Bà Quế gật đầu, đến lượt bà lo lắng. Dù không có công mang nặng đẻ đau nhưng bà cũng dành cho Duy một tình thương dạt dào không kém những bà mẹ ruột khác. Đơn giản vì sự ngoan ngoãn và đáng yêu của anh những ngày còn bé đã làm bà phần nào nguôi ngoai khi nghĩ về đứa con gái không may mắn được bà chăm sóc và yêu thương.

Đoàn Duy trở về phòng của mình. Thu xếp một vài bộ quần áo. Anh chuẩn bị có một chuyến đi quan trọng. Mà không biết có còn trở về căn phòng này nữa không. Duy sang thắp vài nén nhang cho ba. Rồi anh lại lên thăm bà nội. Bà nội nhìn Duy rồi nói :

- Con đang làm gì vậy?

- Bà nội hỏi gì ạ?

- Con đang định làm cái việc gì đây? Trông con rất lạ.

- Nội biết không ít chuyện lúc trước đâu. Con có muốn hỏi gì không?

- Con nghĩ có một số việc cần biết và con đã biết.

- Con chắc chứ?

- Vâng ạ. Những gì ba con làm, con sẵn sàng chịu hậu quả thay. Con sẽ giải quyết mọi chuyện êm đẹp. Bà nội tin con chứ?

Bà Lý gật đầu. Bà rút một lá thư trong áo gối ra, bà nói :

- Lá thư này ba con đã viết khoảng hai tuần trước khi qua đời. Và giao cho bà, bảo bà hãy cố làm cho mọi người nghĩ bà là một người sống cũng như chết để có thể giao cho con lá thư này. Bà đã giữ nó khá lâu rồi. Đây là lúc bà giao cho con. Một chàng trai thực sự trưởng thành.

Đoàn Duy nhìn lá thư, rồi anh lại gập nó và cho vào túi bên ba lô. Duy cố ngủ một giấc thật dài, những ngày sắp tới sẽ lại là những ngày …

Duy không biết gọi nó là ngày gì nữa …

- Ba à, có lẽ con sắp đến rồi. Chờ con nhé !

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play