Nó thay xong đồng phục đi học, cột tóc đuôi ngựa hý hửng chạy sang
phòng nhỏ bạn. Nó cứ ngờ ngệt ra, nhỏ bạn nó đây ư, Bội Kỳ dậy còn sớm
hơn nó, sửa soạn quần áo, đầu tóc, mặt mũi gần tiếng đồng hồ. (t/g: Đúng là có người yêu lý tưởng khác hẳn her//// Bội Kỳ: im ngay và luôn đi
nhá…///T/g: Vọt lẹ)
-Hôm nay mày có bị làm sao không. Cần đến bệnh viện không thế_nó hỏi Bội Kỳ một cách ngu ngơ, vừa hỏi vừa sờ tráng Kỳ
-Ơ, như thường ngày mà_vừa nói Kỳ vừa cười ngại ngùng
-À há.. tao biết rồi, mày mà không khai báo thì cả trường đều có tin
nóng hổi để bàn tán đấy. Sao khai thật đi cưng_Nó cười man rợ với nhỏ
bạn
-Ừ thì…thì… tao đang… đang quen Khánh Huy_Bội Kỳ mặt đỏ lên ngượng ngùng
-Thế có phải tốt hơn không hả, đi học thôi_Nói xong nó khoác vai con bạn đi học
Hai đứa nó đi vào lớp học. Xung quanh mọi người ai cũng bàn tán xôn
xao khiến nó bực tức. Hắn và Khánh Huy bước vào nói với nó và Bội Kỳ
-Chắc hai em phải làm ôsin cho bọn anh rồi, có muốn đi xem kết quả không hả
-Hai người cứ đi xem, chúng tôi chỉ ở đây chờ kết quả hai người mang
về thôi, Kỳ nhỉ_nó nói với vẻ đầy tự tin. Lúc này nó và Kỳ cười rất tươi
-Vậy mày đi xem đi nhé, tao sẽ ở đây nghĩ xem ôsin cần phải làm những việc gì_Hắn nói một cách tự hào. Huy gật đầu rồi mất hút.
Hắn quay lại bàn ngồi với nó, nó lúc này đang gục đầu xuống bàn vì buồn ngủ. Hắn ngồi ngắm nó hồi lâu mới lên tiếng
-Tối em không ngủ mà đi ăn trộm gà sao, hàng xóm anh mới bị mất gà đấy? Giờ này còn ngủ_hắn vừa cười vừa chọc ghẹo nó
-Anh muốn hàm ở lại răng đi nhé à_Nó ngang bướng nói với hắn
Hắn khẽ cốc đầu nó một cái rồi quay đi mĩm cười. Nó thì ôm nguyên cục tức nên mặt đỏ lên.
-Nè, mày quen Thiên hả con chết bầm kia_đt nó rung lên vì nhận được tin nhắn này của Bội Kỳ
-Ai ăn sớ ri bạn nha, bạn không hỏi mình mà…hixhix_nó trả lời tin nhắn của Kỳ xong quay xuống lè lưỡi trêu con bạn
Khánh Huy đi vào lớp chẳng nói gì, hết nhìn Kỳ rồi lại nhìn nó, sau đó quay sang hắn khẽ lắc đầu.
-Hôm nay mày bị chạm dây hả_hắn đứng dậy đập vai thằng bạn
-Chết chắc rồi mày ạ, sự thật phũ phàng lắm_Khánh Huy không muốn nói nữa
-Không lẽ mày sợ bạn gái mày phải chịu khỗ sao, yên tâm_hắn nói với
giọng hãnh diện và an ủi thằng bạn. Khánh Huy nện cho hắn một cái rõ đau
-Tiên sư nhà mày Thiên ạ. Mình thua rồi, mình là người thua cuộc_Khánh Huy đánh hắn thêm một cái nữa cho bỏ gét
-E hèm, bây giờ sao đây Cầm ới ơi, xử lý sao her_Kỳ đứng dậy bước đến chỗ bọn hắn chọc ghẹo
-Bấy bỳ, anh còn nhớ “lời hứa” không_Nó bước lại gần hắn, miệng cười mĩm
Huy bây giờ mới nói tổng điểm của hai đứa nó ra, hắn hết cú sock này đến cú sock kia, nhém nữa thì xỉu (hơi phóng đại)
-Bội Kỳ TB các môn là 9.0 đứng hạng 3 đồng hạng với tao, mày 9.2 nên hạng hai, hạng nhất là Cầm với 10.0_Huy nói với hắn
-Oát, thế bây giờ em muốn chúng anh làm osin đến bao giờ_hắn hỏi 2 đứa nó
-Khi nào chán_Hai đứa nó đồng thanh
Cả lớp đang bàn tán xôn xao về việc Princes của trường không còn đứng Top No1 nữa. Hắn ngồi chán nản vì kể từ bây giờ hắn phải làm osin cho
nó, không biết nó sẽ nghĩ ra chiêu trò gì đối phó hắn đây. Hắn khi nghe
những lời bàn tán đó thì cứ ngồi trong lớp vò đầu bứt tai khiến 3 đứa
bạn không khỏi phì cười.
Reng…..Reng….. tiếng chuông ra tiết vang lên. Nó đứng dậy đi một mạch đến chỗ bí mật của mình mà không ai biết và cũng chẳng ai kịp bước
theo. Một góc trường, có một cánh đồng cỏ nhân tạo, nó đặt tấm lưng mình xuống nền cỏ, khẽ nhắm mắt lại thư giản và cố quên đi một nỗi buồn được chất chứa rất rất lâu rồi. Nó khẽ nghe được tiếng bước chân của ai đó,
và thầm suy nghĩ “quái lạ, đến chỗ này Bội Kỳ còn không biết, ai thế
nhĩ” nó là người không thích tò mò cho lắm, nói tóm lại là nó chẳng thèm quan tâm ấy chứ, nó vẫn nhắm nghiền mắt, tiếng chân ngày càng một gần
và dường như nó cảm nhận được người đó đã ngồi gần bên. Người bí ẩn đó
khẽ vuốt tóc nó.
-Anh yêu em mất rồi Cầm ạ. Anh biết em ngủ rồi nhưng anh vẫn muốn nói tâm sự mình ra, chắc có lẽ gió, mây, cỏ nơi đây sẽ cười nhạo anh vì yêu mà không giám nói. Anh rất vụng về trong khoản đó em à. Em hãy cho anh
bảo vệ em nhé, sẽ làm cho em cười nữa, anh hứa_người nói những lời này
chính là hắn, hắn luôn đi theo nó và cũng rất ngạc nhiên khi nó lại tìm
được một không gian lý tưởng như thế.
-Anh đang độc thoại sao_Nó hỏi hắn vì giọng nói này khá quen thuộc đối với nó
Hắn thì bất ngờ, mặt đỏ lên vì ngượng. Nó mở mắt ra cười với hắn, nụ cười có một không hai của nó khiến hắn như muốn nổ tung.
-Anh…anh…_hắn ngượng đến nỗi không nói được gì
-Em biết rồi, anh hứa là phải giữ lời nhé, không là em nện cho một
phát sang Pháp ở luôn đấy_nó lại trêu hắn, nó đang rất vui sướng nhưng
chẳng giám thể hiện
Hắn nghe nó nói sẽ nện hắn, hắn liền chơi trò cù lét nó khiến nó cười ngất ngưởng, hai đứa ngồi giỡn vào tiết khi nào cũng không hay, nhìn
hai đứa mà không ít người phải ghen tị về mức độ hạnh phúc của cặp đôi
này.
-Này hai người đã đi đâu hả_Khánh Huy và Bội Kỳ cùng lên tiếng
-À mà sao hôm nay Khánh Duy không đi học nhĩ_Nó lãng sang chuyện khác để tránh trả lời câu hỏi khó đó.
-Anh Duy phải giải quyết một số công việc rồi_Huy ngẫm nghĩ hồi lâu mới trả lời
Bội Kỳ đánh nó một cái rõ đau, khiến nó la oai oái lên, làm lòng ai kia xót xa vô vàn
-Mày làm gì thế con dở hơi này_Cầm lên tiếng vì đau
-Mày còn giả vờ à, tao nện cho phát nữa nhập viện luôn đấy_Kỳ nghiêm mặt nói với nó pha chút trêu chọc.
-Ờ thì chúng mày biết rồi còn hỏi, ngu ngơ thế cơ à_Nó vờ giận Kỳ, nhưng công nhận rất hiệu quả
-Mày giận hả, năn nỉ, tao giỡn xíu thôi mà, đừng giận nữa_Kỳ nài nỉ
nó, nhưng nó lại giả vờ không nghe thấy, quay mặt đi chỗ khác
-Mai tao nấu thức ăn sáng cho mày nhá, hết giận nhá_Kỳ nói thêm
-Ừm, thế có phải tốt không_Nó lè lưỡi trêu Kỳ, Kỳ chĩ khẽ lườm yêu nó
Tan học, nó và Kỳ xông thẳng về nhà, chẳng nói năng gì với hai chàng khiến hai chàn buồn rười rượi, lủi thủi về nhà.
——Căn cứ của Bang P&C——-
-Mày biết rồi chứ_ Khánh Duy hỏi bang chủ P&C
(Tiết lộ chút xíu xiu thôi nhá ^^) Khánh Duy là Phó bang P&C,
Bang Snow luôn đối đầu với bang P&C mặc dù trước kia quan hệ hai
bang này rất mật thiết. Bang này khá nổi tiếng trong TG đêm, được coi là bậc anh chị đi trước, ai cũng kính nể
-Đương nhiên rồi_Giọng Bang chủ P&C vang lên với âm vực lạnh lùng vô cùng
-Mày định thế nào, bỏ mặc hay vẫn lặng thầm theo dõi nữa_Giọng Khánh Duy bắt đầu khó chịu
-Mày thích thì cứ tiến tới, tại sao không nói ra đi_Bang chủ của Khánh Duy hét lên phẫn nộ.
-Tao biết rằng con người đó chĩ xem tao là bạn, tại sao mày lại không biết trân trọng chứ, tại sao mày lại làm ra những việc thiếu lương tâm
như vậy hả, mày nói mày yêu con người đó rất nhiều mà, tao không
ngờ_Khánh Duy giận dữ quát lên
-Tao cũng chẳng biết, tao thật sự là một kẻ ngu ngốc, một kẻ tồi mà,
tao sai rồi mày à, tao chỉ biết nghe những lời ngon ngọt của bà ta mà
làm tổn thương người tao yêu_Bang chủ P&C bật khóc, khiến cho cái vẻ lạnh lùng, tàn ác thường ngày biến mất đi. Khánh Duy chỉ biết đến bên
mà an ủi thằng bạn và tự nhủ lòng mình phải bỏ cuộc
-Mày đi học lại đi, cố gắng mà bù đắp lại cho cô ấy_Khánh Duy nói với thằng bạn
-Nhưng tao sợ ánh mắt khinh bỉ và ruồng bỏ, gét bỏ của…_Duy ngắt lời
-Dù sao mày cũng phải đối mặt mà. Tao sẽ cố gắng giúp mày. Okê_Khánh Duy an ủi thằng bạn thân của mình
-Ừ, ngày mai tao sẽ bắt đầu đến lớp.
Cuộc trò chuyện chấm dứt, Khánh Duy và Bang chủ P&C lặng lẽ ra về.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT