Editor: Voicoi08
Năm sáu tiếng đồng hồ? Quả thật là ít hơn so với đi tàu, nhưng bởi vậy thì hai ngày nghỉ của chồng cô cũng chỉ còn một nửa? Trương Xảo Phương cảm thấy chồng cô chạy đến chạy đi rất vất vả, nếu cô đi thì anh có thể nghỉ ngơi thêm hai ngày. . .

“Xảo Phương, đứa nhỏ của Trường Vinh thế nào rồi em? Tiểu Mai đi ra ngoài làm, đứa nhỏ làm sao bây giờ?” Trong trí nhớ của anh đứa bé nhỏ như vậy thì chỉ có thể bú sữa, nhưng mẹ đứa nhỏ không ở nhà, cháu gái nhỏ của anh ăn sữa ở đâu đây?

“Đứa nhỏ uống sữa bột, lúc trước em mua sữa cho cha mẹ, sau này em cũng có hỏi thăm, người ta cũng bán sữa cho trẻ nhỏ nên em mua thêm mấy túi, mẹ nói hơn bốn tháng có thể ăn thêm chút nước cơm, bây giờ thì uống sữa bột cũng tốt.” Trương Xảo Phương nhớ đến cô bé con y y nha nha suốt ngày kia lại cảm thấy buồn cười, không có mẹ đứa nhỏ lắc lư bên cạnh, cô nhìn đứa nhỏ càng thấy thương nó hơn.

Tống Trường Lâm thấy sữa bột của cháu gái đều là vợ anh mua, anh nắm chặt lấy tay vợ anh, sau đó thấp giọng nói: “Xảo Phương, chúng ta cũng sinh một đứa nhỏ đi.” Anh cũng không để ý là con trai hay con gái, anh chỉ muốn cùng vợ anh sinh một đứa nhỏ.

Đứa nhỏ? Cô cũng muốn, vấn đề là: “Lần này anh cũng chỉ ở nhà được mấy ngày.” Mỗi ngày anh đều không ở nhà thì cô mang thai kiểu gì? Nếu một mình cô có thể giải quyết được chuyện đứa nhỏ thì bây giờ bụng cô cũng to đùng rồi.

Tống Trường Lâm thấy vợ anh trả lời che che lấp lấp vì có nhiều người xung quanh, anh không nhịn được cười cười, thả lỏng người tựa lưng vào ghế ngồi, anh phải bảo vệ quyền lợi của anh: “Sau này mỗi khi được nghỉ phép anh đều tranh thủ trở về.” Để sớm được làm cha, anh bất chấp phí đi đường, chỉ là có chút xin lỗi vợ anh, dù sao bây giờ cũng là vợ anh nuôi gia đình.

“Vâng, phải xem tình huống đã, nếu thời gian quá ngắn thì em đi thăm anh.” Trương Xảo Phương nhớ đến một cô bé con trắng trắng mềm mềm, cô cũng không đỏ mặt mà lập tức đồng ý, cô cũng muốn làm mẹ,lqd,nếu kiếp trước không có những kẻ khốn nạn kia thì cô cũng có được đứa nhỏ của bản thân rồi.

Trương Xảo Phương phát hiện suy nghĩ của cô lại bắt đầu chạy đi xa, cô âm thầm giấu đi sự u ám trong mắt, cười cười hỏi thăm chồng cô về chị dâu nhà liên trưởng, một lát sau xe đã đến cửa thôn. . . 

Xuống xe, Tống Trường Lâm mang theo hành lý về nhà, dọc đường đi gặp mọi người trong thôn anh đều lên tiếng chào hỏi, hai người đi qua nhà họ Tống về nhà mình trước.

Cừa vào sân, Tống Trường Lâm đã nhận được sự hoan nghênh nhiệt tình của Hổ tử, nhưng anh cũng không để ý đến Hổ tử chỉ nhìn chằm chằm về phía cái chuồng gà ở góc tường: “Chúng lớn như vậy rồi sao? Anh nhớ lúc em viết thư bảo muốn nuôi gà cách đây cũng không lâu mà.” Hình như mới cách đây không lâu.

Trương Xảo Phương thấy chồng cô nhắc đến những con gà bảo bối, cô vui vẻ nói: “Cũng hơn ba tháng rồi, thời gian cũng không ngắn, mẹ em nói qua hai tháng nữa là có thể đẻ trứng rồi.” Đến lúc đó cô có thể thoát khỏi cái cảnh số khổ một ngày chỉ có hai trứng, một ngày cô sẽ có đến mười mấy quả, chiên xào nấu hầm, thay đổi đủ cách ăn. 

“Nhanh vậy sao?” Tống Trường Lâm nhìn con gà trống hùng dũng oai hùng, anh cảm thấy vợ anh nuôi gà cũng rất tốt, nhìn những con gà được vợ anh nuôi dưỡng mà xem, khỏe mạnh quá?

Anh cũng không nghĩ xem người ta nuôi gà bằng cái gì? Người vợ hoang phí của anh nuôi gà bằng cái gì? Vợ anh nuôi một con gà tốn bằng người ta nuôi ba con, không khỏe mạnh mới là lạ.

Trương Xảo Phương thấy ánh mắt của của chồng cô cũng dừng lại chỗ con gà trống, cô cảm thấy bọn họ không hổ là một đôi, chính là ăn ý đến vậy, cô cũng thèm nhỏ rãi khi nhìn con gà kia, nghĩ vậy, cô nói: “Đúng lúc anh ở nhà, mai chúng ta làm thịt con gà này đi.” Cô nhịn nó rất lâu rồi, cuối cùng cô cũng nhịn được đến khi chồng cô về nhà.

“Được, mai anh sẽ giết.” Tống Trường Lâm nhìn những con gà mái, anh gật đầu đồng ý, dù sao gà mái có thể đẻ trứng, gà trống chỉ lãng phí lương thực, nhìn những con gà trống trong chuồng, chắc vợ anh không dám giết, để ngày mai anh giết đi.

Hai người vui vẻ hớn hở quyết định ngày mai giết gà, sau đó mới mở cửa phòng mang hành lý đi vào.

Lần trước Tống Trường Lâm về nhà căn phòng đều là bụi bẩn, không có chút không khí vui mừng của năm mới, nhưng hôm nay anh vừa về đến nhà đã nhận ra vách tường trắng như tuyết, rèm cửa sổ màu hồng phấn, trên cửa sổ còn đặt mấy chậu cây cảnh màu xanh mướt. . . Quả thật là khắp nơi tràn ngập không khí ấm áp.

Trương Xảo Phương vào phòng, việc đầu tiên cô làm là phân loại hết các đồ vật, của nhà mình thì cô để lại, của nhà cha mẹ chồng thì cô để vào một cái túi chuẩn bị xách qua.

Tống Trường Lâm bên kia đang cảm thấy vợ anh thật tốt, thì lực chú ý của anh nhanh chóng bị hấp dẫn bởi bức tranh đứa trẻ mập mạp treo trên tường, đứa nhỏ mập mạp mặc một cái yếm màu đỏ, nhìn thế nào cũng thấy thích. . .

“Xảo Phương. . .” Tống Trường Lâm càng nhìn đứa nhỏ càng thấy kích động, anh đi thẳng ra phòng ngoài ôm vợ anh vào lòng, mới vậy mà vợ anh về cũng được ba tháng rồi, rất lâu rồi anh chưa được gặp vợ anh.

“Cả người anh đều là mồ hôi, nóng chết mất, anh nhanh chóng tắm rửa đi.” Trương Xảo Phương cười né tránh, cô giục chồng cô đi tắm một cái, hôm nay vốn đã nóng, Tống Trường Lâm lại giống như cái lò hỏa vậy, khiến cô nóng đến không thở nổi.

Tống Trường Lâm phát hiện bản thân anh bị vợ ghét bỏ, anh ngoan ngoãn chạy đi rửa mặt, nhúng cả hai cánh tay trần vào nước rửa rồi anh dứt khoát tắm luôn, sau đó anh cũng không thèm mặc áo đã chạy về phía cô.

“Xảo Phương, anh nhìn thấy trên tường có đứa nhỏ mập mạp.” Tống Trường Lâm nhớ đến thằng nhóc mập mạp cởi chuồng, anh nở nụ cười có chút ngu đần.

“Vâng.” Trương Xảo Phương nhẹ giọng trả lời, cô chia miếng thịt trong tay làm hai phần. Thời tiết quá nóng, tối nay nhất định phải làm xong nhân bánh bao, thịt mà để đến ngày mai thì sẽ hỏng  mất.

“Xảo Phương, em thêu thằng nhóc đó thật là đẹp.” Anh nhìn vào giống như nhìn thấy người thật vậy, nếu là con anh thì thật là tốt.

“Vâng.” Trương Xảo Phương chia hai miếng thịt xong, cô cầm một miếng thịt để vào bên cạnh lu nước, chỗ này là nơi mát mẻ, cô tin là để một buổi chiều cũng không thành vấn đề.

“Xảo Phương. . .” Tống Trường Lâm cảm thấy vợ anh đang không để ý đến anh, anh đang nói với cô về chuyện đứa nhỏ mà.

“Hả?” Trương Xảo Phương chuẩn bị xong mọi thứ cô mới chuẩn bị một chậu nước để rửa tay. 

“Em cũng sinh cho anh một thằng nhóc mập mạp đi.” Tống Trường Lâm cũng không quanh co, lần này anh trực tiếp đi vào vấn đề.

“Được.” Trương Xảo Phương lau tay, cô quay đầu nhìn về phía chồng cười. Cô cũng thích một thằng nhóc mập, xem ra hai người họ có suy nghĩ giống nhau rồi.

Tống Trường Lâm thấy vợ anh đồng ý, anh hạnh phúc đến mức muốn tặng cho cô một cái ôm, kết quả là anh còn chưa kịp động thủ vợ anh đã đi mất rồi. Diễn đàn lê quý đôn

“Trường Lâm, anh tới thử cái áo sơ mi ngắn tay này xem thế nào, người bán hàng nói với em là loại vải này rất mát, em sờ thấy cũng không tồi, anh mặc thử xem thế nào. . .” Trương Xảo Phương lấy áo sơ mi ra muốn để chồng cô mặc thử, cô đi dạo trong chợ một lúc lâu, cảm thấy loại vải này sờ rất mát, nhìn cũng có tinh thần.

Tống Trường Lâm thấy vợ anh không phải không để ý đến anh mà đi lấy quần áo cho anh, tâm trạng của anh lại tốt lên, vui tươi hớn hở chạy đến: “Sao em lại mua quần áo cho anh nữa vậy? Lần trước em mua nhiều như vậy anh còn chưa mặc hết mà.” Anh thật sự muốn nói với vợ không cần phải tiêu tiền cho anh, nhưng đây cũng là tấm lòng của vợ, anh sợ anh sẽ khiến cô đau lòng.

“Lần trước em mua cho anh đồ mùa đông mùa xuân, bây giờ là  mùa hè anh cũng không thể mặc được, anh mau đến mặc thử đi.” Trương Xảo Phương cầm quần áo để chồng cô mặc thử, cô cảm thấy ánh mắt của cô thật tốt, Trường Lâm nhà cô thật dễ nhìn, mặc vào phong cách biết bao nhiêu?

Trương Xảo Phương tìm quần để phối hợp với cái áo anh đang mặc, cô vừa lòng phát hiện ra cái nào cũng đẹp mắt, thấy Tống Trường Lâm muốn cởi ra, cô vội vàng ngăn cản: “Anh đừng cởi, cứ mặc thế này đi, quần áo của anh dầy quá, em chỉ nhìn thôi cũng thấy nóng rồi.” Cô cũng không chờ anh phản đối mà trực tiếp nhặt bộ quần áo anh vửa cởi cho vào chậu nước ngâm, để lát nữa về nhà giặt sau.

Tống Trường Lâm nhìn quần áo trên người anh vẫn cảm thấy có chút tiếc, anh đang định mở túi hành lý lấy ra một bộ quần áo để mặc thì thấy Tống Trường Hà đến.

“Xảo Phương, vừa rồi mẹ nghe thấy thím Lan nói Trường Lâm đã về, mẹ không tin nên bảo chị đến xem một chút.” Tống Trường Hà có chút ngại ngùng khi nhìn gương mặt đầy ý cười của em dâu, trong lòng cô không nhịn được bắt đầu oán trách mẹ cô nhiều chuyện, một lát nữa thì Trường Lâm cũng về mà. Hai vợ chồng son vừa về nhà, bà lại bảo chị đi thúc giục làm gì chứ?

“Chị đến ạ? Em cũng vừa về đến nhà, lần này về mang theo nhiều hành lý nên em trực tiếp xách về nhà trước, em cũng vừa vào nhà rửa được cái mặt đang định sang đó ạ.” Tống Trường Lâm thấy chị cả đến, anh vội cười ra đón, thật ra anh cũng muốn đi qua, chỉ là anh cũng muốn ở gần vợ anh thêm một chút, nhưng hiển nhiên là kế hoạch của anh thất bại rồi.

“Không vội, không vội, chị chỉ là muốn đến xác định xem em về nhà chưa thôi? Các em cứ thu dọn từ từ, bao giờ ăn cơm lại sang là được.” Tống Trường Hà thấy tâm trạng của em trai cô rất tốt, trong lòng cô cũng thấy vui vẻ, cô cười cười vẫy tay, quay người muốn về nhà trước.

“Chị, chị chờ em một chút.” Trương Xảo Phương vội vàng vào nhà, đem gói đồ ăn to ra: “Chị, đây là đồ ăn em mới mua về, chị cầm về nấu trước giúp em với, em rửa cái mặt rồi qua luôn, trời nóng quá đi.” Chị cả mang đi trước thì cô cũng đỡ vội hơn, dù sao thịt để lâu cũng không kịp nấu.

“Trong nhà cũng chuẩn bị đồ ăn, em xem, em mua nhiều đồ ăn như vậy làm gì?” Tống Trường Hà thấy trong gói to còn có gà nướng, chị không nhịn được mà trách móc một câu, sau đó chị lại cười nói với em trai bên cạnh: “Từ lúc Xảo Phương làm được tiền, em ấy không ngừng mua đồ này nọ đều là mang về nhà.” Chị cũng muốn nói cho em trai biết, mỗi ngày Xảo Phương đều nghĩ đến nhà cha mẹ chồng.

“Ha ha, đều là người một nhà, chị nói gì vậy chứ? Hiếu kính cha mẹ là chuyện đương nhiên, vợ em mua rồi chị cứ cầm về đi đã.” Anh thấy chị cả khen vợ anh, trong lòng anh thoải mái không nói lên lời.

“Được, vậy chị về trước, hai vợ chồng các em nghỉ một lát rồi hãy qua, không cần phải vội vàng.” Tống Trường Hà rất hiểu biết mà nhanh chóng rời đi, dù cho nhà Trường Vinh như thế nào thì cũng đã được làm cha, nhưng em trai thứ hai của chị thì chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, khiến mọi người cũng nóng ruột theo.

Trương Xảo Phương thấy chị cả đi rồi, cô vội vàng vào nhà rửa mặt thay quần áo, cái gì mà nghỉ một lát rồi qua không cần vội vàng chứ? Lúc chị chưa nói dứt lời cô cũng có chút nóng ruột.

Cô vừa cởi bộ bộ váy công sở muốn mặc một cái váy liền thân màu bạc thì tay cầm váy của cô dừng lại vì có người đang ôm cô từ phía sau.

“Xảo Phương, em thật là đẹp.” Tống Trường Lâm dùng giọng nói khàn khàn, mắt trợn lên, anh chưa bao giờ nhìn thấy vợ anh mặc bra. Ách, được rồi, anh còn không biết cái này gọi là bra. Nhưng anh biết bây giờ vợ anh rất đẹp, trên người chỉ còn hai khối vải mỏng màu đỏ, nhan sắc nóng bỏng, khiến cho trái tim anh cũng như bị nướng cháy.

Trương Xảo Phương đỏ mặt, cô vỗ mạnh một cái lên tay chồng cô, nói: “Anh vào từ bao giờ vậy? Anh buông tay ra, nhanh lên để em còn thay quần áo.” Sao cô lại không kiểm tra chứ, không ngờ phía sau cô lại có một con sói?

“Không sao, chị cũng nói là không cần vội.” Tống Trường Lâm miệng nói, tay cũng hoạt động luôn , anh muốn xé miếng vải nhỏ kia xuống, dù sao có nó thì nhìn, nhưng không có nó thì nhìn phần bên trong mới là sự thật.

“Không vội vàng cái gì chứ? Chúng ta sang muộn thì mọi người sẽ nghĩ thế nào? Anh nhanh buông tay ra cho em.” Trương Xảo Phương dùng sức giữ lấy cái tay Tống Trường Lâm  đang muốn cởi áo lót của cô, cô tức giận nói, anh còn muốn xé? Nếu xé nữa thì cô còn cái gì sao?

“Không sao, chúng ta thân thiết hơn chút thì sớm có cháu trai cho họ, cha mẹ vui vẻ còn không hết nữa là.” Cô giữ chặt phía trên, Tống Trường Lâm cũng bám riết không tha bắt đầu muốn kéo xuống.

“Tống Trường Lâm, nếu lát nữa anh làm em mất mặt, mấy ngày nay anh đừng nghĩ đến chuyện động vào em.” Trương Xảo Phương thấy đối phương không chịu nó lý, cô nghiêm khắc hạ tối hậu thư.

A? Việc này có chút nghiêm trọng rồi, thấy vợ anh nghiêm mặt, Tống Trường Lâm vội vàng thu hồi tâm trạng kích động, buồn bã tựa đầu lên vai vợ anh: “Xảo Phương, cũng hơn ba tháng rồi anh chưa gặp em.” Hơn nữa vừa về anh đã nhận được kích thích như vậy, thật sự là không thể trách anh không kiềm chế được.

Trương Xảo Phương cũng không nhìn dáng vẻ tội nghiệp của anh, nhưng thấy dáng vẻ phờ phạc ỉu xìu không có tinh thần của chồng, cô nghĩ nghĩ, có chút không được tự nhiên nói: “A, vậy thì chỉ hai lần thôi, tóm lại anh không được xé.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play