Thôi Bán Hạ nghĩ hình như bản thân bỏ quên cái gì, nàng cũng không phải không chút nào đề phòng người khác, dù sao thân phận kiếp trước cũng không tầm thường, nếu không đề cao cảnh giác không biết đã chết mấy trăm lần rồi, nếu không có chuyện bất ngờ rơi máy bay, nàng hiện tại vẫn còn là đại tỷ hắc đạo tung hoành ngang dọc.
Mà trên đời này nếu hỏi nàng người ngươi tin tưởng nhất là ai, đó nhất định là Thôi thần y và Trạm Ly Tiêu. Một là A Công nuôi nàng lớn lên, một nữa là đứa trẻ nàng nhìn lớn lên.
Đối với người được nàng tín nhiệm, nàng luôn không có bất kỳ đề phòng nào, huống chi nàng và Trạm Ly Tiêu cùng nhau lớn lên, hắn đối xử với nàng rất tốt, so ra thì ngược lại nàng nên cảm thấy áy náy, bởi vì nàng đối tốt với Trạm Ly Tiêu cũng không phải không mục đích, nàng đối tốt với người ta nhưng đồng thời cũng nuôi dưỡng tâm tư.
Cho nên mỗi khi Trạm Ly Tiêu đối tốt với nàng không chút do dự, trong lòng nàng luôn cảm thấy áy náy.
Trong mắt nàng, tính cách Trạm Ly Tiêu mềm yếu, một chút cáu gắt cũng không có, đối với cung nữ cũng đều ôn hòa lễ độ.
Ở trong hoàng cung hắc ám này lại có thể nuôi ra một con thỏ trắng yếu ớt, nàng cảm thấy không thể tin nổi; thế nhưng nàng vẫn không có bất kỳ hoài nghi gì đối với Trạm Ly Tiêu.
Bởi vì biểu hiện của Trạm Ly Tiêu trước mặt nàng thực tốt lắm. Đối với nàng, Trạm Ly Tiêu luôn cười dịu dàng, ánh mắt nhìn nàng cũng chân thành, nàng làm sao có thể hoài nghi.
Nếu không phải tận mắt trông thấy bộ mặt lãnh khốc của Trạm Ly Tiêu, nàng thật sẽ luôn luôn cho rằng Trạm Ly Tiêu chỉ là con thỏ vô hại.
Nàng quả nhiên quá ngây thơ rồi, trong hoàng cung nào có người đơn thuần như vậy, Trạm Ly Tiêu nếu thật đơn thuần vô hại, nào có thể an ổn ngồi trên cái ngôi vị thái tử kia... Cho dù hoàng đế và hoàng hậu cùng nhau che chở, nhưng nữ nhân hậu cung người nào không hung ác tàn nhẫn, thủ đoạn tuyệt đối người nọ so với người kia càng âm hiểm.
Người đơn thuần thì không cách nào sống sót tại đây.
Trạm Ly Tiêu ngụy trang quá tốt, kiếp trước nàng cũng không phải là chưa từng gặp qua người hai mặt khẩu phật tâm xà, cũng không có một người nào có thể so sánh với Trạm Ly Tiêu. Cái khuôn mặt kia rất lừa gạt người đời, hơn nữa phong cách dịu dàng, khí chất ưu nhã... Thôi Bán Hạ nhìn chằm chằm Trạm Ly Tiêu, người trước mắt lại khôi phục bộ dáng nàng quen thuộc, giống như tối hôm qua điều nàng thấy là ảo giác.
Nàng sâu sắc cảm thấy mình bị lừa gạt, điều này làm cho tâm tình nàng thật không tốt. Nàng vẫn cho là mình rất hiểu Trạm Ly Tiêu, nghĩ hắn rất dễ bị bắt nạt, còn nghĩ tương lai nàng làm sao có thể dựa vào một người nhu nhược đến thế... Mẹ kiếp hiện tại mới biết thì ra người ngu xuẩn thực sự là nàng!
Thì ra Trạm Ly Tiêu một chút cũng không phải con thỏ nhỏ, cũng không có nhu nhược chút nào, thật có thể trở thành bùa hộ mệnh của nàng trong tương lai —— nhưng nàng một chút cũng không vui nổi!
Trạm Ly Tiêu nãy giờ vẫn bị trừng cuối cùng cũng dời mắt khỏi quyển sách trên tay, ngẩng đầu nhìn Thôi Bán Hạ. Nàng đang ôm gối mềm ngồi đối diện hắn, mặc dù cách hắn, nhưng trong xe ngựa, hắn chỉ cần đứng dậy vươn tay là có thể đem lấy nàng vồ vào ngực.
Từ sáng sớm bọn họ đã rời Tuyết Hương thành, mẫu thân Đại Bảo đã hạ sốt, trên căn bản không còn sốt nữa, cũng không còn gì đáng ngại, kế tiếp nghỉ ngơi thật tốt một thời gian là được.
Bọn họ để lại một số bạc cho Đại Bảo, kêu tiểu nhị ba lần một ngày giúp Đại Bảo sắc thuốc, cũng mời đại phu dược đường cố định chuẩn bệnh cho mẫu thân Đại Bảo, bọn họ liền không ở lại nữa, dù sao thì tình hình ở Tương thành cũng quan trọng hơn.
Thôi Bán Hạ vẫn luôn yên lặng, cũng không nói chuyện với hắn, lên xe ngựa liền ngồi vào nơi cách hắn xa nhất.
Vừa bắt đầu đi đã muốn giả bộ ngủ, hắn cũng không nói gì, chỉ cầm sách đọc.
Chỉ là Thôi Bán Hạ làm thế nào cũng không ngủ được, nhắm dù mắt, tâm tình lại càng lúc càng kém, cuối cùng mở mắt ra trừng Trạm Ly Tiêu, cũng không nói chuyện, cứ như vậy ánh nhìn thẳng tắp, giống như đang đợi Trạm Ly Tiêu tự thú.
Thôi Bán Hạ như vậy khiến Trạm Ly Tiêu cảm thấy buồn cười, lại không biết làm thế nào, cuối cùng cũng quyết định phá vỡ trầm mặc giữa hai người.
“Hạ Hạ.”
“Ngươi cố ý!” Chờ Trạm Ly Tiêu mở miệng, Thôi Bán Hạ lại cắt đứt lời hắn, híp mắt thâm thúy.
Từ tối hôm qua, sau khi thấy được bộ mặt khác của Trạm Ly Tiêu, nàng tốn một đêm suy nghĩ. Một người có thể giấu giếm nàng lâu như vậy, như thế nào lại không cẩn thận để cho nàng phát hiện bộ mặt thật của hắn như vậy? Nàng nghĩ một hồi liền hiểu, Trạm Ly Tiêu cố ý cho nàng biết.
Trạm Ly Tiêu sao lại không hiểu lời nàng nói..., Thôi Bán Hạ từ trước đến giờ thông minh, chỉ bởi vì tin tưởng, cho nên mới không hoài nghi hắn.
“Đúng vậy.” Hắn không phủ nhận, hắn đúng là cố ý.
Quả nhiên. Chứng thật suy đoán của mình, Thôi Bán Hạ nhìn chằm chằm Trạm Ly Tiêu, lửa giận vẫn vùi trong lòng bắt đầu bùng lên: “Tại sao? Nếu đã ngụy trang ở trước mặt ta lâu như vậy, vì sao không tiếp tục giả bộ nữa?” Tin tưởng với bản lĩnh của hắn, ở trước mặt nàng giả bộ cả đời cũng nhất định không thành vấn đề.
Đối mặt với lửa giận của nàng, trong lòng Trạm Ly Tiêu không khỏi dâng lên một chút vui sướng. So với hờ hững, hắn càng yêu thích Thôi Bán Hạ tức giận với hắn: “Hạ Hạ, thực xin lỗi.” Hắn đối với nàng khoe mẽ.
“Ít giả bộ đi!” Sau khi biết rõ bản chất của Trạm Ly Tiêu, Thôi Bán Hạ sẽ không tiếp tục để bộ dạng ngụy trang đơn thuần này lừa gạt.
“Trạm Ly Tiêu, khai báo thành thực cho ta, từ lúc nào ngươi bắt đầu giả bộ?” Người này từ lúc nào trong ngoài không đồng nhất?
Từ khi nào bắt đầu... “Ta không biết.” Trạm Ly Tiêu khẽ mỉm cười, rõ ràng trên mặt mang nụ cười, trong mắt nhưng không có một ý cười, Trạm Ly Tiêu như vậy khiến Thôi Bán Hạ sửng sốt.
“Hạ Hạ, ta là thái tử, sau này không nhất định sẽ là hoàng đế, bởi vì trên ta còn có hai hoàng huynh luôn thèm thuồng, chăm chăm chờ ta phạm sai lầm. Ta chỉ là may mắn, có mẫu thân là hoàng hậu, cho nên ta mới có thể là thái tử, nhưng nếu ta không ưu tú, thái tử sẽ đổi thành người khác.” Điểm này hắn so với bất cứ ai đều rõ hơn cả.
“Nhân từ thì không cách nào sống sót ở hoàng gia, Hạ Hạ, từ lúc nào thì ta bắt đầu thay đổi, bản thân ta cũng không biết, ta cũng không quan tâm.” Hắn nhìn nàng: “Nhưng đối với nàng thì không phải vậy. Ta có thể ngụy trang ở trước mặt tất cả mọi người cả đời, nhưng chỉ với nàng, ta không muốn.”
Thôi Bán Hạ ngẩn người, Trạm Ly Tiêu trước mắt đối với nàng thật xa lạ, lại cũng không giống với vẻ xa lạ nàng thấy được tối qua, Trạm Ly Tiêu trước mắt lại khiến cho nàng cảm thấy như một nam nhân, ánh mắt mà hắn nhìn nàng... Tim nàng đột nhiên loạn nhịp, tùy tiện né tránh.
Trạm Ly Tiêu không để cho nàng làm vậy, hắn đột nhiên hướng về phía nàng, thân thể ấm áp dựa vào, gần như bao phủ toàn thân nàng.
Thôi Bán Hạ giật mình, thằng nhóc vẫn luôn theo sau nàng từ lúc nào đã trở nên cao lớn như vậy?
Trực giác cảnh báo nàng lui về phía sau, nhưng mà phía sau chính là vách xe, nàng căn bản không có đường lùi, mà cánh tay Trạm Ly Tiêu chống ở hai bên, tựa như khóa nàng vào trong ngực, hô hấp hơi nóng khẽ phun trên mặt nàng khiến cho nàng cảm nhận được sự nguy hiểm xâm lược thuộc về hắn.
Thôi Bán Hạ có chút khẩn trương ngẩng đầu lên trừng hắn, dùng thanh âm hơi lớn hư trương thanh thế: “Trạm Ly Tiêu ngươi dựa vào gần như vậy làm cái gì? Cút! Ngồi trở lại vị trí của ngươi đi.”
Lần này Trạm Ly Tiêu không nghe lời như trước kia nữa: “Không muốn.” Hắn mỉm cười, gương mặt tuấn nhã gần sát gương mặt nàng, cả thân mình khóa nàng thật chặt, con ngươi trong mắt phản chiếu bóng dáng nàng.
Thôi Bán Hạ không nhịn được ngừng thở, hắn dựa gần như vậy, giống như là muốn hôn nàng... Sự ác độc của nàng bị treo ngược, nàng có thể giãy giụa, còn có thể cho Trạm Ly Tiêu một quyền, nhưng lần đầu tiên thấy Trạm Ly Tiêu có bộ dạng giống nam nhân như vậy, nàng nhất thời bị dọa, căn bản quên phản kháng, thậm chí khi khuôn mặt hắn tiến sát lại theo bản năng nhắm mắt.
Khi Trạm Ly Tiêu chỉ còn cách khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng chưa đến một tấc thì dừng lại, trong mắt thoáng qua nụ cười. Phản ứng của Thôi Bán Hạ khiến tâm tình hắn rất tốt: “Hạ Hạ, nàng chán ghét ta sao?”
Câu hỏi đột ngột tới khiến Thôi Bán Hạ sửng sốt một chút, nàng sững sờ trợn mắt, ngây ngốc nhìn Trạm Ly Tiêu: “Cái gì?”
“Nàng luôn nghĩ rằng ta thiện lương ôn hòa, thế nhưng con người chân thật của ta càng hung ác hơn so với bất cứ ai, như vậy nàng sẽ chán ghét ta sao?” Trạm Ly Tiêu hỏi.
Chán ghét ư? Nàng cũng chưa nghĩ qua cái này. Nàng tức giận hắn lừa gạt nàng, còn với bộ mặt khác của hắn, nàng cũng không có cảm giác quá lớn, dù sao kiếp trước nhân vật hung ác thế nào nàng chẳng thấy qua. Ít nhất khi Trạm Ly Tiêu không phải con thỏ nhỏ, nàng cũng không cần lo sợ sẽ có người bắt nạt hắn nữa... Thằng nhãi đen tối này không ám toán người ta là còn may.
Nhưng bây giờ tư thế hai người mập mờ khiến cho nàng nói không ra lời, hơn nữa mới vừa rồi nàng còn tưởng rằng hắn muốn hôn nàng, còn mất thể diện nhắm mắt lại... Nghĩ đến hành động ngu xuẩn của mình, Thôi Bán Hạ không khỏi vừa thẹn vừa cáu: “Trạm...”
Trạm Ly Tiêu cũng không cho nàng cơ hội nói chuyện: “Cho dù nàng chán ghét ta, ta cũng sẽ không buông ta nàng. Hạ Hạ, ta đã không phải đứa trẻ luôn đi theo phía sau nàng nữa rồi.” Hắn cúi đầu nhẹ nhàng ở bên tai nàng phun ra từng chữ: “Ta đã trưởng thành, là một nam nhân, hơn nữa, còn là một nam nhân thích nàng.”
Cái... cái gì? Thôi Bán Hạ kinh ngạc trợn tròn mắt.
Mà lần này, Trạm Ly Tiêu môi gần sát nàng.
“Ta thích nàng, Hạ Hạ.”
Sau đó Thôi Bán Hạ cảm giác mềm mại trên môi, lần này nàng thật bị hôn rồi.
Bị hôn cũng không tính là gì, kiếp trước nàng cũng hôn qua rất nhiều lần... Đừng tưởng rằng nàng lăn lộn trong giới xã hội đen thì không có người thích, mặc dù kiếp trước nàng không có bộ dạng của kẻ gây họa như hiện tại, nhưng cũng là mỹ nữ một phương, từ nhỏ đến lớn người theo đuổi nàng không phải là ít.
Bị hôn không tính là gì, nàng cũng không phải là chưa từng quen bạn trai… mặc dù là nụ hôn đầu của kiếp này, nhưng kinh nghiệm kiếp trước của nàng cũng khá phong phú.
Lại nói đến, như vậy cũng không tính là hôn, chỉ là môi chạm môi, ngay cả đầu lưỡi cũng không dùng, loại trình độ mẫu giáo này căn bản không là gì... Nhưng vì sao cái loại hôn môi này lại làm cho tim nàng đập loạn a!
Còn có lời tỏ tình của Trạm Ly Tiêu, mặc dù trong lòng nàng vẫn tự nói với mình cũng không phải là chưa từng được tỏ tình qua, nhưng Trạm Ly Tiêu tỏ tình thế này lại khẫn thiết chân thật dọa nàng sợ.
Rõ ràng nhỏ hơn nàng, khi nào thì hắn trở thành nam nhân rồi, đứa nhỏ trong trí nhớ đã thay đổi hoàn toàn, không chỉ không còn thuần lương nữa, giờ còn dùng ánh mắt nam nhân nhìn nữ nhân với nàng...
Lần đầu trong đời Thôi Bán Hạ cảm thấy tay chân luống cuống, nuôi dưỡng hắn trở thành thế này hoàn toàn ngoài dự liệu của nàng, thậm chí là ngoài tưởng tượng.
Đúng thế, bởi vì Trạm Ly Tiêu hắn không hề bị nàng khống chế.
Hoặc nên nói, hắn không hề bằng lòng nghe lời nữa, hắn muốn nàng không lẩn tránh hắn, muốn nàng dùng ánh mắt của nữ nhân nhìn hắn, hắn tuyệt đối sẽ không để cho nàng có cơ hội tìm người yêu.
Dù có, người trong lòng nàng cũng chỉ có thể là hắn!
“Hạ Hạ.” Trạm Ly Tiêu cầm cái bánh bao đưa cho nàng, bánh màn thầu kẹp thịt tương heo: “Trước ăn cái này lót dạ, đợi lát nữa ăn cá nướng.”
Bọn họ đúng lúc vượt qua một dòng sông nhỏ, vừa lúc là buổi trưa, nên dừng lại nghỉ ngơi. Tiểu Quế Tử từ nhỏ đã biết ra sông bắt cá, giờ đang nhóm lửa nướng, hơn nữa rất thức thời cách hai người một đoạn, tránh nghe thấy chuyện không nên nghe.
Thôi Bán Hạ yên lặng gặm màn thầu, ánh mắt lại không dám nhìn Trạm Ly Tiêu. Từ sau nụ hôn có trình độ mẫu giáo kia, nàng liền cảm thấy kỳ cục khi đối mặt hắn, không biết nên lấy cái thái độ gì để đối xử với hắn.
Cảm thấy, cảm thấy rất không tự nhiên, hơn nữa thấy ánh mắt Trạm Ly Tiêu nhìn nàng, càng làm cho nàng cảm thấy hoảng hốt... Rõ ràng gương mặt đó của đứa nhỏ Trạm Ly Tiêu nàng nhìn đã quen, làm sao có thể bất chợt trở thành nam nhân như thế này?
So với nàng không được tự nhiên thì Trạm Ly Tiêu lại cực kỳ thong dong, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, vẫn mỉm cười với nàng, đối với nàng ân cần hỏi han, thái độ hoàn toàn như trước không có biến đổi.
A, không đúng, có chút không giống.
“Hạ Hạ, miệng nàng dính tương.” Trạm Ly Tiêu đưa tay lau khóe miệng dính tương của Thôi Bán Hạ, rồi sau đó rất tự nhiên liếm sạch ngón, gương mặt phiếm cười yếu ớt, ánh mắt nhìn nàng rất là dịu dàng: “Hạ Hạ, tướng ăn giống trẻ con.”
Mẹ kiếp! Ai là trẻ con! Nàng rõ ràng lớn hơn hắn! Mặt Thôi Bán Hạ nhanh chóng đỏ lên, nhất là khi thấy Trạm Ly Tiêu vừa liếm đi nước tương vừa nhìn chằm chằm môi nàng... Rõ ràng không có là gì, nàng lại có cảm giác bị hôn hôn.
Từ sau nụ hôn ấy, ánh mắt Trạm Ly Tiêu nhìn nàng càng lúc càng lộ liễu, không ba thì năm lần làm chút động tác thân mật, mà nàng luôn vì những hành động đột nhiên của hắn làm cho tâm hoảng ý loạn.
Như vậy sao được! Nàng sao có thể bị một tiểu quỷ nhỏ tuổi hơn nàng đùa giỡn xoay quanh!
Thôi Bán Hạ nhìn chằm chằm Trạm Ly Tiêu, quyết định tỉnh táo lại đi, nhưng nàng thật sự đã đánh giá thấp trình độ vô sỉ của Trạm Ly Tiêu.
“Sao ta lại có cảm giác bánh màn thầu tương của Hạ Hạ ăn rất ngon?” Trạm Ly Tiêu nghi hoặc nhìn Thôi Bán Hạ: “Hạ Hạ, để cho ta cắn một miếng màn thầu đi.” Hắn dựa vào nàng, bắt được tay phải của nàng, cúi đầu cắn màn thầu trên tay nàng.
“Quả nhiên.” Trạm Ly Tiêu ngước mắt nhìn nàng, nghiêm túc chép chép miệng: “Hạ Hạ, màn thầu rất là ngon.”
Lần này Thôi Bán Hạ không chỉ đỏ mặt, ngay cả tai cũng đều nóng lên rồi.
Trạm Ly Tiêu thưởng thức bộ dáng xấu hổ của Thôi Bán Hạ. Khó có thể thấy được nàng có loại vẻ mặt này, khiến cho hắn không nhịn được muốn tiếp tục trêu đùa nàng.
“Hạ Hạ, bộ dáng đỏ mặt rất là đáng yêu.” Phản ứng của nàng khiến cho hắn rất vui vẻ. Nếu không phải giờ nàng đã ý thức được hắn là đàn ông, nàng như thế nào có thể lộ ra loại vẻ mặt thuộc về nữ nhân này.
“Trạm Ly Tiêu!” Thôi Bán Hạ xấu hổ nổi giận, nàng thế nào cũng không nghĩ tới bản thân sẽ có thời điểm bị Trạm Ly Tiêu đùa giỡn, sau khi trút bỏ dáng vẻ ngụy trang thuần lương, người này càng trở nên như thế vô lại.
“Ừ?” Trạm Ly Tiêu nhìn nàng, âm thanh hừ nhẹ lại khiến Thôi Bán Hạ cảm thấy hấp dẫn.
Mẹ kiếp, nàng sinh bệnh sao?!
Thôi Bán Hạ hoàn toàn bị tâm tình kỳ quái cả mình hù dọa, rõ ràng trước kia đều là nàng chỉ tay sai khiến với Trạm Ly Tiêu, mà Trạm Ly Tiêu luôn là ngoan ngoãn nghe lời, làm cho nàng đối với bản thân đắc ý vì nuôi dưỡng thành công.
Hiện tại lại hoàn toàn trái ngược lại, giờ đây Trạm Ly Tiêu hoàn toàn không chịu sự khống chế của nàng, ngược lại, nàng lại bị trêu tới chọc lui, thế nhưng còn đỏ mặt! Toàn bộ giống như thiếu nữ mới biết yêu!
Như vậy sao được! Nàng muốn xoay chuyển tình thế đáng xấu hổ này! Đùa giỡn thôi, nàng cũng không phải là không biết, cái này nàng cũng có kinh nghiệm của người xuyên qua đó, chẳng lẽ lại có thể bại trong tay một cổ nhân còn nhỏ hơn nàng?
Thôi Bán Hạ lòng hít sâu, hất cằm, rất có khí thế nhìn Trạm Ly Tiêu: “Ngươi... Vì sao lại thích ta?” Không đúng! Nàng không phải muốn đùa giỡn lại hắn sao?
Thấy Thôi Bán Hạ vẻ mặt hối hận lại hốt hoảng, Trạm Ly Tiêu nhịn cười không được.
Thôi Bán Hạ càng tức giận: “Trạm Ly Tiêu ngươi cười cái rắm!”
“Hạ Hạ, nàng thật đáng yêu.” Chưa từng phát hiện Hạ Hạ của hắn cũng có một mặt đáng yêu như vậy.
Cái gì, đáng yêu! Thôi Bán Hạ ngây ngẩn cả người, nàng sống hai đời cũng chưa từng có người nói nàng đáng yêu nha! Hiện tại nàng lại bị một nam nhân nhỏ hơn nàng nói nàng đáng yêu?
Thôi Bán Hạ giận, hơn nữa còn thấy xấu hổ, quẫn bách: “Trạm Ly Tiêu ngươi nói bậy cái gì! Đừng quên ngươi còn nhỏ hơn ta đó!” Người nhỏ tuổi hơn nàng lại dám dùng cái loại giọng điệu như cưng chiều đứa nhỏ đó nói với nàng!
Trạm Ly Tiêu cưng chiều nhìn nàng: “Ta chính là thích nàng như vậy.”
“A?” Thôi Bán Hạ sững sờ nhìn hắn.
“Nàng sẽ hung hăng với ta, luôn gọi cả tên cả họ của ta, còn luôn sai bảo ta, kêu đi gọi lại, nàng như vậy, khiến cho ta rất thích.”
Ngươi là có bị cuồng ngược không? Nàng ngây ngốc nghĩ.
Trạm Ly Tiêu nhìn ra nàng suy nghĩ cả nàng, không khỏi bật cười. Nàng cho là bất cứ kẻ nào cũng dám đối xử với hắn như vậy sao? Cũng chỉ có nàng dám đối xử với thái tử như vậy.
Nhưng chính là vì nàng đặc biệt như vậy, quấy nhiễu cõi lòng hắn, khiến cho hắn bất tri bất giác thích.
“Trong cung chỉ có nàng dám đối xử với ta như vậy, nàng hoàn toàn không coi ta là thái tử, cũng không lúc nào cũng cung kính với ta, mà là thật lòng rất tốt với ta.” Trên đời này thật lòng người đối tốt với hắn không nhiều lắm, trừ mẫu hậu thương yêu hắn, ngoài ra cũng chỉ có nàng.
Cho nên từ khi còn bé hắn đã luôn thích theo sau nàng, cực kỳ thích dính lấy nàng, ở cùng với nàng hắn hoàn toàn không cần phải phòng bị, bởi vì ánh mắt nàng nhìn hắn không có một tia giả dối, mà là chân thật.
Ách... Lời nói của Trạm Ly Tiêu khiến Thôi Bán Hạ không khỏi chột dạ.
Nàng căn bản không có tốt như hắn nghĩ, cũng không phải thật sự không có tính toán với hắn, dù sao nàng cũng có động cơ tà ác nuôi dưỡng hắn... Nhìn đôi mắt hắn dịu dàng, trong lòng Thôi Bán Hạ là nồng đậm áy náy.
“Trạm Ly Tiêu, ta...” Nàng không nhịn được nghĩ muốn thẳng thắn với hắn, nhưng lời đến đầu môi rồi lại không có cách nào nói ra miệng. Nàng phải nói thế nào đây! Nói nàng cha ruột nàng là phiên vương có ý đồ mưu phản nhưng lại thất bại, mà nàng lại là nhi nữ phản tặc, nói nàng đối tốt hắn là bởi vì muốn tìm chỗ dựa?
Lời này nói ra, Trạm Ly Tiêu nhất định sẽ tức giận, cũng sẽ không thích nàng nữa, không những thế còn có thể muốn làm thịt nàng...
Nghĩ vậy, Thôi Bán Hạ không khỏi chần chờ, nàng không cách nào tưởng tượng Trạm Ly Tiêu luôn luôn đối nàng tốt lại trở nên thống hận nàng.
“Ta biết nàng có bí mật.” Trạm Ly Tiêu đột nhiên đưa tay sờ mặt nàng.
Thôi Bán Hạ bị dọa nhảy dựng, bản năng muốn đi lui về phía sau, nhưng khi nhìn đến ánh mắt hắn thì dừng lại.
Ánh mắt thâm thúy phản chiếu hình ảnh nàng, gương mặt tuấn nhã giương lên nụ cười nhàn nhạt, giống như đã sớm nhìn thấu nàng rồi, nhưng không có nói toạc, mà là tràn đầy dung túng.
Ánh mắt như vậy khiến trái tim Thôi Bán Hạ càng lo sợ.
Trạm Ly Tiêu vốn có bộ dạng đẹp mắt, mi dài mắt hẹp, con ngươi trời sanh ẩn tình, thời điểm không cười đã trong suốt như ngọc, nhìn như gió xuân, mà thời điểm khi hắn cố ý hấp dẫn người ta, càng vui vẻ lợi dụng ưu điểm của mình, ánh nhìn nàng càng nhu tình cưng chiều, ánh mắt chăm chú như vậy sẽ làm cho người ta có loại cảm giác được sủng ái, không một người nữ nhân nào có thể kháng cự lại loại ánh mắt này.
“Hạ Hạ, ta chờ nàng nói cho ta biết một ngày nào đó.” Hai người cơ hồ có thể nói là sống chung lâu ngày, hắn chung quy chỉ nàng, cũng không phát hiện bí mật trên người nàng. Hắn nghĩ bí mật này có liên quan đến tướng mạo của nàng, dù sao che giấu dung mạo ở trong cung hắn còn có thể hiểu, nhưng bây giờ xuất cung rồi, nàng lại vẫn ngụy trang.
Mặc dù nghi ngờ, nhưng hắn không có hỏi .
Không phải là không muốn biết, mà hắn muốn nàng chủ động nói cho hắn biết.
Thôi Bán Hạ nhìn Trạm Ly Tiêu, cảm thấy giống như có cái gì đó đánh cho lòng nàng mềm đi, khiến trái tim nàng tê dại.
Trước đó Trạm Ly Tiêu nói với nàng hắn đã trưởng thành, không còn là bé trai đi theo sau lưng nàng nữa, trong lòng nàng còn hoảng hoảng hốt hốt, dù sao nàng dối đãi Trạm Ly Tiêu như đứa trẻ đã thành thói quen.
Nhưng mà bây giờ, nàng lại cảm nhận được, cái đứa nhỏ luôn là đi theo sau nàng đúng là lớn rồi, hơn nữa còn trở thành một nam nhân khiến người động lòng...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT