Bởi vì chuyện Liễu Ngô Đồng, Lăng Tuyết Mạn tận lực đi thượng thư phòng.
Nghe nói Liễu Thiếu Bạch bị Hoàng thượng tuyên triệu nghị sự, Lăng Tuyết Mạn liền nhẫn nại chờ ở bên ngoài, Hoa Mai bà bà đương nhiên là đi theo một tấc cũng không rời, nói là làm bạn, kì thực là bảo vệ.
Nửa canh giờ, còn chưa có gặp người từ Thượng thư phòng đi ra.
Đại nội thị vệ đứng gác đương nhiên là không dám đuổi người, bọn họ cũng
tuân lệnh Hoàng thượng, mở một con mắt nhắm một con mắt, chỉ cho là
không thấy có nữ nhân xuất hiện ở khu vực nghiêm cấm.
Hô lên một tiếng, Lăng Tuyết Mạn mới phát hiện, ở phía sau Liễu Thiếu Bạch mặc quan phục màu tím, lại bước ra vài người: Mạc Kỳ Minh, Mạc Kỳ Diễn, Từ An, một vị cuối cùng – Mạc Kỳ Hàn!
Cả kinh, Lăng Tuyết Mạn
cuống quít bịt miệng, kinh sợ nhìn vị lão đại cuối cùng kia, chỉ hi
vọng, nam nhân bình dấm chua không cần đổ dấm chua lên trên người Liễu
Thiếu Bạch!
Từ An cúi đầu, còn bốn nam nhân khác đứng ở trước lan can màu đỏ, từ trên cao nhìn xuống Lăng Tuyết Mạn, thần sắc trong mắt
khác nhau.
Lăng Tuyết Mạn cùng cặp mắt hơi tức giận kia nhìn nhau một chút, đột nhiên nghĩ đến ủy khuất của nàng, cầu toàn của nàng, liền lập tức nghiêng mặt, vì sao phải sợ hắn? Nàng cũng không tin hắn sẽ là
bạo quân tàn nhẫn vô đạo!
Cho nên, khuôn mặt nhỏ nhắn lại quay
lại, khóe miệng lại mang theo ý cười, hơi hơi cúi người, giọng điệu nghe cực kì cung kính, “Nô tì tham kiến Hoàng thượng! Bái kiến hai vị Vương
gia, bái kiến Liễu đại nhân!”
Hoa Mai bà bà theo ở phía sau, cũng hành lễ theo quy cu, sau đó lui ra im lặng nhìn trời.
“Bình thân!” Mặt Mạc Kỳ Hàn không chút thay đổi nói.
“Tạ Hoàng thượng!”
Lăng Tuyết Mạn thản nhiên cười, nhấc chân bước một bước lên bậc thềm cẩm
thạch, ở lúc bốn người đồng thời nhíu mày, đã đứng trước mặt Liễu Thiếu
Bạch, môi đỏ mọng lại là mở, đôi môi kia tươi cười sáng rực, trong mắt
lóe ra sáng rọi, giọng nói càng là kiều mị hết sức, “Thiếu Bạch, ta đặc
biệt tới tìm ngài, có việc nói cùng ngài, có thể kiếm một chỗ nói chuyện không?”
“Tuyết Mạn…” Trên mặt Liễu Thiếu Bạch hiện ra vẻ mất tự
nhiên, miệng hơi mở, lại ngay lập tức nhìn Mạc Kỳ Hàn, châm chước dùng
từ: “Hoàng thượng, có thể cho thần cáo lui trước được không?”
Ánh mắt Mạc Kỳ Minh thâm trầm, liếc mắt theo dõi Lăng Tuyết Mạn, nhếch môi.
Thần sắc Mạc Kỳ Diễn quá mức phức tạp, dư quang liếc Mạc Kỳ Hàn, lại trở lại trên mặt Lăng Tuyết Mạn, mơ hồ thấy ra có chút không đúng, liền không
tự chủ xiết chặt nắm tay.
Liễu Thiếu Bạch trả lời vội vàng, Lăng
Tuyết Mạn ân cần cùng kiều mị, làm Mạc Kỳ Hàn tất nhiên là không vui
trong lòng, không cần động não liền biết Lăng Tuyết Mạn suy nghĩ cái gì, mắt hẹp dài hơi hơi chợt nhíu, không chút để ý nói: “Lăng cung nữ dám
chạy đến Thượng thư phòng tìm người, xem ra thời gian giam lỏng thật sự
có chưa đủ!”
“Hoàng thượng!” Liễu Thiếu Bạch biến sắc, vội vàng
quỳ gối, “Hoàng thượng bớt giận! Thần nghĩ Lăng cung nữ có quan trọng
việc, cho nên mới…”
“Thiếu Bạch!” Lăng Tuyết Mạn nhíu mày ngắt
lời, nhìn Mạc Kỳ Hàn một cái, trong đầu bỗng nhiên chợt lóe sáng, tiện
đà quỳ gối xuống theo, thản nhiên nói: “Nô tì biết tội! Nếu Hoàng thượng không cho phép nô tì gặp Liễu đại nhân, nô tì liền về nhà, ngày sau
Hoàng thượng nhất định nhìn đến một cái Lăng Tuyết Mạn hoàn toàn mới,
nhất định là tiểu thư khuê các chân chính!”
Lời nói nhẹ nhàng
bâng quơ, nhấn mạnh hai chữ ‘về nhà’, ba người kia nghe có chút lờ mờ,
nhưng Mạc Kỳ Hàn rất hiểu, sắc mặt nhất thời tái, mắt sắc bén theo dõi
nữ nhân dưới chân, cắn răng, “Nếu biết tội, trẫm liền võng tha một lần,
chỉ này một lần, lần sau không được dùng lý lẽ này nữa! Bình thân!”
Toàn bộ đám người quỳ xuống, tiếng la của Lăng Tuyết Mạn cực kì vang dội,
cực kì khoan khoái, Mạc Kỳ Hàn bước chân càng lúc càng nhanh, sắc mặt
càng ngày càng đen, Từ An cơ hồ là chạy mới đuổi kịp.
Hô xong,
tâm tình sung sướng lên, giữa trán Lăng Tuyết Mạn nổi lên vẻ đắc ý, nha, sao nàng sớm không nghĩ tới một chiêu này đâu? Hừ! Xem ngày sau ai có
bản lĩnh uy hiếp ai!
Nhìn bóng lưng Mạc Kỳ Hàn khuất dần, Lăng
Tuyết Mạn dần dần xiết chặt khăn ở trong tay, giờ khắc này, mới đột
nhiên quyết định, chỉ cần có thể tìm được biện pháp về hiện đại, nàng
thà tiếp tục ngồi tù, cũng tốt hơn ở chỗ này nhìn hắn có được một đống
nữ nhân! Thấy người yêu bội phản, đó là loại đau khổ sống không bằng
chết đi?
“Tuyết Mạn?”
Bên tai truyền đến tiếng gọi khẽ,
Lăng Tuyết Mạn thu thần chí lại, nhìn về phía Liễu Thiếu Bạch, áy náy
nói: “Thiếu Bạch, thực xin lỗi, ta liên lụy ngươi rồi, ta không ra cung, không biết ở đâu mới có thể tìm ngươi, nghe được Hoàng thượng triệu
kiến ngươi, cho nên mới chờ ở chỗ này để gặp ngươi.”
“Nói cái gì
đó?” Liễu Thiếu Bạch hơi nhíu mày, chắp tay hướng Mạc Kỳ Minh, Mạc Kỳ
Diễn, “Nhị Vương gia, Tam Vương gia, hạ quan xin cáo lui trước!”
Mạc Kỳ Diễn gật đầu, sau đó nhìn về phía Lăng Tuyết Mạn, cười nhu hòa,
“Tuyết Mạn, về sau không thể lỗ mãng, Thượng thư phòng là nơi người
không liên quan không thể đến gần, nàng mới được tự do, lại muốn bị nhốt sao?”
“Ta… Ta thật có việc mà, hừ, này Hoàng thượng biến sắc mặt còn nhanh hơn lật sách, may mắn ta đã có kinh nghiệm!” Lăng Tuyết Mạn
ai oán nói, cho dù sao nàng hận Mạc Kỳ Hàn, nhưng, nàng vẫn không muốn
bởi vì hờn dỗi mà tiết lộ quan hệ với hắn, mang phiền toái gì đến cho
hắn, vì vậy, linh hoạt một câu liền đổi chủ đề.
Nghe vậy, thần
sắc Mạc Kỳ Minh có chút nghiêm trọng, giảm thấp tiếng nói: “Mạn Mạn, tai vách mạch rừng, không thể nói bậy! Hoàng thượng vốn có nhiều bất mãn
với nàng, ở trong cung này, một bước đi không ổn, liền chết như thế nào
cũng không biết, nàng cần phải sửa lại tính tình xúc động liều lĩnh này
của nàng!”
“Ừ, đã biết.” Lăng Tuyết Mạn quắt miệng, nghĩ đến
chuyện Liễu Ngô Đồng, nhân tiện nói: “Tốt lắm, chúng ta đi trước, ta
cùng Thiếu Bạch nói chút chuyện, Thiếu Bạch, chúng ta đi thôi.”
Ba nam nhân gật đầu, chắp tay chào nhau, rời đi.
Lại đi tới hồ Thúy Trà, Lăng Tuyết Mạn đứng hồi lâu, thế nào cũng không mở miệng được.
“Tuyết Mạn, nàng muốn hỏi chuyện Ngô Đồng sao?” Liễu Thiếu Bạch mở miệng trước, trong mắt có chút tổn thương.
“Ừ, đúng vậy, Ngô Đồng nàng, sao nàng…” Lăng Tuyết Mạn líu lưỡi, thậm chí
có chút chột dạ, nhìn Liễu Thiếu Bạch, nhất thời không dám chống lại ánh mắt của hắn, theo bản năng quay mặt, nếu Mạc Kỳ Hàn nói là sự thật, như vậy đó là hắn yêu nàng sau khi yêu Liễu Ngô Đồng, bởi vì yêu nàng, mới
không yêu Ngô Đồng đi!
“Hữu duyên vô phận, đại khái chính là Ngô
Đồng cùng Hoàng thượng đi!” Liễu Thiếu Bạch phiền muộn nhìn mặt hồ, lại
nghĩ tới bản thân mình, trong lòng không khỏi chua xót, “Tình này, hại
người a! Nhưng, người sống một đời, nếu như không yêu, không phải sống
uổng phí sao?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT