Khuynh Anh chảy hai hàng lệ mềm yếu xụi lơ ở bên trong.
Không biết rớt xuống lúc nào, cũng không biết hiện tại là ở nơi quỷ quái gì, tuy rằng bị rơi tự do, nhưng may mắn là nàng còn sống. Toàn thân cao thấp, trừ bỏ lá gan sắp bị rách, có vẻ như cũng không có cái gì bị hư.
“Nàng vẫn khỏe chứ?”
Trên đỉnh đầu đột nhiên truyền đến một giọng nói mị hoặc câu người làm cho lòng người rúng động.
Khuynh Anh kinh ngạc ngẩng đầu, chỉ thấy cách mình không đến hai bước, có một nam nhân đang nằm.
Hắn mặc quần áo màu lam nhạt, nhưng khi nhìn lên, loại tơ lụa mềm mại này còn thua cánh tay tinh tế trắng như sữa lộ ra ngoài của hắn.
Một đầu tóc dài màu vàng miễn cưỡng rớt ở bên eo, dung mạo như ngọc, mũi thẳng cực kì, môi mỏng hồng, chính là đôi mắt như hổ phách rõ ràng là mỉm cười, lại hơi có ý lạnh làm cho người ta không dễ dàng thân cận.
Hắn nghiêng đầu nhìn nàng, đầu ngón tay có một chút ánh sáng hiện lên, đỉnh kiệu bị Khuynh Anh va đập làm hư lại hoàn hảo như lúc ban đầu.
Khuynh Anh sững sờ, cũng không biết là do hắn thật xinh đẹp, hay là động tác của hắn vừa rồi rất không phải của con người.
Tóc vàng chói mắt của hắn gần như đâm mù hai mắt của nàng, nhưng nàng không dứt mắt ra được.
“Điện hạ!!!!”
Lúc nàng đang sững sờ, màn che chung quanh đã bị người ta vén lên cẩn thận, mà phía dưới quỳ một đống người, trong đó bao gồm cả tên lùn vừa rồi mang binh lính truy đuổi nàng.
“Đào phạm lớn mật, mạo phạm Tam hoàng tử, tội thêm một tầng!!” Tên lùn chỉ vào Khuynh Anh phát run, ánh mắt nóng bừng hận không thể lập tức kéo nàng xuống chém thành tám khối. Hắn dập đầu một cái với mĩ nam, lanh lảnh nói: “Khởi bẩm điện hạ Lam Tranh, nàng này là cống phẩm của thế gian, linh thể không cách nào tinh lọc, còn có ý đồ xông vào Thánh điện, tội không thể tha thứ!!!”
“Không cách nào tinh lọc sao?” Mĩ nhân tóc vàng cười tủm tỉm nhích lại gần, nâng cằm Khuynh Anh lên, ánh mắt nhìn không kiêng nể gì.
“Đúng vậy!! Điện hạ Lam Tranh, vật ấy cực kỳ dơ bẩn, Hoa thần đã ngăn trở ngăn không được!! Chúng thần đang muốn tóm nàng đi đến sảnh thẩm vấn và phán quyết, chờ điện hạ Trường Minh thẩm vấn và phán quyết…”
Ngươi mới là cống phẩm, cả nhà ngươi đều là cống phẩm!
Khuynh Anh nghe, đầu nổi đầy gân, đang muốn phát hỏa, gương mặt gần trong gang tấc kia lại đột nhiên nở nụ cười: “Ta có vẻ như… Cũng nên chia sẻ chút công việc với ca ca đi…”
Khuynh Anh còn không kịp lí giải ý nghĩa của nụ cười làm cho người ta sởn tóc gáy này, chung quanh đã lao xao lên.
Môi bỗng nhiên bị chặn, hắn tách hàm răng của nàng, cái gì đó dò xét tiến vào, nàng giãy giụa, đầu lưỡi lại bị quấn lấy, ý nghĩ trống rỗng, chung quanh cũng trống rỗng, tứ chi bỗng dưng có một luồng khí bao phủ, máu và xương cốt phảng phất như có cái gì đó đang bị lấy ra, cái loại đau đớn da thịt bóc ra này khiến nàng gần như ngất đi.
Khuynh Anh chưa từng nghĩ tới, cảm giác của nụ hôn đầu tiên còn khó chịu hơn cái chết.
“Xem, hiện tại sạch sẽ.”
Hắn cười tủm tỉm buông nàng ra, hai chân vô lực, nàng té ngồi dưới đất.
“Điện…. điện…. điện…. điện hạ Lam Tranh!! Ngài làm sao có thể để vật dơ bẩn ấy chạm vào thân thể cao quý của ngài!!! Này… này…. này…”
“Dong dài.”
Nam tử tóc vàng tên là Lam Tranh vươn lưỡi ra, liếm liếm khóe môi, cuối cùng nhìn nàng một cái, “Hương vị của nhân loại thì ra rất được, nếu nàng sống được, ta sẽ lại tới tìm nàng.”
Khuynh Anh chỉ cảm thấy sau gáy bị người xách lên giống con gà con, quăng xuống xe ngựa, lúc này đây, nàng không có giống như vừa rồi, xuyên qua tầng tầng đám mây rơi xuống dưới.
Thế nhưng, đầu óc nàng choáng váng, tầm mắt đã tối sầm.
Nàng ngã vào phía trên đám mây, chìm sâu vào bóng tối.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT