
“Theyna!”. Cô nhóc ngưng lại với tiếng lục khục trong cổ
họng.
“Anh đã tháo bỏ lưới phòng ngực của lão!”
Murtagh hét. “Lão...”
Những gì Galbatorix quá nhanh và quá trầm
khiến Eragon không theo kịp. Nhưng Murtagh đã ngừng nói. Một lát sau, Eragon
nghe thấy anh ngã xuống sàn với tiếng giáp và tiếng mũ trụ va vào sàn
đá.
“Ta có rất nhiều lưới phòng ngự,”
Galbatorix nói, khuôn mặt như mặt diều hâu của lão tối đen vì tức giận. “ngươi
không thể làm hại ta,” Lão đứng lên và đi xuống bậc thềm tới chỗ Eragon. Áo
choàng bao lấy lão và thanh kiếm của lão, thanh Vrangr, trắng ởn tới chết chóc
trong tay lão.
Trong phút giây ngắn ngủi đó, Eragon cố
tóm lấy tư tưởng ít nhất một con rồng đang tấn công nó. Nhưng có quá nhiều rồng,
Nó chỉ đang yếu ớt phản kháng trước khi bị bắt giữ.
Galbatorix dừng lại khi còn cách nó một
bước chân. Lão nhìn chằm chằm vào nó, những đường gân nổi gồ trên trán. Quai hàm
lão cứng lại. “Ngươi nghĩ ngươi có thể thách thức ta hả,nhóc?” lão gầm lên, nhổ nước bọt như nhổ một cục
tức. “ngươi nghĩ ngươi ngang hàng với ta? Ngươi nghĩ ngươi có thể hạ bệ ta mà
chiếm lấy ngai vàng?” Gân cổ hắn nổi như những đường chỉ. Hắn giật một góc áo
choàng, “Ta đã cắt cánh Belgabad làm áo choàng, và cả găng tay nữa.” Hăn giơ
thanh Vrangr trước mắt Eragon. “Ta đã đoạt thanh kiếm này từ tay Vrael, và ta
lấy vương miện này từ trên đầu tên khốn khổ đội nó trước ta. Và ngươi nghĩ ngươi
lừa được ta? Được ta ư? Ngươi tới lâu đài của ta, ngươi giết
binh lính của ta, và ngươi làm như ngươigiỏi hơn ta. Như thể
ngươi là một kẻ quý tộc hơn hay đạo đức hơn vậy.”
Đầu Eragon ong ong, mắt nảy đỏ lên khi
Galbatorix dùng chuôi thanh Vrangr thụi vào má nó, làm xước da
nó.
“Ngươi phải được dạy cho một bài học, nhóc
ạ,” Galbatorix nói, tới gần hơn cho tới khi đôi mắt lấp lánh của hắn còn cách
Eragon vài cm.
Hắn đánh vào má kia của Eragon. Và trong
một giây, tất cả những gì Eragon nhìn thấy là một bầu trời đen lấp lánh những
ánh sáng.
“Ta sẽ hưởng thụ sự phục
vụ của ngươi,” Galbatorix nói. Hắn hạ thấp giọng hơn mà nói, “Gánga.” Sự tác
động của các Eldunarí lên đầu óc Eragon biến mất, để cho nó tự do suy nghĩ.
Nhưng, những người khác
không được vậy. Nét mặt họ vẫn cứng đơ.
Sau đó một lưỡi dao tư tưởng, mỏng tanh,
chém vào tận tâm tư tưởng Eragon. Lưỡi đao đó xoáy rách vỏ bọc tư tưởng nó, tìm
cách tiêu diệt ý chí, tích cách, bản ngã của con người
nó.
Đây là kiểu tấn công Eragon chưa bao giờ
gặp phải. Nó chỉ tập trung vào một suy nghĩ duy nhất – trả thù – để bảo vệ bản
thân. Qua tiếp xúc, nó cảm nhận được những cảm xúc Galbatorix: chủ yếu là giận
dữ, nhưng còn có cảm xúc vui sướng khi được làm hại Eragon và thấy nó quằn quại
trong đau đớn.
Lưỡi dao ấy càng lúc càng đâm sâu hơn. Nó
gầm lên không thể chịu nổi.
Galbatorix mỉm cười, cạnh răng của hắn
trong mờ, như đất nung.
Không thể nào dành chiến thắng chỉ bằng
cách phòng thủ được. Dù đau đớn, Eragon vẫn phải tấn công ngược lại Galbatorix.
Nó chọc sâu vào tư tưởng Galbatorix và nắm lấy suy tưởng sắc lẹm của lão, cố
gắng cố định nó và không cho nhà vua di chuyển hay suy nghĩ mà không được nó
đồng ý.
Nhưng Galbatorix không thèm tránh. Nụ cười
độc ác của lão còn nở rộng hơn. Lão xoáy lưỡi dao vào đầu óc Eragon sâu
hơn.
Eragon cảm giác như những cây trường xuân
đang tách nó ra khỏi phần nội tại. Tiếng hét vang ra khỏi cổ họng nó. Nó loạng
choạng dưới đòn phép của Galbatorix.
“Thề đi,” nhà vua nói. Lão nắm lấy cằm
Eragon bằng những ngón tay cứng như thép. “Thề đi.” Lưỡi dao lại xoáy thêm lần
nữa. Eragon kêu tới mất giọng.
Những suy nghĩ của lão bạo chúa bao quanh
tư tưởng Eragon, tiến vào phần nhỏ nhất trong tư tưởng nó, cho tới khi nó chỉ
còn lại và một phần nhỏ xíu, sáng chói bị che phủ bởi sự hiện diện của
Galbatorix.
“Thề đi,” nhà vua thì thầm, nghe khá bùi
tai. “Ngươi không có nơi nào mà đi, không có nơi nào mà trốn... Cuộc đời này
của ngươi đã kết thúc,
Eragon Khắc tinh của tà thần ạ, nhưng một cuộc đời mới đang đợi ngươi. Thề đi,
và ta sẽ tha thứ tất cả.”
Nước mắt làm mờ mắt Eragon khi nó nhìn vào
con ngươi của Galbatorix.
Họ thua rồi... Nó thua rồi.
Ý nghĩ đó làm nó đau hơn bất cứ vết thương
nào. Một trăm năm nằm gai nếm mất – giờ đã tan thành mây khói. Saphira, Elva,
Arya và các Eldunarí: tất cả đều không thể đánh bại Galbatorix. Lão quá mạnh,
quá hiểu biết. Cậu Garrow và bố Brom cùng sư phụ Oromis đã hy sinh vô ích. Còn
có bao nhiêu chiến binh khác đã bỏ đi mạng sống trong đại nghiệp chống lại triều
đình.
Nước mắt nhòe mắt
Eragon.
“Thề đi,” nhà vua thì thầm, lão nắm chặt
hơn.
Eragon ghét nhất là sự không công
bằng. Sai ngay từ đâu khi quá
nhiều người bị thương, hy sinh để hoàn thành mục tiêu vô vọng. Sai khi một mình
Galbatorix lại là nguyên nhân gây ra bao nhiêu đau khổ. Sai nếu lão thoát
khỏi nghiệp chướng của mình.
Vì sao? Eragon tự hỏi.
Rồi nó nhớ, hình ảnh Eldunarí già nhất,
Valdr đã cho nó và Saphira xem, nơi giấc mơ của những thứ nhỏ xíu cũng ngang
bằng với những mối lo lắng của những vị vua chúa.
“Thề đi!” Galbatorix thét, đầu óc lão đè
lên Eragon vơi những mũi tên băng và lửa bắn vào từ mọi
hướng.
Eragon thét lớn, trong cơn tuyệt vọng, nó
vươn tới Saphira và các Eldunarí – đầu óc họ đang bị những con rồng dưới lệnh
của Galbatorix vây hãm – và vô tình rút năng lượng từ
họ.
Với năng lượng đó, nó đọc một câu thần
chú.
ĐÓ là một câu thần chú thầm, vì phép thuật
của Galbatorix không cho
phép bất cứ từ ngữ nào diễn tả nổi cái nó muốn, hay cái nó cảm nhận. Một thư
viện sách cũng không đủ cho nhiệm vụ này. Câu thần chú của nó mang tính bản năng
và cảm tính, ngôn ngữ không thể diễn tả nổi.
Điều nó muốn vừa đơn giản, vừa phức tạp:
nó muốn Galbatorix hiểu... hiểu sự sai trái của lão. Câu chú đó không
phải một đòn tấn công; nó muốn nói chuyện. Nếu Eragon phải dành phần đời còn lại
cho Galbatorix, vậy thì nó muốn nhà vua phải hiểu cái lão đã làm, hiểu hoàn toàn
và rõ ràng.
Khi pháp thuật hiệu nghiệm, Eragon cảm
thấy Umaroth và các Eldunarí đã chú ý tới câu thần chú của nó, cố bỏ qua những
con rồng của Galbatorix. Một trăm năm đau khổ và giận dữ trỗi dậy. Như một cơn
sóng dữ, những con rồng kết hợp đầu óc với Eragon và thay đổi câu thần chú, làm
nó sâu sắc hơn, mở rộng nó, xây dựng nó cho tới khi nó bao gồm nhiều điều hơn
Eragon dự định.
Không chỉ câu thần chú mới cho Galbatorix
thấy lão đã làm sai; giờ
nó còn bắt hắn chịu tất cả những cảm giác, cả tốt cả xấu mà hắn gây ra từ khi
chào đời. Câu thần chú này hơn tất cả những câu thần chú nó tạo ra. Đây không
phải thành quả của một cá nhân, một con rồng. Mỗi Eldunarí đều đóng góp vào đó
tạo ra một câu thần chú không chỉ gây ảnh hưởng tới toàn bộ Alagaësia mà còn đi
ngược thời gian giữa thời điểm này và khi Galbatorix ra
đời.
Eragon nghĩ, đây là câu thần chú vĩ đại
nhất của những con rồng. Còn nó, nó là công cụ của họ, nó là vũ khí của
họ.
Sức mạnh của Eldunarí ào qua nó, như một
dòng sông lớn lớn bằng biển cả. Nó cảm thấy mình như một con thuyền chòng chành
dễ vỡ. Da thịt nó có thể bị xé nát bởi dòng chảy trong người. Nếu không phải nhờ
vào Saphira và những con rồng khác, nó đã chết ngay lập tức, khô kiệt vì nguồn
năng lượng mà câu thần chú yêu cầu.
Xung quanh họ, ánh đèn tồi hù. Trong đầu
óc nó, Eragon có thể nghe tiếng vọng của hàng ngàn giọng nói: những tiếng kêu
thét đau đớn và cả những tiếng kêu hân hoan hạnh phúc, vang tới từ hiện tại và
quá khứ.
Những nếp nhăn trên mặt Galbatorix hằn sâu
xuống. Mắt lão lồi ra. “Ngươi làm cái gì thế này?” lão nói, giọng nghe âm âm và
cứng đờ. Lão lùi lại và đặt nắm tay lên thái dương. “Ngươi đã làm gì
đây!”
Eragon cố gắng nói. “Để ông
hiểu.”
Nhà vua nhìn nó hoảng hốt. Những cơ mặt
lão méo mó xộc xệch. Toàn bộ cơ thể lão run bần bật. Lão nghiến răng hét, “Ngươi
không thể nào thắng ta, nhóc. Ngươi...sẽ...không...” Lão rên rỉ và loạng choạng.
Đồng loạt những pháp thuật trói buộc Eragon, cũng như Elva,Arya, Saphira, Thorn,
Shruikan và hai đứa nhỏ đều biến mất.
Tiếng gầm điếc tai từ Shruikan vang khắp
căn phòng. Con rồng đen khổng lồ lắc Thorn ra khỏi cổ hắn. Con rồng đỏ bay xa ra
tận giữa phòng. Thorn hạ cánh bằng nửa người bên trái. Xương cánh hắn gẫy với
tiếng rắc.
“Ta....sẽ...không...từ...bỏ,” Galbatorix
nói. Đằng sau nhà vua, Eragon thấy Arya – đang ở gần ngai vàng hơn Eragon –
lưỡng lự và nhìn họ. Sauu đó nàng băng qua bục và cùng Saphira tới chỗ
Shruikan.
Thorn cố đứng lên và đi
theo.
Mặt Galbatorix cau có như một kẻ điên. HẮn
tiến tới chỗ Eragon và chém thanh Vrangr xuống.
Eragon lăn sang một bên. Nó nghe tiếng
gươm chém vào mặt sàn đá cạnh đầu nó. Nó lăn thêm một đoạn nữa rồi đứng dậy. Nhờ
có năng lượng từ Eldunarí nó mới đứng dậy nổi.
Galbatorix hét lớn và lao tới nó. Eragon
đỡ lấy đòn đánh vụng về của lão. Hai thanh kiếm va vào nhau như chuông. Sắc lạnh
và rõ ràng giữa tiếng gầm của những con rồng và tiếng thì thầm của những người
chết.
Saphira nhảy lên cao hơn và cào vào cái
mũi to tướng của Shruikan, làm nó chảy máu. Cô nàng nhảy lại xuống sàn. Hắn tát
cô nàng, móng vuốt xòe ra. Cô nàng nhảy ngược lại, nửa giang
cánh.
Eragon đỡ một cú chém ngang và đâm vào
nách trái của Galbatorix. Nó ngạc nhiên vì thanh kiếm Brisingr giờ đẫm máu nhà
vua.
Giận dữ khiến Galbatorix vung nhát kiếm
nữa. Họ khóa kiếm nhau, cả hai đều cố đẩy ngã nhau. Mặt nhà vua biến dạng tới
khó nhận ra. Nước mắt chảy trên má lão.
Một luồng nhiệt phun ra trên đầu họ. Không
khí xung quanh họ nóng lên.
Những đứa trẻ hét váng lên từ đâu
đó.
Cái chân bị thương của Eragon tê liệt. Nó
ngã chống tay và chân xuống. NHững ngón tay nắm thanh Brisingr bầm
tím.
Nó cứ nghĩ nhà vua sẽ đè lên nó trong một
giây tiếp. Nhưng thay vào đó, Galbatorix vẫn đứng tại chỗ, lảo
đảo.
“Không!” nhà vua thét lên. “Ta không...”
Lão nhìn Eragon mà gào thét, “Dừng lại ngay!”
Tay trái nó đau nhói. Nó liếc nhìn Saphira
với cái chân chảy máu. Ở bên kia căn phòng, Thorn cắn ngập răng vào đuôi
Shruikan, khiến con rồng gầm ghè quay lại hắn. Trong khi Shruikan đang để ý tới
điều khác, Saphira lao lên và đậu lên cổ con rồng đen, gần với ót. Cô nàng cắm
móng vuốt vào vảy hắn và cắn vào đốt xương cổ giữa hai đốt xương
sống.
Shruikan gầm lớn và càng điên cuồng
hơn.
Một lần nữa Galbatorix lao tới, chém nó
tới tấp. Eragon chặn hết đường kiếm này tới đường kiếm khác. Sau đó nó nhận một
nhát đâm vào lồng ngực. Nó suýt ngất.
“Dừng lại,” Galbatorix nói, giọng lão nghe
như cầu xin hơn là ra lệnh. “Cơn đau...”
Một tiếng gầm nữa, nghe kinh khủng hơn
tiếng trước. Đằng sau lão bạo chúa, Eragon thấy Thorn bám lên cổ Shruikan, ngược
bên với Saphira. Sức nặng của cả hai con rồng khiến Shruikan chúc đầu xuống gần
chạm đất. Nhưng, con rồng đen vẫn còn quá lớn và quá khỏe so với chúng. Hơn nữa,
cổ hắn quá to. Eragon nghĩ Saphira và Thorn không thể làm hắn tổn thương nhiều
nếu chỉ bằng răng.
Sau đó, như một bóng đêm bao phủ cả cánh
rừng, Arya lao ra khỏi đằng sau một cái cột đá tới chỗ những con rồng. Bên tay
trái của nàng, thanhh
Dauthdaert xanh tỏa sáng như thường lệ.
Shruikan nhìn thấy nàng và đứng dậy, cố
đẩy ngã Saphira và Thorn. Khi chúng vẫn ở nguyên chỗ, con rồng đen gầm lên và mở
miệng khè lửa.
Arya lao tới. Trong chốc lát, Eragon không
nhìn thấy nàng. Sau đó, nàng xuất hiện, không cách xa đầu Shruikan là bao. Đuôi
tóc nàng bắt lửa, nhưng nàng chẳng để ý.
Với ba bước nhảy, nàng nhảy lên chân trái
trước của Shruikan, nhắm tới một bên đầu hắn. Arya bật lên một tiếng vang khắp
căn phòng và cắm Dauthdaert vào giữa con mắt xanh trắng lấp lánh của Shruikan
sâu hết cỡ.
Shruikan gầm lên và quay người. Tiếp đó,
hắn từ từ đổ vật sang một bên, lửa lỏng chảy ra khỏi miệng
hắn.
Saphira và Thorn nhảy ra chỗ an toàn trước
khi con rồng đen chạm đất.
Những cột đá nứt ra, những tảng đá rơi
xuống từ trần nhà và vỡ vụn. Những ngọn đèn vỡ vụn. Chất lỏng chảy ra
ngoài.
Eragon suýt ngã. Nó không thể nhìn thấy chuyện gì
xảy ra với Arya. Nhưng nó sợ rằng cơ thể nặng nề của Shruikan đã đè bẹp
nàng.
“Eragon!” Elva hét. “Lùi
lại!”
Nó lùi lại. Nó nghe tiếng gió rít khi lưỡi
kiếm trắng của Galbatorix chém vào phần lưng dưới của
nó.
Eragon lao lên...
...và đâm vào giữa bụng Galbatorix, như
khi đâm Murtagh.
Nhà vua nhăn nhó rồi lùi lại, lùi khỏi
lưỡi kiếm của Eragon. Lão dùng tay chạm vào vết thương và nhìn máu trên đầu ngón
tay. Sau đó lão nhìn Eragon và nói, “Những giọng nói..những giọng nói rất kinh
khủng. Ta không thể chịu được...” Lão nhắm mắt và nước mắt ào xuống má. “Đau...
quá đau. Quá khổ sở...Ngừng lại đi! Ngừng lại đi!”
“Không,” Eragon nói. Elva tới cạnh nó,
cùng với Saphira và Thorn từ bên kia phòng. Eragon nhẹ nhõm, khi thấy Arya, bị
bỏng và đầy máu, nhưng ngoài ra nàng không tổn hại gì.
Galbatorix mở choàng mắt – mắt lão tròn
với lòng trắng nhiều không bình thường – lão nhìn vào xa xăm, như Eragon và
những người khác không hề tồn tại. Lão run rẩy, quai hàm mở rộng nhưng không có
âm thanh nào thoát ra.
Hai điều xảy ra cùng lúc. Elva hét lên và
ngất đi. Galbatorix thì hét, “Waíse néiat!”
Đừng.
Eragon không có thời gian mà nói. Nó lại
rút năng lượng từ Eldunarí và đọc một câu thần chú lôi nó, Saphira, Arya, Elva,
Thorn, Murtagh và hai đứa nhỏ trên bậc thềm tới tảng đá xích Nasuada. Nó cũng
đọc một câu thần chú khác ngăn chặn hoặc phản hồi điều gì có thể làm hại
họ.
Chúng chỉ mới đi được nửa đường thì
Galbatorix biến mất trong một luồng sáng chói hơn mặt trời. Sau đó, tất cả chìm
trong đen tối và im lặng khi phép thuật bảo vệ của Eragon đạt hiệu
quả.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT