Tới khi Lục Viện đến nhìn qua vẻ mặt không được tốt lắm, cả người có phần tiều tụy, gầy đi rất nhiều. Ôn Hoàn hỏi chị có phải cãi nhau mâu thuẫn với Lạc Hướng Đông không, chị chỉ lắc đầu cười với cô. Nhưng Ôn Hoàn biết nhất định là cãi nhau ầm ĩ, nếu không với tính cách của chị sẽ không bỏ đi như vậy, nhưng nếu chị không nói cô cũng không tiện hỏi nhiều.

Lục Thần vì công việc trong đơn vị nên hai ngày nay cũng không về nhà, Ôn Hoàn còn đang suy nghĩ nên nói chuyện của Văn Phong với Lục Viện như thế nào, muốn tìm một thời điểm thích hợp để thăm dò chị một chút.

Buổi tối dỗ mẹ Ôn ngủ xong Ôn Hoàn mới từ trong phòng của mẹ đi ra, thấy Lục Viện ngồi ngây ngẩn ở trong phòng khách, TV cũng không mở, không làm gì cả cứ ngồi yên như vậy.

Ôn Hoàn bước tới, chỉ thấy chị đang ngồi dựa vào ghế sofa không biết suy nghĩ gì đó. Ngồi xuống cạnh chị, Ôn Hoàn nhẹ giọng hỏi: "Đang nghĩ gì vậy?"

Lúc này Lục Viện mới lấy lại tinh thần, cười với cô lắc đầu: "Không có gì."

Ôn Hoàn khẽ thở dài, đưa tay sang kéo tay chị qua, nhìn vào mắt của chị nói thật: "Chị, có gì chị cứ nói ra đi đừng giấu ở trong lòng một mình sẽ khó chịu."

"Tiểu Hoàn, chị thực sự không có việc gì, đừng lo lắng cho chị." Lục Viện miễn cưỡng cười, chị đã quen tự mình chôn vùi tất cả khổ sở và đau lòng ở trong tim của mình.

"Chị như vậy sao em có thể không lo lắng được?" Ôn Hoàn than nhẹ, nhìn chị hỏi dò: "Có phải cãi nhau cùng anh rể không?"

Thấy cô cố ý muốn hỏi, Lục Viện cũng chỉ có thể thỏa hiệp, buông tiếng thở dài quay đầu không nhìn cô, một lúc lâu sau mới mở miệng nói: "Chị chỉ muốn cho mình chút thời gian để suy nghĩ thật kỹ."

"Chị muốn ly hôn cùng anh ấy sao?" Ôn Hoàn nhìn ánh mắt của chị, bạo dạn hỏi.

Thân thể Lục Viện hơi cứng đờ, quay đầu lại có điểm dở khóc dở cười nhìn cô nói: "Chị biểu hiện rõ ràng như vậy sao?"

"Thực sự phải đến mức ly hôn rồi sao?" Ôn Hoàn cẩn thận hỏi.

"Chị không chỉ một lần tự hỏi mình như vậy, cuộc hôn nhân này có thể duy trì lâu như vậy bọn chị đều đã rất cố gắng, chị cố gắng làm một người vợ hiền thảo, cố gắng làm cho anh ấy có thể thật sự thích chị, anh ấy cũng rất cố gắng làm cho bản thân thích chị, nhưng có lẽ có một số thứ không phải cứ cố gắng là được, không yêu thì cuối cùng cũng không có cách nào thích, cho dù có cố gắng nhiều hơn nữa cũng chỉ như vậy." Lục Viện nói, vẻ mặt có phần cô đơn.

Ôn Hoàn không biết phải an ủi như thế nào, chỉ có thể nói: "Nếu quả thật không vui vẻ vậy thì hãy buông tay đi."

Lục Viện ngẩng đầu, ép nước mắt trên viền mi lui về, khẽ nâng khóe miệng cười khổ nói: "Chị đúng là cần phải buông tay."

Chủ đề câu chuyện vô cùng nặng nề, bầu không khí cũng thoáng cái trở nên có chút áp lực, Ôn Hoàn muốn xoa dịu bầu không khí đè nén lúc này, cười hỏi: "Chị, nếu đã tới đây thì chúng ta đi thăm quan đi, tuy rằng đây không phải là thành phố du lịch gì nhưng cũng có vài nơi đẹp để đi, có thể tới đó ngắm cảnh."

Lục Viện xoay đầu sang khẽ cười với cô, không muốn cô lo lằng cho mình nên gật đầu nói: "Được." Nhớ tới điều gì liền nói với Ôn Hoàn: "Tiểu Hoàn, chuyện chị tới đây đừng nói cho người khác biết nhé, chị chỉ muốn yên tĩnh như thế này." Như vậy sau khi yên lặng qua đi, đoán chừng lúc quay về chính là thời điểm chị ra quyết định.

Ôn Hoàn gật đầu: "Được ạ."

Quay về phòng Ôn Hoàn lại mở máy tính ra một lần nữa, nhìn ảnh chụp trong đó suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng lấy điện thoại di động gọi cho Văn Phong.

Gần như điện thoại mới vừa kết nối đã được nhận, dường như anh ta vẫn luôn chờ cú điện thoại này.

"Là phía bên kia Lục Viện có tin tức gì sao?" Văn Phong có chút vội vàng hỏi.

Ôn Hoàn buông tiếng thở dài, chỉ nói: "Nếu như anh yêu chị ấy như vậy, sao trước đây lại khiến cho mình và chị ấy bỏ qua nhiều năm như vậy." Nếu những điều anh ta nói là thật, vậy trước đây anh ta và Lục Viện không phải xa nhau có lẽ giờ đây bọn họ ngay cả con cũng có rồi, có lẽ Lục Viện cũng sẽ không tâm tư nặng trĩu như bây giờ.

Bên kia đầu dây trầm lặng, Văn Phong một câu cũng không nói được, mặc dù nói là bởi vì hiều lầm mà xa nhau, nhưng nếu năm ấy anh quan tâm nhiều đến cô hơn một chút mà không phải là công việc thì có lẽ bọn họ cũng sẽ không như bây giờ, chính anh cũng có phần trách nhiệm.

Thấy anh ta không nói lời nào, Ôn Hoàn cũng yên lặng, một lúc sau mới mở miệng nói: "Lục Viện đến thành phố B, ngày mai tôi định mang chị ấy ra ngoài đi dạo một chút. Bây giờ chị ấy đối với anh không hề có ấn tượng, nếu những lời anh nói đều là sự thật, tôi không loại trừ khả năng năm đó chị ấy vì nguyên nhân nào đó mà bị mất trí nhớ, nhưng tôi cũng không tiện hỏi, ngày mai tôi sẽ nói hành trình của chúng tôi cho anh, anh có thời gian thì cứ tới đây, giả vờ vô tình gặp phải hay gì đó, tôi sẽ tạo cơ hội cho hai người ở chung, có điều anh phải bảo đảm không đưa phóng viên đến, nếu không sẽ quấy rối đến Lục Viện."

"Tôi bảo đảm!" Văn Phong thề.

Có bảo đảm của anh ta Ôn Hoàn cũng không nói thêm gì nữa, chỉ kêu anh ta ngày mai giữ liên lạc, cô sẽ gửi tin nhắn lộ trình cho anh ta biết.

Ngày hôm sau Ôn Hoàn cho mẹ Ôn ăn cơm xong liền cùng Lục Viện chuẩn bị ra ngoài đi dạo quanh thành phố B, bác Trương dường như cũng biết Lục Viện không vui, để cho bọn họ ra ngoài đi chơi cho khuây khỏa, còn bà thì chăm sóc mẹ Ôn.

Ôn Hoàn không trang điểm, chỉ đeo kính râm, mặc áo khoác, rất giống cô gái nhà bên. Còn Lục Viện theo thói quen mặc quần dài màu trắng, chị thích nhất phong cách mặc quần áo như vậy.

Thực ra nhắc tới thành phố B đúng là không có danh lam thắng cảnh gì để đi dạo, cũng không có một địa điểm nào đặc biệt mà chỉ là một thành phố công nghiệp nhẹ. Tuy rằng không có nhiều nơi để chơi đùa nhưng cũng không phải không có nơi nào để đi.

Đi hơn nửa ngày Ôn Hoàn và Lục Viện mới tìm một nhà hàng tương đối yên tĩnh, phong cảnh thanh tịnh và đẹp đẽ, người cũng không có nhiều, hơi có chút xa xôi.

"Sao lại tới đây ăn, cách nội thành hơi xa." Lục Viên có phần nghi ngờ.

"Tiệm này rất nổi tiếng với món cá dưa chua, nếu như đến thành phố B mà không tới nơi này thưởng thức món cá dưa chua thì giống như đi Bắc Kinh mà không được ăn vịt quay Bắc Kinh vậy." Ôn Hoàn thổi phồng lên, chủ yếu là nghĩ bên này mật độ người không quá đông, như vậy Văn Phong tới đây cũng dễ hơn, với lại cô và Văn Phong đều là người của công chúng, mà hiện giờ Văn Phong có vấn đề về hợp đồng với công ty quản lý nên càng bị đưa tin không kiêng nể gì hơn, nơi đông người thì dù anh có bày ra các biện pháp đề phòng tốt đến đâu cũng khó tránh khỏi bị ánh mắt của người ta nhận ra.

"À, hóa ra là như vậy." Lục Viện gật đầu hiểu, không suy nghĩ gì nhiều.

"Vâng, với lại ở đây phong cảnh cũng không tệ, chủ yếu là ít người không dễ bị nhận ra." Ôn Hoàn thè lưỡi với chị.

Lục Viện cười dịu dàng với cô: "Ừ."

Ôn Hoàn để kính râm xuống đem thực đơn trong tay đưa cho chị: "Đây, trước tiên chị xem muốn ăn gì, em đi toilet."

Lục Viện gật đầu đồng ý, đưa tay nhận lấy thực đơn trong tay cô. Ôn Hoàn đứng dậy đi tới toilet, nháy mắt ra dấu với Văn Phong vẫn đang chờ ở bên kia, ý bảo bây giờ anh ta đi qua đây.

Văn Phong một giây cũng không đợi, liền tháo kính râm xuống đi về phía Lục Viện. Lục Viện vẫn còn đang xem thực đơn thì cảm thấy phía trước tối sầm lại, ngẩng đầu lên liền trông thấy Văn Phong đang đứng ở trước mặt chị, ánh mắt kia nhìn chị giống như có loại tình cảm không nói bằng lời được.

"Văn tiên sinh?" Lục Viện có phần bất ngờ, nhìn xung quanh một chút cũng không thấy những người khác.

"Tôi có thể ngồi xuống không?" Văn Phong hỏi chị, mắt chớp một cái nhìn chăm chú vào mắt của chị.

Mặc dù có phần không hiểu rõ tình huống gì nhưng Lục Viện vẫn vội vàng gật đầu cười với anh: "Đương nhiên có thể."

Cầm chiếc chén không vẫn còn thừa trên bàn lên, Lục Viện rót cho anh ta nước trà xanh của nhà hàng, đưa qua cho anh ta, chị bình thản hỏi: "Văn tiên sinh tới tìm Tiểu Hoàn sao, em ấy vừa tới phòng vệ sinh rửa tay, lát nữa sẽ quay lại." Thực ra tuy không xem nhiều phim truyền hình lắm nhưng mấy bộ phim nổi tiếng của anh ta cũng đã từng xem qua. Anh ta được xem như là một trong số không nhiều những diễn viên trong giới giải trí mà chị yêu thích, không phải bởi vì kỹ năng diễn của anh ta tốt mà bởi vì nhân phẩm của anh ta. Gần như chưa bao giờ thấy tin tức về anh ta trên mấy mục giải trí, hơn nữa còn một nguyên nhân nữa, chị luôn cảm thấy ánh mắt của anh ta rất mê người, rất sâu xa giống như ẩn giấu rất nhiều điều bên trong.

Văn Phong gật đầu đưa tay đón lấy chén trà cô đưa tới, mắt vẫn luôn chăm chú nhìn cô.

Tuy Lục Viện rất thích mắt anh ta, thích ánh mắt vừa sâu xa vừa mê người của anh ta nhưng bị anh ta nhìn chằm chằm như vậy cũng cảm thấy có chút kỳ quái, không khỏi giơ tay sờ mặt mình hỏi: "Trên mặt tôi có dính gì sao?"

Văn Phong lắc đầu: "Không có." Cô cũng không thay đổi nhiều, ngoài có phần chín chắn hơn cô vẫn là cô gái năm đó lôi kéo trái tim của anh, thậm chí năm tháng còn không lưu lại quá nhiều dấu ấn ở trên gương mặt của cô.

"Vậy, vậy sao anh lại nhìn tôi chằm chằm như vậy?" Lục Viện có chút nghi ngờ nhìn anh ta.

"Tôi, tôi đã từng, đã từng nói với cô rằng thực ra cô rất giống một người bạn mà tôi biết chưa." Văn Phong nhìn cô, trên mặt có phần lộ vẻ xúc động.

"Hả." Lục Viện sửng sốt, không ngờ anh ta lại nói như vậy, theo bản năng lắc đầu nói: "Không có."

Văn Phong cười khổ, chậm rãi mở miệng: "Cô rất giống cô ấy, người kia rất quan trọng với tôi..."

Lục Viện hơi lúng túng khẽ cười, nếu là người bình thường cô nhất định sẽ cho rằng đây là bọn họ dùng trò để làm quen, nhưng là Văn Phong nên cô không nghĩ ra lý do gì anh ta phải làm như vậy.

Không biết nên nói gì Lục Viện chỉ có thể lúng túng cười: "Phải không..."

"Cô ấy là người con gái tôi yêu nhất trên đời này, nhưng có một ngày đột nhiên không tìm thấy cô ấy, tôi tìm rất nhiều nơi, làm thế nào cũng không tìm được cô ấy." Văn Phong bình tĩnh nhìn mắt của cô, giống như muốn xem thấu tâm tư lúc này của cô.

Lục Viện có chút bối rối không biết làm sao, những lời này nghe vào cảm thấy giống như lời kịch một bộ phim truyền hình, nhưng do bây giờ anh ta nói với mình như vây nên cảm thấy rất kỳ quặc, ngoài lúng túng mỉm cười thì không biết nên trả lời như thế nào, quay đầu nhìn về phía toilet một chút, nghĩ sao Ôn Hoàn đi mãi vẫn chưa về.

Văn Phong nhìn cô, đem những lo lắng của cô nhìn cả vào trong mắt, có chút tự giễu cười khổ nói: "Cô cảm thấy tôi đang gạt cô sao?"

Lục Viện khẽ cười không nói gì, cô đúng là cảm thấy không khỏi có chút nghĩ ngợi.

"Cho cô xem thứ này." Vừa nói Văn Phong vừa lấy ví từ trong túi mình ra, mở ra cho cô nhìn tấm hình ở trong đó, là ảnh chụp thời đại học của anh và cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play