Thanh Tùng nhìn theo tay nó chỉ, ngón tay Lê Thái đang cử động. Ko lẽ kỳ tích thêm một lần nữa đã xuất hiện. Có phải bạn thân hắn quá may mắn hay ông trời đang bù đắp cho anh những mà anh đã phải trải qua? Anh vui thay cho nó, như vậy là những tháng ngày chờ đợi của nó đã kết thúc.

Anh từ từ mở mắt, ánh mắt anh nhìn nó thật ngây ngô. Đầu tiên nó cứ nghĩ sau một giấc ngủ dài nên anh có biểu hiện như thế. Nó lập tức đưa anh đi kiểm tra, máu tụ trong não đã tiêu hết, chỉ có điều não phải của anh bây giờ mới bắt đầu có chuyển biến phục hồi ở bước đầu tiên.

Ngoài bị tổn thương ở não ra thì anh còn bị gãy xương đòn, nhưng do anh ko chịu bó nên đến giờ cái tổn thương ở xương đòn đó sẽ mãi theo anh cho đến tận cuối đời. Theo như những gì nó biết thì gãy xương đó cũng ko ảnh hưởng đến công việc cũng như cuộc sống của anh. Tổn thương chưa dừng lại ở đó, nó ko hiểu khi ngã xuống anh bị va đập như thế nào mà lưỡi anh khi đó gần như đứt đôi dù đã được khâu lại và cũng đã bình phục những giọng nói của anh ko được rõ và tròn như trước nữa.

Những điều đó nó ko quan tâm, điều nó quan tâm là anh đã sống và đã tỉnh lại với nó. Niềm vui còn chưa dứt thì nỗi buồn lại dâng lên. Anh bị mất trí nhớ, anh nhìn nó với ánh mắt lạ lẫm, anh ko nói được. Theo những chẩn đoán ban đầu thì do anh ko nói quá lâu, và những tổn thương ở khoang miệng nên việc nói với anh thật sự khó khăn.

Sau hơn 3 tháng hôn mê, anh đã trở lại, có điều anh đã biến thành một người khác. Nếu như ai đó đã nhìn thấy người mất trí nhớ thì có thể tưởng tượng ra Lê Thái hiện giờ, anh nhìn cái gì cũng lạ lẫm, nhìn ai cũng với một ánh mắt thích thú, nhưng khi ánh mắt anh chạm đến nó thì có chút gì đó ấm áp . . .

Một tuần tiếp theo, anh vẫn cứ trong tình trạng ấy, ngây ngô và đang tập học nói như trẻ con. Nó nhìn anh chua sót cất tiếng hỏi:

- Anh có nhớ em là ai ko?

Hai tay vỗ vào nhau, anh ngây ngô gật gật đầu

Nó nhìn anh mừng rỡ, hai mắt sáng lên mong chờ:

- Vậy nói cho em biết, em là ai và tên là gì?

Anh nhìn những biểu hiện của nó thì giật mình lùi sâu vào phía trong giường, nhìn nó bằng ánh mắt sợ sệt rồi đề phòng, khó khăn cất lên từng từ:

- Chị . . .chị . . .chị bác sỹ.

Nó như người đang trên mây rơi tự do chạm xuống nền đất đau nhói, anh nói nó là chị bác sỹ. Đúng nó là bác sỹ thật, nhưng nó là gì với anh chẳng lẽ anh lại ko nhớ hay sao? Ông trời ơi sao ông nỡ trêu đùa nó như thế này chứ? So với việc anh nằm đó bất tỉnh thì việc anh tỉnh dậy và hoàn toàn ko nhớ gì thì điều này đáng sợ hơn rất nhiều.

Anh bắt đầu từ một đứa trẻ, học ăn, học nói, học đi. Nó nhìn anh mà nước mắt cứ rơi, nếu nỗi đau khi anh vào viện nó có thể kìm nén lại thì khi nhìn anh cứ ngây ngô như thế này thì quả thật nó ko thể nào kìm nén được nữa. Nhìn nước mắt nó rơi, anh đưa tay lau nước mắt cho nó hỏi:

- Ai bắt nạt chị bác sỹ thế, để em làm siêu nhân đi đánh bọn chúng nhé.

Nó biết nói thế nào đây? Thà rằng anh chẳng nói câu nào còn hơn, anh càng nói càng khiến tim nó vỡ ra từng mảnh. Có nỗi đau nào đau hơn thế này ko? Đấng tối cao thật vô tình, chẳng lẽ những gì nó thể hiện còn chưa đủ để ngài ấy thấu hiểu tấm lòng của nó hay sao? Nếu cứ kéo dài thế này, có lẽ nó sẽ gục ngã mất. Lúc đó ai sẽ nâng nó dậy, ai sẽ cho nó tựa vào bờ vai đây?

- Em ko sao đâu, anh đừng lo nhé. - Cất từng lời nghẹn ngào mà như những mũi dao đâm xuyên trái tim nó.

- Vậy từ nay chị đừng khóc nữa nhé, ai bắt nạt chị em sẽ trừng phạt người đó. - Vẫn là giọng nói ngô nghê đó, vẫn là những cử chỉ lâu đi những giọt nước mắt vụng về đó nhưng sao nó cảm thấy một chút ấm áp bởi dù có biến thành trẻ con anh cũng vẫn mãi luôn bảo vệ và quan tâm nó.

Nó mỉm cười nhìn anh rồi cất tiếng đáp lại:

- Vâng, từ nay em sẽ cười, cười nhiều như những lúc chúng ta bên nhau ấy.

Chưng ra bộ mặt ngây ngô nhất, anh lắc đầu ko hiểu gì cả. "Xin anh, xin anh mau lấy lại quá khứ nhé, người ta thường nói chỉ có những ký ức quá đau buồn thì mới muốn quên đi, nhưng ký ức của em và anh là màu hồng mà, sao anh nỡ quên đi những ngày tháng đó?". Những lời này nó chỉ có thể thốt lên trong lòng mình mà thôi, nếu nói ra liệu anh có hiểu hay ko?

Hôm nay ba mẹ anh lại đến thăm anh, từ khi anh tỉnh lại thì đây là lần thứ 2 ông bà Phúc - Hạ đến thăm anh. Nó vẫn đứng đó chỉ tay vào hai người phía cửa hỏi anh:

- Anh có biết ai đây ko?

Anh đưa mắt nhìn nó rồi lại nhìn ba mẹ mình, lúc thì anh gật đầu lúc thì lại lắc đầu. Rồi đột nhiên anh nắm lấy áo nó, giọng nói cất lên đầy lo lắng:

- Người xấu, người xấu đấy. Họ đến bắt em đi đấy, cứu em với.

Nhìn anh như thế bậc làm cha mẹ nào mà ko khỏi sót xa, mẹ anh bước lại gần anh từ từ gỡ tay anh ra khỏi áo nó cất tiếng nói:

- Là mẹ đây con, còn đây là ba con. Ko ai làm hại con cả, sẽ ko ai bắt con đi đâu hết.

Anh lắc đầu rồi đưa mắt nhìn nó hỏi:

- Ba mẹ là cái gì? Chị bác sỹ ơi, tại sao người này lại nhìn em khóc, người này bị ông kia bắt nạt hả chị? - Anh vừa đưa tay lau nước mắt cho mẹ mình vừa lên tiếng thắc mắc.

Mẹ anh càng khóc to hơn, anh bây giờ có còn là một CEO tài năng và trẻ tuổi nữa ko? Anh bây giờ còn thua đứa trẻ lên 3 vì đứa trẻ ấy còn nhận biết được ba mẹ mình còn anh thì ko. Bà Lê Hạ lau nước mắt hướng nó bắt đầu c.hửi mắng:

- Mày sáng mắt ra chưa? Đây là điều mà mày muốn phải ko, nếu thế thì mày đạt được rồi đấy mày còn muốn gì nữa mà ko buông tha con tao đi.

Nó đứng im lặng ko đáp lại vì nó biết bây giờ đáp lại càng khiến tình hình căng thẳng hơn mà thôi. Nhất là anh mới tỉnh dậy tinh thần chưa thật sự ổn định, chỉ cần một trấn động mạnh thôi thì có là thần tiên cũng ko thể cứu được anh nữa. Kỳ tích cũng sẽ ko xuất hiện thêm lần nữa đâu.

Thấy nó ko nói gì bà lại càng được nước lấn tới:

- Đồ ***** c.ái. Mày mãi mãi ko xứng với con trai tao đâu, dù có chết thì tao cũng ko bao giờ chấp nhận mày là con dâu tao đâu.

- Chị dừng lại đi, con tôi có tội gì mà chị lại có thể dùng những lời nói đó với con tôi? - Mẹ nó từ cửa chạy vào rồi nhìn bà Lê Hạ lên tiếng.

- Tôi ko có quyền à, vậy chị là mẹ thử nói xem con gái chị có phải loại ***** ko? - Bà Lê Hạ tiếp tục xúc phạm nó.

Chẳng lẽ bà ta ko hề biết một điều rằng nói xấu con người ta ngay trước mặt đấng sinh thành ra chúng chính là gián tiếp c.hửi vào mặt những bậc cha mẹ hay sao? Nếu như người đứng đây ko phải là nó mà là con gái bà ta thì bà ta sẽ như thế nào? Nếu như bà ta ở vào địa vị của mẹ nó lúc này sẽ cư xử ra sao?

- Chị thôi đi, chị có quyền gì mà nói những lời này? Tôi ko ngờ một nhà giáo ưu tú như chị mà cũng phát ra những ngôn ngữ chợ búa như thế. Tôi nói cho chị hay nhé, dù đàn ông con trai trên thế giới này có chết hết tôi cũng ko bao giờ gả con gái tôi cho con chị đâu. - Mẹ nó tức giận lên đáp lại.

- Các người nghĩ các người xứng với gia đình tôi sao? Ít nhất cũng phải môn đăng hộ đối chứ, đằng này chỉ là một lính quèn của chồng tôi thôi, có tiền ư, điều đó có cần thiết khi cả nhà chỉ là một lũ vô học? - Bà ta tiếp tục xúc phạm gia đình nó.

- Bác đi hơi quá rồi đấy, bác nghĩ mình là ai mà xúc phạm đến ba mẹ tôi? - Chị dâu nó lên tiếng.

Vừa lúc đó ông Hoàng Phúc cũng có mặt và những câu nói của bà Lê Hạ ông cũng nghe ko sót từ nào, tức giận ông bước về phía bà Lê Hạ

Chát . . .

- Tôi ko ngờ bà lại có thể phát ra những ngôn ngữ chợ búa như thế, nếu để tôi nghe thấy những điều này một lần nữa thì bà đừng trách tôi quá đáng. - Ông Hoàng Phúc tức giận nhìn bà Lê Hạ nói

Trong lúc nóng giận ông Hoàng Phúc đã ko kìm chế được bản thân mình, 35 năm sống làm vợ chồng với nhau, ông bà chưa bao giờ nặng lời với nhau câu nào, ông luôn tin tưởng vào cách đối nhân xử thế của bà. Nhưng hôm nay bà làm ông thất vọng quá, ko ko thể ngờ rằng cái người đầu ấp tay kề với mình bao nhiêu năm lại có thể phát ngôn ra những điều đó. Dù rằng ông bà phản đối chuyện chúng nó đến với nhau nhưng mối quan hệ thân thiết của ông cũng bị bà đem ra so sánh rồi nhục mạ người đồng đội, người anh em mà ông yêu quý như vậy sao? Bà biết quý con bà thì người ta ko biết quý sao?

Tiếng động vang lên khô khốc, tất cả diễn ra trong căn phòng nơi anh đang dưỡng bệnh, nó dường như ko chịu nổi nữa vội hét lên:

- Các người làm ơn ra ngoài kia mà cãi nhau, mà hơn thua thiệt hơn. Lê Thái cần nghỉ ngơi, các người có thấy anh ấy luôn sợ hãi từ nãy đến giờ hay ko?- Nó ngừng lại nhìn bà Lê Hạ nói. - Còn bà, bà đã đi quá giới hạn cho phép là đụng chạm đến ba mẹ tôi. Tôi nói cho bà biết đến khi Lê Thái hoàn toàn bình phục tôi sẽ tự động rời xa anh ấy.

Trước khi quay đi, bà ta còn chỉ tay vào mặt nó nói:

- Tao khuyên mày nên nhớ lấy những lời đã nói, đừng để tao phải ra tay thì ngay cả ba ****** cũng ko yên đâu.

Nuốt nước mắt vào trong nó quỳ trước đấng sinh thành ra mình nghẹn ngào cất lời:

- Con xin lỗi, vì con mà ba mẹ đã phải chịu ấm ức nhiều rồi. Con xin hai người hãy để con ở bên anh ấy những lúc này. Sau này dù ba mẹ có sắp xếp thế nào con cũng xin nghe.

Con cái đau khổ thì cha mẹ nào có thể làm ngơ cơ chứ, dù biết gia đình là Lê Thái quá đáng nhưng nhìn Lê Thái cứ ngây ngô nấp đằng sau con gái bà như thế kia thì làm sao bà có thể lạnh lùng mà lôi con bà đi được cơ chứ?

- Con đứng lên đi, mẹ sẽ ko nói gì nữa cả vì mẹ tin con đủ sáng suốt để biết mình phải làm gì trong trường hợp này. Con ở lại chăm sóc Lê Thái nhé, mai mẹ sẽ vào thăm nó. - Mẹ nó nhẹ nhàng nâng nó đứng dậy.

Nó cảm ơn ba mẹ mình vì ko bắt nó phải lựa chọn. Nó biết ba mẹ làm thế cũng một phần vì cái người đang nắm chặt gấu áo nó kia. Nhưng sao mỗi khi nhớ lại lời mẹ anh nói nó lại cảm thấy đau đớn như thế này. Có phải nó làm gia đình nó tổn thương quá nhiều rồi ko?

*********

Cũng như mọi sáng, nó giúp anh vệ sinh cá nhân, vì chưa thể đi lại được nên tất cả mọi việc đều làm tại giường. Khi nó nói anh đánh răng rửa mặt thì anh đưa mặt ra về phía nó và chỉ chỉ và vào răng mình nhưng nó đưa bàn chải vào tay anh nói:

- Hôm nay anh phải tự làm chứ, mọi hôm là em làm mẫu cho anh thôi. - Vừa nói nó vừa dúi bàn chải vào tay anh.

Anh cầm bàn chải trong tay rồi nhìn nó chờ đợi, nó biết anh ko thể nhớ được những thao tác thường ngày nên cũng cầm một cái bàn chải khác hướng dẫn:

- Đầu tiên làm ướt bàn chải này, sau đó chải phía trước của răng, sau đó đến hai bên. - Nó ngừng lại nhìn anh đang làm theo rồi lại tiếp tục hướng dẫn. - Sau đó ha to miệng chải hàm nhai cả hai bên và phía trên, phía dưới. Làm lần lượt từng chút một rồi dần dần anh sẽ quen thôi.

Đánh răng xong nó đưa cho anh một chiếc khăn mặt để anh tự rửa. Cũng như đánh răng, lại hướng dẫn từng bước một:

- Đầu tiên đưa khăn lên rửa mắt, sau đó là hai má tiếp nữa đến mũi, rồi sau đó là hai tai, kết thúc là cổ.

Nó nhìn anh đang tập làm người lớn mà trong lòng có một chút gì đó vui, một chút gì đó lại buồn. Nó cũng ko biết thời gian này sẽ kéo dài trong bao lâu? Có thể một năm, có thể 2 năm hay có thể nhiều hơn nữa nhưng nó sẽ kiên trì tới cùng. Nó sẽ cùng anh vượt qua tất cả. Chỉ cần có anh, chỉ cần tình yêu của anh thôi là đủ với nó rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play