Cô gái ấy cũng phân vân rất lâu mới đưa ra được cái quyết định này. Từ ngày mẹ anh gọi điện cho cô nói rằng bà đồng ý hôn sự giữa anh và cô và muốn hôn sự của hai người phải được tổ chức càng sớm càng tốt. Cô cũng hiểu anh đang yêu ai và cần ai nhưng ko hiểu sao cô lại đồng ý với ý kiến của mẹ anh. Vậy là nghiễm nhiên cô trở thành vị hôn thê chính thức của Lê Thái sau những tin đồn anh chuẩn bị kết hôn với tiểu thư tập đoàn tài chính Lê Nguyễn.
- Em biết anh vẫn còn đang yêu cô ấy, em ko đủ tự tin để lấp đi hình ảnh của cô ấy trong trái tim anh nhưng em muốn thử. Nếu trong vòng một năm anh ko thể chấp nhận em, em sẽ ra đi và trả lại anh cho cô ấy. - Lời nói tự mình nói ra mà thấy tim mình ứa máu. Liệu ai có đủ lòng vị tha và cao thượng đến mức mang người mình yêu trao vào tay một người con gái khác ko?
Anh bất ngờ trước lời đề nghị của cô, anh ko ngờ mình lại rơi vào hoàn cảnh như thế này? Anh cũng ko ngờ rằng người con gái đang ngồi trước mặt anh đây lại có thể cao thượng đến như thế. Lần đầu tiên cô ấy để anh ra đi anh đã cảm thấy rất có lỗi với cô, nhưng lần này cô ấy lại định cho anh thêm cơ hội thứ 2 nữa. Anh ko biết nên cười hay nên khóc đây.
- Cảm ơn em Thạch Thảo. Anh ko biết kiếp này anh đã làm gì mà ông trời gửi xuống cho anh hai người con gái tốt và luôn hi sinh vì anh như thế này? - Anh nói xong rất muốn ôm lấy cô nhưng sợ cô hiểu nhầm cho cái ôm đó nên anh đành nằm lấy tay cô tỏ lòng biết ơn.
Nhìn nụ cười trên môi anh mà cô thấy tim mình buốt giá, nụ cười ấy như ánh nắng ban mai nhưng chưa bao giờ nó dành cho cô cả. Phải chăng chỉ khi nào nhắc đến nó anh mới nở nụ cười như thế? Phải chăng cô chẳng có vị trí nào trong tim của anh cả? Phải chăng . . .
- Anh xin lỗi vì đã làm tổn thương em, anh có thể làm gì để bù đắp lại cho em đây? - Lê Thái cảm thấy mình có lỗi rất lớn trong chuyện này.
Anh nói bù đắp cho cô. Cô biết nên cười hay nên khóc với cái câu này của anh đây? Có khi nào lúc cô nói ra cách anh có thể bù đắp cho cô thì anh lại nhìn cô với con mắt khinh rẻ ko?
- Anh có thể bù đắp cho em bằng cách yêu em được ko? - Cô vừa nói vừa nhìn biểu hiện của anh trên mặt.
Anh lại bất ngờ trước câu nói này của cô, làm sao anh có thể yêu cô khi trong tim ko thể xóa đi hình bóng của nó đây? Làm sao anh có thể yêu cô khi con tim của anh đã chết từ ngày nó quay bước đi?
Nhìn biểu hiện ấy cô càng thêm sót xa, cái cô muốn nhận là nụ cười của anh chứ ko phải khuôn mặt này. Cô nắm tay anh lắc nhẹ nói:
- Ko làm được thì đừng cố. Em chỉ đùa thôi, cái thật sự em muốn anh làm cho em là hãy mìm cười mỗi ngày. Vì khi anh cười thì em biết em đã làm được một điều tốt cho anh.
Lần này anh muốn ôm cô gái ấy vào lòng, ko phải ôm với một tình cảm nhen nhóm trong tim mà là ôm với lòng biết ơn. Cuộc đời này có lẽ ông trời đã sắp đặt anh phải nợ hai người con gái đi qua cuộc đời anh rồi.
***********
Đúng như lời hứa, từ sau đêm hôm đó nó đã đổi khác. Một con người hoàn toàn khác được nó khoác lên mình. Nó ko quan tâm đến những người bên cạnh nói gì nó, ko biết những người thân khuyên can những gì, nó cứ lao đầu vào công việc như một con thiêu thân. Một ngày mới bắt đầu của nó lúc 6h sáng và kết thúc vào 3h sáng ngày hôm sau. Nó ko dám ngủ, hay nói đúng hơn từ ngày chia tay anh nó ko ngủ được. Nó sợ những giấc mơ chập chờn có hình ảnh của anh để rồi khi thức giấc nó lại ôm mặt khóc. Hôm nay nó đến viện sớm hơn mọi ngày, nó cũng ko biết để làm gì nhưng khi đi qua vườn hoa, chị đồng nghiệp của nó chợt gọi tên nó:
- Tuệ Minh.
Nó quay lại bắt gặp ánh mắt của chị Hồng đang nhìn nó, nó cũng nhìn chị đáp lại:
- Chị gọi em có gì ko?
Chị kéo tay nó ngồi xuống chiếc ghế đá đặt trong vườn nói:
- Em có biết mấy ngày nay trong bệnh viện em có biệt danh mới ko hả?
Nó đưa ánh mắt ngạc nhiên nhìn chị như muốn hỏi biệt danh đó là gì? Chị cũng hiểu được ánh mắt đó của nó nên vội đáp:
- Người con gái thép. Biệt danh mới đó. - Chị nói với vẻ háo hức.
- Em ko hiểu. - Nó đưa ánh mắt khó hiểu nhìn chị như đợi một lời giải thích.
- Em ko hiểu thật sao? - Đưa ánh mắt ngạc nhiên nhìn nó rồi chị nói tiếp. - Này nhé, làm gì có đứa con gái nào hai lần chứng kiến người yêu mình trong tình trạng 10 phần chết 9 mà vẫn bình tĩnh phẫu thuật cho anh ta như em chứ? Làm gì có người con gái nào mà khi người yêu chuẩn bị đi lấy vợ lại ko hề buồn ko hề rơi một giọt nước mắt nào như em chứ? Em có thấy biểu hiện của mình rất lạ ko?
Thì ra là như thế? Vậy là họ ko nhìn thấy tận sâu trong trái tim nó, con người nó đang dần chết đi từng chút một. Vậy mà người ta lại nói nó là người con gái thép. Nếu nó có được một trái tim bằng thép thì nó đã ko đau. Nếu nó có một tinh thần thép thì nó đã ko phải sống lặng lẽ như một cái bóng suốt những ngày qua. Và nếu nó là người con gái thép thì mọi chuyện đã diễn ra giống như một câu chuyện cổ tích rồi.
- Chị cũng nghĩ em như thế sao? Chị ko thấy em cũng biết đau, biết buồn, biết bộc lộ cảm xúc sao? Ko khóc được ko có nghĩa là ko có cảm xúc chị ạ. Nếu em hét lên em đang đau liệu anh ấy có trở về bên em ko hay em lại nhận được cái nhìn khinh rẻ của mọi người? - Nó ngửa cổ lên trời mà cười lớn cho những giọt nước mắt chảy ngược vào tim.
Tự nhiên nó lại thấy nhớ những người đồng nghiệp ở Pháp quá. Họ luôn cho nó sự ấm áp như một gia đình ko giống như ở đây người này ganh gét người kia, tìm mọi cách *** h.ại lẫn nhau. Nó cười cho cái cụm từ "người con gái thép". Nếu thật sự nó là người như thế thì nó đã ko còn là nó với nỗi đau dai dẳng như bây giờ.
Trở về nhà với bộ dạng mệt mỏi của một ngày vắt kiệt sức lao động, nó lại ngồi vào bàn vẽ lôi mẫu thiết kế cặp nhẫn cưới ra chỉnh sửa. Nó muốn dành tặng cặp nhẫn này cho anh, cho người mà trọn đời này nó ghi dấu trong tim. Nhìn cặp nhẫn mà nó lại nhớ lời anh nói khi cầm đôi bàn tay của nó. " Em có biết tay em mà đeo nhẫn cưới sẽ rất đẹp ko? Tay bác sỹ phẫu thuật gì mà ko có vết trai cứng nào cả, lại còn búp măng nữa chứ. Anh thấy ghen tị thật đấy nhé". Câu nói vẫn còn đây vậy mà người đang ở nơi nào?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT