- Chị bác sỹ, sáng nay chị cho em ăn cháo trứng nhé. - Sau khi đặt lại chiếc khăn vào tay nó anh bỗng lên tiếng đề nghị.
Từ ngày anh tỉnh lại, khẩu vị của anh dường như đã thay đổi. Anh ko ăn cơm, ko thích ăn món cá nấu chua, ko còn thích những món ăn dân dã ngày thường nữa. Thay vào đó ngày nào anh cũng đòi ăn món cháo trứng ( Cháo sườn và kèm theo trứng vị lộn ấy cả nhà)
Ngày nào cũng vậy, sáng nó vào khoa làm việc, tranh thủ những lúc rảnh thì đến chơi với anh. Những tối nào ko có lịch trực nó đều ở bên cạnh anh, đọc cho anh nghe những câu chuyện, kể cho anh nghe những ký ức vui của hai đứa. Còn anh thì cứ nhìn nó ngây ngô ko hiểu gì cả. Rạng sáng thì lại tranh thủ chạy ra chợ sớm để mua những thứ tươi nhất về nấu cho anh món cháo mà anh muốn ăn, sau đó lại nhanh chóng quay trở lại viện vì nó biết khi anh thức dậy ko thấy nó sẽ rất hoảng.
Kéo anh nằm xuống giường, đắp lại cho anh chiếc chăn mỏng nó dặn dò:
- Anh nằm nghỉ một chút nhé, em về lấy cháo cho anh rồi sẽ quay lại ngay.
Anh nhìn nó gật đầu rồi nhắm mắt lại.
Từ ngày anh tỉnh lại, thỉnh thoảng chị Thiên Trang và chị My cũng nấu cháo mang vào cho anh. Gia đình nó coi anh như một thành viên trong nhà nên cũng dành thời gian chăm sóc cho anh. Nhưng rồi tất cả những điều đó đổi lại cái gì khi công sức của gia đình nó bị mẹ anh chối bỏ rồi lại còn lớn tiếng c.hửi mắng nữa. Nó thật sự ko cam tâm, tại sao ông trời lại đối xử với nó như thế?
Cũng từ ngày anh nằm viện, mọi công việc ở công ty được anh để lại giấy ủy quyền cho anh Mạnh Quân của nó nên càng bị mẹ anh chỉ trích nhiều hơn. Bà ta nói gia đình nó lợi dụng anh bị tai nạn mà chiếm đoạt tài sản của anh. Nó ko biết anh làm giấy ủy quyền này từ khi nào nhưng sau một tuần anh nằm viện luật sư của anh đã đến nhà nó tìm anh Quân và giao lại cho anh Quân tất cả. Và cũng để tránh những tiếng xấu mà người đời sẽ nói, anh Quân nó đã điều một nhân viên của tập đoàn sang bên công ty anh điều hành nhưng vẫn ăn lương của tập đoàn nhà nó, mọi lợi nhuận thu được trong thời gian tiếp quản sẽ được đưa vào tài khoản của anh để đến khi nào anh tỉnh sẽ trao trả toàn bộ. Những việc này chắc chẳng ai biết tới, và những đồn đại rằng gia đình nhà nó chiếm đoạt tài sản ngày nào cũng là tin nóng trên các mặt báo.
Cuộc sống là như thế sao? Người ta vẫn thường nói thương trường như chiến trường, trên thương trường ko có chỗ dành cho tình thân. Có lẽ điều đó là đúng, bởi cũng vì những tin đồn đó mà gia đình nó cũng gặp ko ít khó khăn. Làm người tốt mà cũng thật là khó, có trách thì chỉ trách mẹ anh nhiều chuyện mà thôi.
Quay trở lại bệnh viện với một cà men cháo trên tay, bước vào phòng đúng lúc những y tá đi phát thuốc và tiêm thuốc. Mới đến cửa phòng mà nó đã nghe thấy tiếng hét của anh:
- Đồ phù thủy kia, sao các người cứ muốn làm ta đau thế? Mau biến đi nếu ko ta biến thành siêu nhân sẽ giết chết các ngươi đấy.
Dường như đã quen với cảnh này, hai cô y tá nhìn anh cười rồi hỏi:
- Anh có còn câu nào hay hơn thế nữa ko?
Anh nhìn hai cô y tá với ánh mắt sợ sệt, lùi dần về phía trong chiếc giường gật gật đầu nói:
- Đồ yêu quái.
Nghe những câu nói từ miệng anh phát ra mà tim nó đau nhói. Anh có biết đến nỗi đau này của nó ko? Nếu như anh tỉnh dậy mà biến thành người khác như thế này thì thà rằng anh cứ hôn mê lâu hơn rồi khi tỉnh dậy thì hãy là Hoàng Lê Thái của nó ấy. Như thế này nó đau lắm, biết bao giờ nỗi đau này mới được xoa dịu đây?
Giọt nước mắt tràn mi, nó ko thể ngăn lại được. Nếu ngày anh vào viện nó ko khóc, khi nhận tin anh chỉ sống đời sống thực vật nó kìm nén để ko khóc thì những ngày nhìn anh như một đứa trẻ học lại tất cả những điều cần thiết để tồn tại trong cuộc sống này thì nó lại khóc. Nó muốn nhìn thấy một Hoàng Lê Thái mạnh mẽ, kiên cường và ko kém phần lãng mạn chứ ko phải một Hoàng Lê Thái của những ngày tháng ấu thơ.
- Chị bác sỹ, mau cứu em với. Những người này làm em đau, em sợ lắm. - Tiếng nói của anh lôi nó trở về thực tại.
Nó gạt vội những giọt nước mắt bước nhanh về phía anh lên tiếng dỗ dành:
- Anh ngoan đi, phải để cho họ tiêm thì mới nhanh khỏi bệnh để về nhà chứ?
Anh lại ngây ngô nhìn nó cất tiếng hỏi:
- Về nhà? Nhưng nhà là cái gì?
Nó biết trả lời anh thế nào đây? Nó cũng đã từng mơ về một mái nhà có anh, có nó, có cả những tiếng cười đùa của trẻ con nữa. Sáng anh đưa nó đi làm chiều về lại đón nó, cùng nhau sống những tháng ngày hạnh phúc. Nhưng có lẽ ước mơ đó quá xa với, hay chăng nó chẳng bao giờ thực hiện được.
- Anh để em tiêm thuốc nhé. Em sẽ ko làm anh đau đâu. - Nó lên tiếng đề nghị mà ko trả lời câu hỏi của anh.
Trẻ con rất nhanh quên những câu nói của chính mình và anh cũng thế. Những lời nói của nó làm anh quên câu hỏi của mình chưa được giải đáp, anh lại nhìn nó nhưng ánh mắt ko còn sợ nữa mà thay vào đó là ánh mắt chờ đợi. Nắm tay nó anh nói nhỏ:
- Chị ko được làm em đau đâu đấy. Nếu chị làm em đau em sẽ ko chơi với chị nữa.
Nó mỉm cười nhìn anh đáp lại:
- Vâng, anh nhắm mắt lại nhé, một lát là xong thôi.
Anh gật đầu sau đó khẽ nhắm mắt lại. Nhân cơ hội đó cô y tá nhanh chóng đưa ống thuốc cho nó để thực hiện thủ thuật một cách nhanh nhất. Anh kẽ rùng mình nhưng ko kêu đau nữa, chưa đầy 30 giây nó đã thực hiện xong thủ thuật, lấy tay gỡ tay anh ra khỏi mắt nói nói thầm vào tai anh:
- Anh à, xong rồi. Em đã giữ đúng lời hứa nhé, ko đau đúng ko nào?
Anh mở mắt nhìn nó, khóe môi anh nâng lên thành một nụ cười. Đã bao lâu rồi anh ko cười, nụ cười của anh lúc này rất đẹp, nó ko chứa những ưu tư muộn phiền, nó ko phải là nụ cười hạnh phúc khi ở bên nó mà nó đẹp theo kiểu trẻ con có cái gì đó rất trong sáng và ngây thơ.
Cũng như mọi ngày nó đưa bát cháo đến cái bàn nhỏ trước mặt anh. Anh nhìn bát cháo rồi xếp bằng ngồi ngay ngắn trên giường chờ đợi nói bón, nhưng hôm nay nó nhìn anh lắc đầu:
- Hôm nay em sẽ ko bón cho anh nữa, anh phải tự cầm thìa rồi xúc cháo ăn thôi.
Anh nhìn nó ngạc nhiên nhưng cũng ko dám phản đối. Nó đặt vào tay anh chiếc thìa đã chuẩn bị sẵn, nhưng có lẽ do lâu ko cầm nắm vật gì nên tay anh cứng lại và rất run. Nó vừa cầm tay anh vừa nói:
- Bước đầu sẽ rất khó nhưng anh cứ kiên trì dần dần sẽ làm được. Giờ thì thả lỏng tay ra để em hướng dẫn nào.
Những thìa đầu tiên cùng với sự giúp đỡ của nó nên anh thực hiện khá dễ dàng, khi anh bắt đầu quen thì nó buông tay ra để anh tự xúc. Có lẽ do hệ thần kinh trung ương mới bắt đầu bình phục nên những phản xạ của anh đều rất chậm chạp. Phải mất gần 1h anh mới tự mình ăn hết bát cháo. Bước khởi đầu khá khó khăn nhưng nó tin là tập luyện dần dần anh sẽ nhanh làm được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT