Mạc Ngự Minh mang theo đại đội người ngựa về kinh.
Trên điện Kim Loan, Mạc Ngự Minh xem xong mật tấu vừa trình lên trong tay,
vui vẻ nói: “Các vị ái khanh, biên quan có tin chiến thắng, Mạc tướng
quân cùng Lôi Nguyên soái đã được giảo vây, hơn nữa đoạt lại được bảy
châu, đại quân đang chuẩn bị tấn công hai châu còn lại!”
“Chúc mừng Hoàng Thượng! Trời bảo hộ Đại Minh ta a!”
Quân thần kích động, quỳ gối hô lớn.
Phấn chấn qua đi, Binh bộ tả Thị Lang lại tiến lên một bước chắp tay nói:
“Hoàng Thượng, thần thỉnh tấu phái binh trợ giúp Lôi Nguyên soái, nghe
nói Nam Chiếu hiện tại có bốn mươi vạn binh lực, mà quân ta chỉ có hai
mươi vạn, kém phân nửa a!”
“Hoàng Thượng, thần cũng thỉnh tấu,
phái Hạ đại tướng quân xuất quân giúp Lộ Nguyên soái, sớm ngày toàn
thắng, khải hoàn hồi triều!”
“Hoàng Thượng, thần cũng đúng là ý này.”
“Hoàng Thượng…”
“Các khanh an tâm một chút, chớ gấp!” Mạc Ngự Minh khoát tay, mắt quét về
phía văn võ bá quan, “Trẫm đều có tính toán, Lôi Nguyên soái cùng Mạc
tướng quân ăn ý, không cần phái Lộ Nguyên soái mang binh đi biên quan,
bọn họ dựa vào hai mươi vạn đại quân liền có thể đánh bại quân Nam
Chiếu, trẫm dùng người thì không nghi ngờ người. Hiện cần vận chuyển ra
biên quan ba mươi vạn gánh lương thảo, Hộ bộ cùng Binh bộ chuẩn bị thỏa
đáng trong vòng ba ngày!”
Ánh mắt Mạc Ngự Minh dừng đến trên người năm con đứng hàng đầu, nghiêm túc nói: “Ngũ Vương gia Mạc Kỳ Lâm nghe chỉ!”
“Có nhi thần!” Mạc Kỳ Lâm bước ra khỏi hàng, tiến lên một bước quỳ xuống.
“Ba ngày sau, ngươi tự mình vận chuyển lương thảo tới biên quan, sau đó
theo quân đánh giặc, khi quân toàn thắng, cùng nhau hồi triều!” Mạc Ngự
Minh nói.
“Vâng, nhi thần tuân chỉ!” Mạc Kỳ Lâm không có bất kỳ ý kiến gì, quỳ xuống dập đầu.
Trong mắt Mạc Kỳ Minh hiện lên một tia âm u, trong nháy mắt lại khôi phục
bình thường, gần như làm người ta không cách nào bắt giữ kịp.
Sau nửa tháng.
Biên quan.
Từ buổi sáng, bầu trời liền có tuyết rơi nhẹ, đến buổi trưa, càng lúc càng lớn, phủ kín trắng xoá toàn bộ doanh trại.
“Sư huynh!” Lâm Mộng Thanh tiến vào, chà xát tay lạnh như băng, nói: “Sư huynh, huynh ở đây làm gì vậy?”
“A? Sư tẩu gởi thư à?” Ánh mắt Lâm Mộng Thanh sáng lên, đi tới trước mặt,
Mạc Kỳ Hàn cũng không kiêng dè đưa thư ra, Lâm Mộng Thanh tò mò nhìn
vội, vừa thấy trợn tròn mắt, cầm thư lật qua lật lại, nghi ngờ hỏi: “Sư
huynh, chỉ một câu này thôi à? Không còn gì nữa hả?”
“Đúng vậy.” Mạc Kỳ Hàn bình tĩnh gật đầu.
“Không đúng, sao giống chữ của Hoa Mai bà bà vậy?” Lâm Mộng Thanh cau mày.
Mạc Kỳ Hàn lại gật đầu, “Chính là Hoa Mai bà bà viết thay.”
“Tình nhân, ta nhớ chàng, nghe lời chàng, yêu chàng, chờ chàng trở về, Mạn
Mạn viết.” Lâm Mộng Thanh đọc một lần, trợn trắng, “Vài ngàn dặm đường
mang một phong thư, chỉ ghi mỗi một câu à? Sư huynh, Mạn Mạn của huynh
thật là bị bò đá rồi!”
“Nguyên nhân ở trong này.” Mạc Kỳ Hàn nói xong lại đưa lên một phong, “Đây là thư của bà bà.”
“Ồ? Còn có nguyên nhân sao?” Lâm Mộng Thanh nghi hoặc tiếp nhận, nhìn kỹ
một lần, mày nhíu chặt, “Sư huynh, đệ thấy Mạc Kỳ Minh đã hoài nghi rồi, chắc chắn sẽ không cho chúng ta về kinh thuận lợi.”
“Đó là chắc
chắn, lấy phong cách làm việc của hắn, thích giệt cỏ tận gốc! Về sau
phải cẩn thận, đệ cần có ám vệ bên cạnh, coi chừng sát thủ trà trộn vào
đây.” Mạc Kỳ Hàn cười khẽ, trong mắt cũng là tất cả ác độc.
“Sư
huynh, đệ chủ yếu lo lắng cho huynh, huynh là đối tượng tiêu diệt của
hắn, vẫn là điều hết ám vệ đến bên cạnh huynh đi, đệ không cần người bảo hộ.” Lâm Mộng Thanh nghiêm túc nói.
“Không được, lưu vài người
cho đệ, nếu ta dẫn đệ đi, thì phải đem đệ bình an mang về giao cho Nhã
Phi, nếu đệ có chút sơ xuất, lòng ta sao có thể an?” Mạc Kỳ Hàn lắc đầu, dừng một chút lại nói: “Huống chi, Mạc Kỳ Minh nhất định đã sớm phái
người nơi này dò xét, làm sao không biết sự tồn tại của đệ? Lúc trước ta dùng tên của đệ nhiễu loạn hắn, khiến hắn nghĩ lầm người sau lưng Mạn
Mạn là đệ, hắn tất sẽ giết đệ, nhưng sẽ không bỏ qua ta, bởi vì cho dù
ta không phải người hắn suy nghĩ, nhưng ta là người của hoàng thượng,
cũng là người trở ngại nghiệp lớn của hắn, ta và đệ chỉ sợ đều nằm trong sổ đen của hắn rồi!”
“Sư huynh, nói như thế, càng nên điều ám vệ cho huynh, hắn giết không nổi của đệ, võ công của đệ trên đời này không mấy người có thể thắng được.” Lâm Mộng Thanh không cho từ chối, nói.
Mạc Kỳ Hàn nhíu mày, “Mộng Thanh, ta không phải cũng giống vậy sao? Đừng
nhún nhường, ta không thể chết được, đệ cũng không thể, huynh đệ chúng
ta đồng sinh cộng tử!”
“Sư huynh!”
“Tốt lắm, tám ám vệ kia sẽ để lại cho đệ.”
“Tuyết rơi tới khi nào a?” Thiên Cơ lão nhân từ bên ngoài tiến vào, vỗ vỗ bông tuyết dính trên áo, âu sầu nói.
“Sư phụ, nóng vội cũng vô ích, tuyết rơi, giao chiến khó khăn, haiz, cuộc
chiến này kéo dài tới năm sau rồi.” Lâm Mộng Thanh giận dữ nói.
Mạc Kỳ Hàn nhìn Thiên Cơ lão nhân, có gần một phút chưa nói một câu, thẳng
đến Thiên Cơ lão nhân sợ hãi trong lòng, “Khụ khụ, đồ đệ a, con… con có
chuyện gì nói thẳng đi, sư phụ tận lực làm cho con a!”
“Sư phụ,
Mộng Thanh, ta nghĩ đến một kế sách, có thể không uổng người nào diệt
năm vạn binh Nam Chiếu ở Ngọc Sơn!” Hai tròng mắt Mạc Kỳ Hàn sáng rực
như sao, vẫy tay, “Đến, chúng ta xem bản đồ, muốn đi vào Ngọc Sơn Quan,
chúng ta có ba con đường, mà nguy hiểm nhất là con đường ở giữa, hai bên đường đều là núi tuyết, để đảm bảo chúng ta đạt được mục đích, thì chờ
thêm mấy ngày, nếu như trận tuyết này lớn chút nữa, đến lúc đó chúng ta
tung tin đồn muốn dẫn binh đi qua nơi này, mà dựa trên tính cách của
tướng thủ thành Ngọc Sơn Quan Lưu Túc, tất sẽ mang binh phục kích, sư
phụ cùng con chờ ở đỉnh núi trước, chờ bọn hắn đến sẽ dùng nội công tạo
một trận tuyết lở!”
“Ồ? Chiêu này hay, dùng nội công làm chấn
động tuyết trên đỉnh núi, ha ha, chôn binh Nam Chiếu trong biển tuyết!”
Lâm Mộng Thanh hưng phấn giương ngón cái khen.
Thiên Cơ lão nhân cũng gật đầu, “Hay, đồ đệ, đầu óc con đủ dùng a!”
“Ha ha, con là do nhìn tuyết rơi từ trên người sư phụ tuyết mà nghĩ ra,
Ngọc Sơn Quan đọng tuyết đã rất nhiều năm, tất có thể thành công.” Mạc
Kỳ Hàn khẽ cười nói.
“Ha ha, đồ đệ a, con chỉ nhìn tuyết rơi mà
nghĩ ra kế, mà không nhớ tới nha đầu Tuyết Mạn của con à? Đó cũng là
tuyết a!” Thiên Cơ lão nhân cười lớn trêu ghẹo.
Mạc Kỳ Hàn thu
hồi tươi cười bên môi, thở dài, “Nhớ a, làm sao có thể không nhớ? Nằm
mộng cũng nhớ, nhưng nhớ cũng là nhớ, ngẫm lại vẫn là hiện thực, mau
chóng phá Ngọc Sơn Quan, thu Cẩm Châu cùng Phụng Châu, sau đó phản công
Nam Chiếu, đánh tướng địch tè ra quần, đầu hàng Đại Minh ta, sau đó khải hoàn hồi triều, sau đó… mới có thể gặp lại nàng.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT