- Quà chúng ta chuẩn bị cho họ thế này … có được không em?

- Toàn là quà cặp. Anh nghĩ xem chẳng lẽ họ không hiểu chúng ta muốn nói gì?

- Chừng nào hẹn họ tới lấy?

- Em không biết. Giờ thì em chỉ muốn ngủ một giấc dài thật dài thôi.

Đoàn Duy tìm vui bên những cuộc nhậu nhẹt, nhảy nhót thâu đêm, thậm chí có những đêm anh sử dụng những chất cấm để hi vọng vơi chút nỗi buồn nào đó. Mọi chuyện sẽ diễn ra ổn hơn nếu bó hoa hồng đỏ thắm của Duy tới trước vài chục phút, anh đã không chứng kiến cảnh Lâm òa khóc tựa vào vai Hoàng. Sau khi hiểu được lí do vì sao mất Phương Thy, Duy không muốn có bất cứ thêm lầm lỡ nào khác và muốn níu kéo mối tình với Tuệ Lâm. Nhưng điều đó đã không còn ý nghĩa gì nữa. Hết thật rồi. Trong cơn mê đắng, ánh mắt đờ đẫn của Duy gặp lại Lam Nhung, không ngờ cô cũng là một tay chơi có hạng ở đây. Lam Nhung hỏi :

- Anh làm gì ở đây?

- Giống như cô.

- Tôi đến đây để tìm đại gia.

- Vậy thì tôi đến đây tìm gái đẹp.

- Vậy là chúng ta đang tìm đến nhau.

- Yes …

- Let’s dancing …

Duy lao vào nhảy điên cuồng và đó cũng là trạng thái lúc anh kéo Lam Nhung vào khách sạn. Đó cũng là một hệ lụy tất yếu không có gì lạ. Lăn ra ngủ khì sau khi mọi việc đã xong, Lam Nhung nằm bên Duy, vuốt ve anh :

- Thì ra, anh cũng dễ dàng bị quyến rũ như ai khác thôi, anh chàng đẹp trai ạ !

Lam Nhung bắt đầu lấy điện thoại ra và chỉnh chế độ tự chụp. Không hiểu thủ đoạn của cô là gì nhưng đó có lẽ không phải là ý tốt. Trong khi đó, Tuệ Lâm vừa kết thúc bữa tối với Huy Hoàng bằng một ly kem Fanny. Tuệ Lâm hỏi :

- Anh cũng bắt đầu thích kem Fanny rồi phải không?

- Thật ra xưa nay tôi chưa từng chú ý đến thứ này. Chứ không hẳn là tôi không có cơ hội tiếp xúc.

Nhìn trời cũng đã tối, lại có giông, Huy Hoàng thấy Lâm co ro với những cơn gió mạnh, anh cởi áo khoác ra và áp lên vai cô. Anh nói :

- Có ấm không?

- Lúc này mà ngồi xe đạp thì hơi bị lạnh.

- Vậy thì không đi xe đạp. Để nó lại ở đây !

- Anh đùa với tôi hả? Chúng ta đi chung tới đây, anh bỏ xe đạp lại thì chúng ta về bằng cái gì? Giờ này đừng hòng đón được chiếc Taxi coi cho được.

- Ai bảo sẽ đi Taxi nào?

Huy Hoàng hất đầu cho một ông đứng tuổi đứng bên kia đường, một lát sau, chiếc xe Porsche Panamera mới cáu đỗ trước mặt cả hai. Tuệ Lâm cười sằng sặc :

- Không cần dùng cả tháng lương để mướn xe hơi làm tôi vui đâu.

- Lên xe đi ! Còn nhiều điều em phải tìm hiểu tôi lắm !

Tuệ Lâm nhận lời và leo lên xe. Huy Hoàng lái xe rất chuyên nghiệp, không giống như là anh chàng lập bập chạy xe mướn. Lâm nói :

- Sao? Còn muốn tôi tìm hiểu gì nữa đây?

- Đã đến lúc tôi cho em biết thân phận thực sự của tôi rồi, babe !

Đột ngột nhấn ga mạnh và chiếc xe lao vùn vụt vào màn đêm. Một hồi sau khá lâu, Lâm đã cảm nhận được gió biển, cô cố mở mắt thật to vì ánh sáng trước mặt cô quá chói. Ngước lên nhìn, trông nó như một tòa lâu đài thực sự với những ánh đèn rực rỡ. Có cả đài phun nước ở sảnh, Tuệ Lâm nheo mắt :

- Đây là đâu?

- Chào mừng em đến với căn nhà thực sự của anh.

- Cái gì? Nhà ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play