Dịch Dương buông chén rượu, tùy ý ngả người nằm ra phía sau, vẻ mặt không thay đổi nhìn phía trên đầu.
Đây là hoàng cung Đại Ngụy, một cung điện hoa lệ, hào nhoáng. Xà nhà
rất cao, mặt trên là những hoa văn tinh xảo, hình chim bay trông rất
sống động, hoa văn trang trí cũng rất tráng lệ, không có chỗ nào không
thể hiện ra sự uy nghiêm. Nhưng khung cảnh này rơi vào trong mắt anh lại khiến anh có cảm giác bị đè nén.
Nóc nhà ở bên trên tạo cảm giác bị đè nén, anh giống như bị đặt ở
giữa, có vẫy vùng mấy cũng không thoát ra được. Cảm giác bất lực như vậy rất giống với ngày hôm đó, ở trong làn nước giá lạnh ôm chặt Thương
Lâm, dùng hết sức bơi đến đoạn thượng nguồn, nhưng làm thế nào cũng
không nổi lên được.
Ánh sáng rực rỡ của mặt sông, giống như một giấc mộng mãi mãi không đuổi theo được.
Cuối cùng chờ đến khi anh thoát ra khỏi lòng sông, Thương Lâm ở trong lòng anh sớm không còn hơi thở.
Tề Vương kéo hoàng hậu nhảy xuống sông đã làm cả đám người kinh hãi,
hoàng đế bên cạnh cũng nhảy xuống khiến người ta càng hoảng hơn. Chờ đến khi Dịch Dương ngoi lên, bên cạnh đã đậu đầy thuyền nhỏ. Một vài tướng
sĩ đứng ở trên thuyền, một ít đang bơi trong nước, toàn bộ đều nơm nớp
lo sợ nhìn anh, không ai dám tùy tiện mở miệng.
Trong mắt bọn họ chính là hình ảnh hoàng hậu nằm trong tay hoàng đế,
đầu ngửa ra sau, hai mắt nhắm nghiền. Mái tóc dài ướt đẫm, dán lộn xộn
trên mặt, bộ y phục đỏ rực như lửa càng làm nổi rõ hai gò má tái nhợt
của cô.
Không có một chút sức sống.
Cao Trầm cũng là một trong những người người đi theo nhảy xuống, giờ
phút này chậm rãi bơi tới bên cạnh Dịch Dương, giọng nói tắt nghẹn, như
mang theo sự đè nén nào đó. “Trả nàng cho ta.”
Dịch Dương không thèm để ý tới hắn ta, ôm lấy Thương Lâm đi đến
thuyền nhỏ. Cao Trầm dõi theo bóng dáng Dịch Dương không hề chớp mắt,
không báo trước ra tay, một quyền đánh trúng lưng anh.
Tướng sĩ hai bên lập tức phản ứng, vô vàn mũi tên hướng vào Cao Trầm, sẵn sàng tùy lúc có thể một mũi xuyên tim hắn.
Cao Trầm ra tay rất nặng, Dịch Dương ngay cả mày cũng không nhíu một
lần. Hai tay vẫn ôm trọn Thương Lâm, không buông tay dù chỉ một chút.
“Ta nói là ngươi mau trả nàng lại cho ta!” Cao Trầm giống như không
màng đến tình cảnh nguy hiểm của bản thân, hung dữ lặp lại. “Trả Tích
Nhi của ta lại cho ta!”
“Nàng không phải là Tích Nhi của ngươi!” Dịch Dương bỗng nhiên bộc
phát, quay đầu tức giận nói. “Tích Nhi của ngươi đã chết từ lâu rồi,
ngươi muốn tìm nàng ta thì đến đường xuống âm phủ mà tìm!” Bàn tay phải ở trong làn nước nắm chặt lấy Thương Lâm. “Nàng là thê tử của ta. Của một mình ta.”
Các thuyền chiến san sát nhau, hàng vạn binh lính phủ đầy mặt sông, trong chớp mắt trở nên im phăng phắt giống như ở nghĩa địa.
Cuối cùng Cao Trầm không tranh giành di hài Hạ Lan Tích với Dịch
Dương, có lẽ là bị thuộc hạ khuyên bảo, cũng có lẽ là hiểu được dù có
kiên trì cũng không có nghĩa lí gì. Hắn ta trở về Dục Đô phụng mệnh. Còn Dịch Dương ngàn dặm mang thi hài cô về lại Cận Dương.
Vào thời điểm trận chiến hỗn loạn ở trên thuyền thì Hoắc Hoằng đã bị
cận vệ anh an bàn giết chết, khi thu dọn xác chết, thuộc hạ từng hỏi
Dịch Dương có muốn đi xem thử không, ai ngờ anh lại ôm lấy Thương Lâm
cười cười. “Ta ôm một cỗ thi thể là đủ rồi, các ngươi còn muốn cho ta
xem cái khác nữa sao?”
Thuộc hạ bị lời nói của anh hù dọa, động tác bước đi giống như chạy trối chết.
Tháng sáu, phương nam nóng như đổ lửa, mọi vật đều dễ bị thối rữa.
Trên đường quay về Cận Dương, nhiệm vụ cực kì gian khổ của quân lính
chính là phải chuẩn bị không biết bao nhiêu khối đá băng, sao cho di hài của hoàng hậu không bị hư tổn gì đưa về nước. Chính vì việc này, mỗi
một trạm dịch đều cuống cuồng, luôn sẵn sàng mọi lúc đều có thể chuẩn bị cung cấp đá lạnh cho giữa chặng đường, khiến không ít con ngựa phải
chịu khổ.
Các thần tử bên dưới đều nhìn ra tâm trạng hoàng đế không được bình
thường, vừa cảm thán lời đồn trong dân gian quả nhiên không sai, Hạ Lan
hoàng hậu chính là hồ ly tinh do Yến Quốc phái tới mê hoặc bệ hạ, vừa
phải cẩn thận lựa lời, nhìn sắc mặt mà đoán ý tứ, tránh khiến bệ hạ làm
ra chuyện gì đó quá khích.
Mọi người đều mang tâm trạng thấp thỏm bất an trở về Cận Dương, sau
đó bắt đầu gióng trống khua chiêng chuẩn bị cho việc hạ táng.
Vào ngày khâm liệm hoàng hậu, hoàng đế đuổi tất cả người trong cung
đi, một mình cùng với hoàng hậu ở trong linh đường một lúc lâu. Thương
Lâm đã được đặt vào giữa quan tài, dung nhan đã được trang điểm chau
truốt đâu vào đấy, cũng thay bộ y phục màu trắng sạch sẽ, nhìn qua không có gì khác lắm so với khi còn sống. Anh chỉ nhìn chăm chú vào cô một
lát, sau đó liền ngồi xuống chiếc đệm cói bên cạnh, uống hết ly này đến
ly khác.
Rượu ngon ướp lạnh, cái lạnh đến thấu xương, rót vào dạ dày anh nhưng không khiến anh có cảm giác. Có lẽ bởi vì cơ thể đã sớm lạnh cóng, cho
nên không có cái gọi là lạnh hơn.
Anh nhìn chiếc ly trong tay, là ly làm bằng ngọc, bên ngoài có hình
rồng uốn lượn xung quanh, chế tác rất tinh xảo, nghe nói là đồ cổ của
triều Tấn truyền đến nay. Nếu Thương Lâm còn ở đây, nhất định sẽ cầm cái ly này lên hào hứng nói thao thao bất tuyệt.
Nếu Thương Lâm còn ở đây thì…
Ngón tay buông lỏng, ly ngọc rơi xuống mặt đất vỡ tan. Dịch Dương che ngực chậm rãi khom lưng, cắn chặt răng, mày nhíu lại, dùng hết toàn sức ép bản thân không được kêu thành tiếng.
Rất đau. Đời này anh chưa bao giờ đau như vậy. Cho dù trước đây vì
làm nhiệm vụ bị kẻ địch bắt được tra tấn dã man, cho dù anh bị trúng đạn ở phổi, cũng không đau đớn như bây giờ.
Cảm giác này không phải vì bị ai đó tra tấn, chính là bởi anh đã mất đi thứ quý giá nhất trên thế gian này.
Anh đã mất đi THương Lâm.
***
Thương Lâm biết rõ bản thân đang nằm mơ, một giấc mơ hết sức chân thật.
Trong mơ là hình ảnh một linh đường rất trang nghiêm, Dịch Dương một
mình ngồi ở giữa, bên cạnh là quan tài chưa được đóng nắp, người nằm bên trong chính là Hạ Lan Tích khôngcó dấu hiệu của sự sống!
Thì ra cô đang lơ lửng giữa không trung, từ trên nhìn xuống Dịch
Dương. Cô nhìn anh không thay đổi, vẫn như ngày nào ngồi trên đệm cói,
cầm ly rượu tự rót tự uống, không biết được buồn hay vui. Thậm chí anh
còn không quay đầu nhìn Hạ Lan Tích.
Nhưng ngay sau đó, ly rượu rơi xuống mặt đất, anh nhíu chặt mày, lộ ra vẻ mặt đau đớn chưa bao giờ thấy.
Ban đầu cô cứ tưởng chẳng lẽ trong rượu có độc? Nhưng ngay sau đó, cô đã bị một ngoại lực cực mạnh hút về phía trước, trực tiếp nhập vào cơ
thể anh.
Là sự đau đớn như hàng vạn mũi tên ào ạt bắn tới cắm xuyên tim, là
hận không thể tự lột da róc xương, đốt thành tro, trong chớp mắt khiến
cô cảm nhận được, không thể nhịn đau phải thở hắt ra.
“Thương Lâm…”
Cô nghe được giọng nói đầy hoang mang của Dịch Dương, cúi đầu mới
phát hiện không biết bản thân lúc nào lại bay vào giữa không trung, mà
anh đang lo sợ đứng yên tại chỗ, dường như đang tìm kiếm gì đó.
“Là em phải không?” Giọng nói anh run run. “Em đã trở lại rồi sao?Em đang ở đâu, mau ra đây được không? Lâm Lâm…”
Ngoài cửa vang lên giọng nói đầy lo lắng của Vương Hải. “Bệ hạ, xảy ra chuyện gì vậy? Bệ hạ có cần gọi người không?”
Hai tay Dịch Dương khẽ run rẩy, một lát sau nhắm mắt lại. “Không có việc gì.”
***
Thương Lâm đổ mồ hôi đầm đìa, tỉnh lại.
Đây là căn phòng nhỏ của cô, cửa sổ sát đất mở một nửa như đang treo
ánh trăng tròn trịa ở bên ngoài, bức màn trắng nhẹ phất phới trong gió,
lướt nhẹ qua chiếc chuông gió bằng thủy tinh tạo ra tiếng leng keng.
Hết thảy mọi thứ đều bình thường, an tĩnh, cùng với cảnh sắc u ám, lạnh lẽo vừa mới nhìn thấy hoàn toàn khác nhau.
Đó là… tình cảnh sau khi cô đã chết, Dịch Dương trông coi bên di hài của cô sao?
Nói cách khác, những chuyện của một năm qua không phải do cô võ đoán, mà thật sự là có tồn tại ở một thế giới khác sao?
Sự nhận thức này khiến cô rất vui mừng, nhưng vui mừng còn chưa hết,
thì nỗi đau đớn trong cảnh vật trong mơ lại tràn ngập trong lòng.
Đó không phải là nỗi đau khi bị thương hay trúng độc, mà là ngập tràn sự buồn khổ không thể nào phát tiết, chỉ có thể đè nén toàn bộ sự bất
lực, dày vò trong lòng.
Dịch Dương anh ấy… bây giờ mỗi ngày đều sống trong nỗi thống khổ tự trách này sao?
“Thương Lâm, cậu làm sao vậy?” Cao Tiểu Thi bị cô đánh thức, mơ mơ màng màng hỏi han. “Cậu gặp ác mộng hả?”
Hai bàn tay cô che phủ đôi mắt mình, hít sâu, “Tiểu Thi, cậu giúp mình chút việc này được không?”
***
“Nhờ anh giúp chút chuyện nhỏ mà thôi, anh có cần lải nhải suốt đường đi không vậy?” Sau khi nhẫn nại nghe Chu Tuấn càm ràm nửa tiếng đồng
hồ, cuối cùng Cao Tiểu Thi không thể nhịn nữa, phải gào lên.
“Việc nhỏ?” Chu Tuần cao giọng. “Cô bảo tôi đưa hai người lén lút vào phòng Dịch Dương, cái này mà là việc nhỏ sao?”
“Anh không phải là anh em tốt của anh ta sao? Vào phòng của anh em tốt không lẽ khó đến vậy à?” Cao Tiểu Thi khinh thường nói.
“Cô hai à, cô không biết bây giờ là thời điểm nào, thân phận tôi là
gì à!” Chu Tuấn nói. “Vì để cô không dính dáng đến chuyện này, tôi đã
anh dũng không nề hà gì mà gánh toàn bộ trách nhiệm, bây giờ trên dưới
nhà họ Dịch đều nói là tôi tên đầu sỏ làm hại Dịch Dương bị hôn mê bất
tỉnh. Bây giờ bọn họ chỉ là vì nể mặt mũi ba tôi nên không nói gì, nhưng nếu lại gây ra chuyện gì thì hai bên tuyệt đối sẽ trở mặt nhau!”
“Được lắm được lắm, tôi biết anh hi sinh rất lớn, chúng tôi đều ghi
tạc trong lòng, về sau nhất định sẽ làm trâu làm ngựa báo đáp anh, báo
đáp mười tám đời tổ tông nhà anh. Được chưa?”
Chu Tuấn thở dài, quay đầu nhìn Thương Lâm trầm mặc vẫn không nói gì. “Tôi nể mặt mũi cô nên mới đáp ứng. Thương Lâm, cô so với Cao Tiểu Thi
thì hiểu chuyện hơn, lát nữa ngàn vạn lần đừng có gây ra chuyện gì đấy,
xin cô đó!”
Thương Lâm gật đầu. “Anh yên tâm, tôi hiểu mà.”
Lúc này Chu Tuấn mới hơi yên tâm một chút,.“Không phải là tôi nhiều
chuyện, nhưng vì sao cô cứ nhất định phải gặp Dịch Dương vậy, cô với cậu ta rốt cuộc là quan hệ gì?”
Thương Lâm mím môi. “Anh đừng hỏi nữa. Tóm lại tôi cam đoan với anh chỉ nhìn anh ấy rồi đi, sẽ không rề rà đâu.”
***
Đây là lần đầu tiên Thương Lâm tiến vào khu dân cư xa hoa Loa Hải,
trước kia chỉ nhìn thấy một phần trên ti vi. Xe Chu Tuấn tiến vào khu
nhà, đập vào mắt chính là một bãi cỏ nhân tạo vô cùng rộng lớn và phía
sau bãi cỏ là một hồ nhân tạo xanh biếc như ngọc phỉ thúy, loại tấc đất
tấc vàng ở nơi đây, loại phong cảnh đặc sắc này không phải chỉ là sự tao nhã, hài hòa mà chính là đang phô trương thanh thế.
Mà chỗ canh gác nghiêm ngặt kia cũng là nguyên nhân khiến Thương Lâm
nhất định phải tìm Chu Tuấn giúp đỡ, không có anh ta, đừng nói là đi vào nhà Dịch Dương, ngay cả cổng của khu này cô cũng không vào được.
Cao Tiểu Thi dọc đường im lặng nhìn ngắm cảnh vật bên ngoài, khi
xuống xe mới dùng kiểu giọng điệu bừng tỉnh nói: “Có chuyện tôi chút nữa thì quên. Chúng ta qua lại với nhau lâu như vậy, vậy mà anh lại đi che
giấu thân phận của mình với tôi. Anh đùa kiểu gì vậy? Công tử nhà giàu
cải trang vi hành đi tìm tình yêu đích thực hả? Anh nghĩ mình đang đóng
phim thần tượng chắc!”
Chu Tuấn không thể tin nhìn Cao Tiểu Thi. “Bà cô của tôi ơi, chuyện
của chúng ta trước tạm gác qua bên được không? Cô lo hầu hạ cho tốt bạn
cùng phòng của cô đi, nếu không tôi trở mặt tìm luật sư kiện cô tội cố ý gây thương tích cho người khác giờ!”
Cao Tiểu Thi trừng mắt liếc Chu Tuấn một cái, đi vài bước đuổi kịp Thương Lâm. “Này, mình đi cùng cậu.”
Thương Lâm mỉm cười, bộ dáng có chút bất đắc dĩ.
***
Ba của Dịch Dương không có ở nhà, sau khi Dịch Dương được chuyển về
nhà nhiều ngày Thương Lâm mới biết, ông ấy trên đường trở về chỉ nhìn
thoáng qua, hỏi tình hình cụ thể của bệnh tình, trước sau không quá nửa
giờ. Sau đó ông ấy liền nhanh chóng bay đến San Francisco, đàm phán việc làm ăn buôn bán.
“Cô phải thấy may mắn vì Dịch Dương với ba cậu ta quan hệ không được
tốt. nếu tình cảm hai người đó thắm thiết, tôi có muốn giúp cô chuyện
này cũng không được đâu.” Chu Tuấn hạ giọng, dường như là cảnh cáo với
Cao Tiểu Thi.
Cao Tiểu Thi vừa định nói gì, liền thấy có quản gia tiến đến.
“Cậu Chu, cậu có chuyện gì sao?” Quản gia cung kính nói. “Những người này là…”
“Đây là bác sĩ Từ, là người tôi mời từ Hồng Kong, có nghiên cứu các
chứng bệnh liên quan đến não bộ và hệ thần kinh. Tôi định để ông ấy xem
thử tình hình của Dịch Dương.” Sau khi Chu Tuấn giới thiệu người đàn ông trung niên nghiêm túc ở bên cạnh thì thuận tay chỉ chỉ hai người phía
sau là Thương Lâm và Cao Tiểu Thi. “Còn hai người này là trợ lí của bác
sĩ Từ.”
Thương Lâm phối hợp mỉm cười, rất khéo léo.
Quản gia nghĩ nghĩ. “Nhưng trong nhà đã có những sáu vị bác sĩ chẩn đoán…”
“Nhiều hơn cũng không sao.” Chu Tuấn nói. “Tình huống của Dịch Dương
khá đặc biệt, bác sĩ Từ ở Hồng Kong đã chữa khỏi không ít bệnh nhân mắc
những chứng bệnh khó xử lí, nói không chừng ông ấy lại là cứu tinh của
chúng ta cũng nên.” Thấy vẻ mặt quản gia còn do dự, rốt cuộc Chu Tuấn
thở dài. “Được rồi, vậy tôi nói thẳng. Tôi thật sự rất áy náy với chuyện lần này, cho nên mất rất nhiều công sức mới tìm được bác sĩ Từ. Mặc kệ
có được hay không thì ông cũng để cho chúng tôi vào xem thử, nếu không
trong lòng tôi thật sự rất…”
Quản gia im lặng một lát, “Được rồi, mời các vị đi theo tôi.”
***
Mất nhiều công sức như vậy, rốt cuộc Thương Lâm lại gặp được Dịch Dương.
Rèm cửa sổ trong phòng bị kéo vào nên có vẻ hơi u tối. anh nằm trên
chiếc giường lớn rộng hai thước, trên người có đắp chăn màu xanh lam,
dáng ngủ rất an ổn. Mái tóc có lẽ đã được sửa sang lại, so với lúc nhìn
thấy ở bệnh viện thì có ngắn hơn một chút, nằm vùi vào chiếc gối màu
trắng, trông như một đứa bé.
Thật ra bộ dáng của Dịch Dương so với Tử Triệt chỉ giống nhau sáu
phần, bây giờ kiểu tóc đổi khác hoàn toàn cùng với cách ăn mặc cũng khác xa. Nhưng Thương Lâm nhìn thấy khuôn mặt ấy, lại nghĩ đến rất nhiều đêm trước đó, lúc cô rình coi Dịch Dương ngủ.
Khi đó bọn cô danh chính ngôn thuận ở bên nhau, không giống như bây
giờ, cô muốn gặp anh phải hao tổn tâm sức, gặp đầy khó khăn trắc trở.
Về lại thế giới của chính mình, bọn họ ngược lại còn xa cách hơn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT