Thêm một tuần nữa anh vẫn hôn mê, phải chăng cuộc sống của anh đã trở thành đời sống thực vật? Có thể tự thở nhưng lại ko thể tỉnh dậy, phổi vẫn sống, tim vẫn đập nhưng não bộ lại ngừng hoạt động. Nó biết rằng dù là anh sống đời sống thực vật như thế này cũng đã là một kỳ tích rồi, ko nên đòi hỏi quá nhiều ở đấng tối cao nhưng bản chất con người là tham lam, có được điều mình mong muốn rồi lại còn muốn có thêm nữa.
Nhà anh cuối cùng cũng đã có người xuống chăm sóc anh, nhưng gọi là có người xuống để cho có thôi chứ mọi thứ lo cho anh vẫn là do ba mẹ và anh chị nó lo. Dì anh được cử xuống thay mặt gia đình trông nom và chăm sóc anh nhưng thực ra bà ấy chỉ ngủ và ăn mà thôi. Hơn một tuần xuống chăm cháu nằm viện mà bà ta lên được 2kg trong khi gia đình nó, ba mẹ nó, anh chị nó ai cũng lo lắng đến chẳng thể ngủ được.
Cuộc đời thật bất công như thế đấy, bây giờ thì ra sức chăm sóc cho anh nhưng sau này liệu rằng gia đình anh có nhớ đến hay lại nhẫn tâm gạt đi tất cả? Nó cũng tin cuộc đời có quy luật nhân quả, gieo nhân nào thì ắt phải gặp quả đó thôi. Nó cũng ko muốn tranh luận những vấn đề đúng sai này nữa.
Tối nào nó cũng ngồi bên anh còn dì anh thì về phòng nó ngủ ngon lành, ấy vậy mà sáng hôm nay nó nghe được cuộc điện thoại của dì anh gọi cho mẹ anh mà nó thật sự muốn xông lên bóp chết bà ta
- Chị à, ngày nào em cũng ngồi bên cạnh cháu. Cả tối em ko thể nào chợp mắt được, cứ nhìn cháu nằm đấy em lại thương nó vô cùng. - Bà ta nói với giọng nghẹn ngào.
- Em cố gắng vì anh chị nhé, chị đau tay nên chẳng thể xuống chăm sóc nó được, làm em vất vả rồi. - Giọng và Lê Hạ vang lên đầy đau khổ.
- Em thật sự ko biết nên đối xử thế nào với gia đình con bé Tuệ Minh, đã ko cho người vào phụ em trông cháu rồi, đến khi vào thì cứ lăn ra ngủ. Ko biết nhà đó nghĩ gì nữa?
Thế đấy, bao nhiêu công sức mà gia đình nó bỏ ra cuối cùng bị một câu phủ nhận đầy phũ phàng như thế? Có ai biết được rằng, người lăn ra ngủ là cái người đang đứng nói chuyện kia ko? Có ai biết được rằng gia đình nó phải bỏ ra những gì ko? Nếu như gia đình khác trong trường hợp này sẽ thế nào? Phải chăng họ sẽ nói rằng anh và nó chưa cưới nên ko thể bắt gia đình nó phải có trách nhiệm trong chuyện này.
Ba mẹ nó chỉ nghĩ rằng, nó và anh sắp cưới, anh cũng đã được coi là một thành viên trong gia đình nó, nếu anh có mệnh hệ gì có lẽ người đau khổ nhất là nó vì thế nên ba nó bằng lòng đánh đổi tất cả chỉ mong cho anh tỉnh lại và sống hạnh phúc bên con gái mình thôi. Như thế có gì là quá đáng ko?
Mẹ anh gọi điện cho Lê Hải dặn dò:
- Con phải ở cạnh em nhé, mẹ ở xa ko thể ở cạnh em lúc này được vì thế nên con phải hết sức chăm lo cho em.
- Con biết thưa mẹ.
- Mẹ đã gửi vào tài khoản của con 60 triệu để con lo cho em rồi đấy, nếu thiếu thì con cứ điện về mẹ sẽ gửi thêm.
Cuộc điện thoại vô tình nó lại nghe được, nó bật cười. Cười cho sự ngốc nghếch của mẹ anh, cười cho sự đáng thương của mình. Mỗi ngày tiền thuốc tiêm cho anh đã lên tới trên 10 triệu, hóa đơn thuốc lần nào cũng là nó đi mua, trong khi đó Lê Hải đưa cho nó 5 triệu nói rằng để nó lo tiền thuốc cho anh. Số còn lại có thể được anh gửi ở quán lô đề, cá độ nào đó rồi. Những gì nó đã cho đi nó ko mong sẽ được gia đình anh chấp nhận nhưng nó cũng ko muốn những gì mình bỏ ra là vô nghĩa, mất tiền mất của, mất công mất sức nhưng vẫn bị gia đình nhà anh coi ko ra gì.
**********
Công an huyện gọi điện cho nó xuống cung cấp lời khai cho vụ tai nạn của anh. Dù đã lấy lời khai của những người dân xung quanh nhưng nó cũng là người chứng kiến vụ tai nạn, hơn nữa lại là người đi cùng anh, nên sau khi anh ổn định nó mới nhận lời về trụ sở công an để cùng họ tiến hành hoàn tất hồ sơ.
Trái với sự tưởng tượng của nó, gia đình anh ko viết đơn kiện nhưng gia đình chàng trai kia lại viết đơn kiện anh, bắt anh phải đền bù thiệt hại cho gia đình anh ta.
- Chào anh, tôi là Tuệ Minh người thân của anh Hoàng Lê Thái. Theo yêu cầu bên phía các anh hôm nay tôi có mặt ở đây để cho lời khai về vụ tai nạn. - Nó nhìn người thanh niên trước mặt và đi vào vấn đề luôn.
- Vâng, chào cô. Hôm nay chúng tôi mời cô lên chỉ là để xác minh lại những lời khai lần trước của cô thôi. - Người thanh niên đó đáp lại.
- Theo như những lời khai của những người xung quanh cho biết thì do anh Hoàng Lê Thái ko đi đúng làn đường cho phép và theo kiểm tra chúng tôi cũng được biết trong máu của anh ấy cũng có một ít nồng độ chất cồn. Bên phía gia đình người thanh niên kia yêu cầu bên anh Thái bồi thường chị có ý kiến gì ko? - Người công an phía đối diện nó lên tiếng.
- Theo tôi được biết thì công an các anh phá án dựa vào chứng cứ và những lời khai, vậy tôi hỏi anh chiếc xe của Hoàng Lê Thái và vị trí anh ấy ngã đã vượt quá làn đường cho phép chưa? - Nó tức giận nhìn hai người công an trước mặt rồi nói tiếp. - Nồng độ cồn trong máu ư? Các anh đo được bao nhiêu? Có quá quy định cho phép ko? Hay là các anh đã nhận tiền của gia đình kia mà muốn lật ngược tình thế đổ hết lỗi cho anh Thái. Nếu là như vậy thì xin lỗi, các anh nên viết đơn từ chức đi thì hơn bởi trong chiêc xe tôi đi có gắn một hộp đen, ko ngờ phải ko, vì có ai nghĩ xe máy thì gắn hộp đen làm gì? Nhưng nó để phục vụ cho những trường hợp như thế này đấy. Muốn đổ tội cho Hoàng Lê Thái ko dễ như các anh tưởng tượng đâu.
Nó tức giận đứng dậy quay đi sau khi để lại thêm một câu nữa:
- Tôi nghĩ tôi nên đem chiếc hộp đen đến gặp thủ trưởng của các anh thì hơn. Vì rất có thể nếu tôi đưa chiếc hộp đen này cho các anh, nội dung trong đó sẽ bị thay đổi.
Công bằng xã hội ư? Có tin được ko khi trong bộ máy tổ chức chính quyền lại có những con sâu mọt như thế? Nó biết mình ko nên tin ở những người này, đổ tội cho Lê Thái của nó ư? Đâu có dễ như thế.
Vì người thanh niên đâm vào anh ko làm chủ được tốc độ lại ko đội mũ bảo hiểm, cú va chạm lại quá mạnh nên anh ta đã bị bắn ra khỏi xe mà đập vào một cột mốc ven đường. Anh ta đã tử vong ngay trên đường đưa đi cấp cứu. Lê Thái lại đang hôn mê ko biết sống chết thế nào nên vụ án này có thể nói là hai gia đình tự giải quyết với nhau.
Hôm cử hành tang lễ cho người thanh niên xấu số đó nó cũng có mặt thắp cho anh ta nén hương, đó cũng là một việc nó có thể làm thay cho anh. Anh may mắn hơn anh ta vì vẫn còn sống, dù là sống thực vật.
Anh ta là lao động chính của gia đình nên dù là lỗi ở anh ta nhưng nó cũng ko thể làm ngơ trước hoàn cảnh gia đình này được. Mang theo 50 triệu nó cùng hai anh công an hôm trước đến nhà anh ta.
- Hôm nay cháu đến đây ko phải là tư cách của người bị hại mà đến đây với tình cảm của con người với con người. Cháu biết mất đi người thân là một điều rất đau đớn nhưng nhìn người thân sống mà như chết còn đau đớn hơn. Cháu cũng biết anh Tú là lao động chính trong nhà, mất đi anh ấy thì bác cũng ko còn chỗ dựa nữa nên cháu có một chút gọi là hỗ trợ gia đình mình vượt qua nỗi đau cũng như khó khăn của cuộc sống.
Nó yêu cầu hai anh công an đi cùng vì nó hiểu rất rõ nếu đi một mình thì gia đình chàng trai kia sẽ làm khó nó rất nhiều. Sau khi nghe hai anh công an phân tích lại tình hình và cũng cho gia đình anh ta xem lại hình ảnh của vụ tai nạn họ cũng đã rút đơn kiện Lê Thái.
- Tôi xin lỗi cô, vì ko biết được sự tình mà chỉ nghe những người xem kể lại nên tôi đã làm đơn kiện và đòi bồi thường. Sau khi biết được sự tình này, lỗi là do con tôi gây ra nên nó phải chịu, tôi ko có bất cứ một yêu cầu nào cả. Xin cô nhận lại số tiền này, và cũng xin cô thứ lỗi vì ko đến hỏi thăm người bị nạn được.
Nhìn bà mẹ tóc đã điểm sương mà nó cũng cảm thấy đau lòng. Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh mấy ai đã trải qua. Là cha mẹ ai lại ko thương con, nhưng thương con cũng chỉ biết để trong lòng thôi. Giờ mất đi con rồi khác gì cần dao cắt đi khúc ruột của chính mình.
- Ko phải đâu bác ạ, cháu đã nói ngay từ đầu là cháu đến đây ko phải tư cách với người bị hại. Hơn nữa đây là tấm lòng của cháu hỗ trợ giúp đỡ gia đình bác chứ ko phải là đền bù thiệt hại gì cả. Cho cháu thay anh Thái làm thêm một việc thiện để tích thêm công đức cho anh ấy. Cũng là mong cho anh ấy mau tỉnh lại.
Có lẽ nếu anh tỉnh dậy anh cũng sẽ đồng ý với cách làm của nó, nó biết tính anh là như thế mà. Nhưng sao những người tốt như anh lại luôn gặp hết chuyện này đến chuyện khác như thế chứ? Nó chẳng dám tin là sẽ có kỳ tích xuất hiện mà chỉ mong sao đấng tối cao nghe thấy những lời cầu nguyện của nó mà đừng mang anh đi xa khỏi nó thôi.
***********
- Anh à, hôm nay em đi chùa đấy. Từ ngày về Việt Nam em rất ít đi chùa, nhưng từ khi thấy bà hay đọc kinh hay cầu nguyện thì em lại muốn thử. Biết đâu đức phật từ bi lại đem anh về bên em, sẽ cho anh sống một cuộc sống khỏe mạnh và hạnh phúc. Em cũng cầu xin cho hai đứa mình, sau khi trải qua kiếp nạn này sẽ được ở bên nhau. Em tham quá rồi phải ko anh? Mong ước anh tỉnh lại đã là một điều hết sức khó khăn rồi, thế mà em lại mong ước được ở bên nhau mãi mãi nữa chứ.
- Anh à, mau tỉnh dậy đi, em thấy nhớ cái cốc đầu của anh, thấy nhớ những lần anh gọi em là mèo con. Em thấy nhớ những lần em mải chơi mà quên mất anh, rồi những lần em làm anh giận, những khi em trêu chọc anh. Và quan trọng nhất là em chưa nói ba từ quan trọng mà em muốn nói với anh.
Nó cứ nắm chặt tay anh rồi nói đủ thứ chuyện trên đời, với nó bây giờ anh quan trọng hơn tất cả. Nó có thể đánh đổi tất cả để anh tỉnh dậy, công danh ư? Nó ko cần, tiền bạc ư? Nó cũng ko cần. Những thứ hư vô đấy nó có thể bỏ tất cả chỉ cần có anh thôi. Ngay cả tính mạng này, nếu anh nói anh cần nó cũng sẵn sàng cho đi. Như thế đã đủ chứng minh tình yêu của nó dành cho anh chưa?
Thanh Tùng nhìn nó ngày càng gầy đi thì sót xa, hắn thật sự ko muốn ngày Lê Thái tỉnh dậy cũng là lúc nó đến thăm khoa hồi sức cấp cứu.
- Em nên về nghỉ chút đi, những ngày tháng qua em đã quá vất vả rồi. - Thanh Tùng đến bên nó lên tiếng.
- Em sẽ ko ngủ được nếu anh ấy chưa tỉnh lại, em muốn người anh ấy nhìn thấy đầu tiên khi tỉnh dậy sẽ là em. - Nó ko nhìn Thanh Tùng đáp lại.
- Nếu em ko giữ gìn sức khỏe thì khi cậu ấy tỉnh dậy có khi em đang nằm ở khoa hồi sức ấy chứ. Nghe anh về nghỉ đi, anh đã nấu cháo cho em rồi đấy, ăm một chút cho lại sức nhé. - Hắn nhẹ nhàng khuyên bảo nó.
- Anh biết ko, bây giờ em thèm ăn một món ăn do chính anh ấy nấu cho em thôi, có lẽ ước mơ này là quá xa vời nhưng hiện giờ em chỉ mong như thế thôi. - Nó nói mà mắt ko hề dứt khỏi người đang nằm trên chiếc giường trắng.
Hắn biết câu nói của nó ko cố ý nhưng hắn đau, rất đau. Hắn ko biết nấu ăn như bạn hắn, nhưng hắn đã cố gắng học nấu cháo cho nó, hắn mong nó sẽ ăn ngon miệng như những món ăn Lê Thái nấu. Nhưng hôm nay nó lại nói những lời này, hăn ko biết mình có đủ tỉnh táo để ko bị sự ích kỷ của tình yêu chiếm mất lý trí hay ko? Hắn nói thầm với nó nhưng cũng là đang nói với chính mình "Em có cần đâm vào trái tim anh những nhát dao lún cán như vậy ko?"
Hắn quay đi, gạt nhanh giọt nước mắt đang chảy dở, hắn khóc hay chỉ là cái gì đó bay vào mắt thôi? Phải chăng hắn đang khóc cho mối tình đơn phương với nó, có phải vì hình bóng nó in quá sâu trong tim hắn nên giờ đây ko có một người con gái nào có thể lôi nó ra khỏi trái tim hắn. Hắn biết phải làm thế nào đây?
Thấy hắn cứ im lặng mãi nó biết mình đã nói gì đó làm hắn buồn nhưng nhất thời tâm trí nó chỉ để ở bên người đang nằm trên chiếc giường này nên ko thể nhớ mình đã nói điều gì ko phải. Nó quay lại nhìn hắn nói:
- Anh về khoa nghỉ đi, tối nay anh sẽ có một đêm dài đấy, nghỉ ngơi lấy sức còn chiến đấu chứ.
Hắn ko nói gì mà cứ thế quay lưng bước đi, có lẽ trong lúc này nó và hắn cần yên tĩnh. Yên tĩnh để nghĩ lại cuộc đời mình, về cuộc tình này và về cả lời hứa của hắn với ba mẹ nữa, nhưng chân hắn vừa đặt đến ngưỡng cửa thì hắn đã nghe tiếng nó gọi giật lại:
- Thanh Tùng, anh nhìn này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT