Băng đã đi lấy chồng, đã có
con trai. Tại sao Băng không buông ta cho ông ta, không hiểu rằng, ông
ta không thể chịu đựng nổi cảnh Băng tay trong tay với một người đàn ông khác, còn mang theo con của cả hai người nữa.
Chẳng lẽ Băng thật sự muốn ông ta giết chết chính mình, Băng mới vui, mới hả dạ, mới hài lòng để sống tiếp ?
Người thanh niên trẻ, mỉm cười chào ông ta.
_Chào anh ! Anh là Hoàng Trọng Quân ?
Cố giữ vững tinh thần và thái độ bình thản của mình, ông ta gật đầu.
_Đúng. Chào cậu !
Ông ta mong giờ hành hình này nhanh chóng chấm dứt, ông ta không còn chịu đựng được hơn nữa rồi.
Người thanh niên lạ liền trừng mắt nhìn ông ta, nụ cười trên môi biến mất.
Chỉ bằng hai động tác nhanh và gọn nhẹ, cổ áo của ông ta đã bị nắm chặt.
_Ông ta tên đểu cáng, sao ông dám làm như thế hả ?
Ông ta tưởng người thanh niên ghen tuông vì chuyện mình dám hôn và vác Băng lên đây, nên im lặng không nói gì.
Hình như ông ta tình nguyện để cho cậu ta đánh.
_Dừng tay !
Băng hét lên.
_Nếu anh mà dám đánh anh ấy, thì từ sau anh đừng hòng mà đòi bế Tuấn Khang nữa, cũng đừng hòng mà đòi thằng bé yêu anh nữa.
Người thanh niên lạ vội thu tay về, cậu ta không dám đánh ông ta nữa.
Ông ta đau khổ, giá mà cậu ta cứ đấm thẳng vào mặt ông ta thì hay biết mấy, ít ra ông ta còn áp chế được nỗi đau trong lòng mình.
Nhưng ngay cả cơ hội này, Băng cũng cướp mất của ông ta.
_Anh đi đi. Ở đây không còn việc của anh nữa.
_Em đừng dễ tính như thế. Em nên để cho anh đánh cho anh ta một trận mới đúng.
_Hoàng Sơn ! Anh muốn chết ?
Người thanh niên Hoàng Sơn vội lủi thủi đi ra khỏi phòng như một con chó con biết nghe lời chủ.
Cậu ta đúng là một người rất đáng yêu.
Nhìn khuôn mặt tái nhợt, đầm đìa mồ hôi của ông ta, Băng lo lắng hỏi.
_Anh không sao chứ ?
Ông ta nghiến chặt răng, môi mín chặt.
Nhìn Băng bằng ánh mắt căm phẫn và chán ghét, ông ta nhếch mép cười nhạt.
_Cô đã diễn đủ rồi chứ ? Tôi có thể đi được chưa ?
_Anh chỉ nói được như thế thôi sao ?
_Cô muốn tôi phải nói gì ? Nói rằng chúc mừng cô vì đã lấy được một ông
chồng đẹp trai, dễ thương, yêu cô hết lòng và chúc mừng cô vì đã sinh
được một đứa con trai xinh đẹp và đáng yêu hay sao ?
Ông ta gần như là hét lên.
Phẫn nộ, tức giận trong lòng ông ta lúc này giống như là sóng trào.
Nếu không phải vì Băng đang bế thằng bé trên tay, ông ta sợ rằng mình đã đánh Băng.
_Cô thật tàn nhẫn, thật độc ác. Thấy tôi khổ sở thế này, chắc là cô đã hài
lòng, đã mãn nguyện rồi chứ ? Dù tôi hận không thể giết chết cô, cũng
không thể đánh cô, chửu cô, nhưng tôi vẫn chúc phúc cho cô.
Mặt ông ta càng ngày càng tái, ánh mắt thất thần đau khổ, ông ta ôm lấy ngực, người lảo đảo, ông ta muốn ngã quỵ.
Băng mắt đỏ hoe, vội đỡ lấy ông ta, Băng dịu dàng bảo.
_Anh đi vào trong nghỉ ngơi đi.
Ông ta lạnh lùng hất bỏ tay Băng ra khỏi vai.
_Cô biến đi ! Xin cô đừng giả vờ mình là người thanh cao nữa, cô đã có
chồng rồi, tôi không muốn lúc nữa chồng cô quay lại đây, anh ta lại
trách mắng tôi.
_Anh nói đủ chưa ?
Băng hét lên.
Ông ta kinh ngạc nhìn Băng.
Lẽ ra người phải quát, phải hét ở đây là ông ta mới đúng.
Băng lấy quyền gì, tư cách gì mà hét ông ta ?
Từ lúc Băng xuất hiện cho đến tận bây giờ, toàn là Băng gây đau khổ và
chọc ngoáy vào nỗi đau của ông ta, ông ta chưa hề làm gì Băng cả.
Trong mắt Băng, ông ta chắc chỉ là bọt khí.
Chuyển bằng bé đang mỉm cười trong tay mình ra trước mặt ông ta, Băng bực mình bảo.
_Anh bế lấy con đi !
Ông ta buông thõng tay, mắt mở to nhìn Băng, mồm há hốc, ông ta sửng sốt không nói nên lời.
_Anh bị điếc hay sao thế hả ? Em bảo anh bế con đi !
Thằng bé rất khôn, mặc dù chưa từng gặp ông ta, nhưng nó vẫn dơ tay đòi bề.
Vô thức, ông ta đón lấy thằng bé.
Thằng bé tặng cho ông ta một nụ cười thật dễ thương.
Ông ta hết nhìn Băng, rồi lại nhìn thằng bé.
Ông ta không hiểu ra làm sao cả.
Nhìn vẻ mặt sửng sốt đến nỗi dại đi của ông ta, Băng vừa buồn cười vừa tức giận.
_Anh còn ngơ ngác gì nữa, thằng bé Tuấn Khang này là con trai của anh. Anh
thử tính xem thằng bé hơn một tuổi rồi, em rời xa anh được hai năm, chắc anh không ngốc đến nỗi tin rằng em có thể lấy chồng ngay và sinh ra
thằng bé này đấy chứ ? Người đàn ông lúc nãy là anh trai họ của em, anh
ấy rất thương em và thằng bé. Sau khi biết anh là bố của thằng bé, anh
ấy tưởng anh là kẻ bạc tình nên mới muốn dạy cho anh một bài học.
Băng rơi lệ, nhìn ông ta bằng ánh mắt thương yêu, bằng ánh mắt nồng cháy,
Băng tin rằng, ông ta nhất định sẽ hiểu và sẽ tin những gì mà mình nói.
Mắt ông ta đỏ hoe, khuôn mặt tái nhợt và xám ngoét dần có sức sống.
Nhìn thằng bé bi ba bi bô trong vòng tay mình, ông ta đã rơi lệ.
Ông ta không dám tin, cũng không dám mong rằng ngày được gặp lại Băng, ông ta còn có một đứa con trai hơn một tuổi.
Nếu đây là sự thật, ông ta không còn mong muốn và ước mơ nào nữa.
Dơ thằng bé lên trên cao, ông ta ngắm nhìn thật kĩ khuôn mặt của thằng bé.
Thằng bé có đôi mắt, có chiếc mũi nhỏ xinh của Băng, còn đâu khuôn mặt giống ông ta y như đúc.
Nhìn thằng bé cho ông ta cảm giác ấm áp, hạnh phúc và bình yên.
Từ tận sâu thẳm trong lòng mình, tình cảm cha con đang mãnh liệt trào dâng.
Ôm thằng bé vào lòng, ông ta nhắm mắt lại, hai dòng nước mắt hạnh phúc và trong suốt lăn dài trên má.
Cuối cùng ông ta cũng tìm thấy hạnh phúc của cuộc đời mình, tìm thấy tình yêu mà ông ta đã đánh mất.
Trong gia đình ông ta vừa xuất hiện thêm một thành viên mới là thằng bé Tuấn Khang này đây.
Ông ta không đánh mất thứ gì cả, mà ông ta vừa tìm thêm được một nguồn sống mới cho mình.
Dang rộng vòng tay, ông ta dịu dàng gọi Băng.
_Lại đây !
Quẹt nước mắt trên má, Băng chạy lại ôm chầm lấy hai cha con.
Ông ta hôn má thằng bé, dụi đầu vào cổ thằng bé khiến thằng bé cười như nắc nẻ, mũi ông ta hít lấy hương thơm mùi sữa non trên cơ thể thằng bé.
Thằng bé này là con của ông ta và của Băng, từ nay cho đến mãi mãi về sau, ông ta sẽ yêu thương và trân trọng họ suốt đời.
THE END
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT