Lại nói, sau khi nghe thiếu niên vừa được cứu tự xưng là Oa
Khoát Đài của Sở Hàn, Tiêu Kỳ Linh ngạc nhiên hỏi rằng cậu ta có phải là con của
Đại vương tử Oa Biệt Đức hay không, tại sao lại phải chạy đến đây, và còn bị
truy sát như vậy. Oa Khoát Đài buồn rầu nói :
- Phụ vương của ta vừa qua đời. Tam thúc của ta lại định giết
ta cướp ngôi. Chúng ta được một số tướng sĩ trung thành bảo hộ nên thoát thân
được, chạy ra đến đây thì bị đuổi kịp.
Tiêu Kỳ Linh hướng về Bạch Thiếu Huy cung kính tâu :
- Điện hạ. Oa Biệt Đức là người hiền đức, rất được lòng dân,
còn tam đệ của hắn là Oa Lộ Đức lại là kẻ ngang ngược bạo tàn.
Bạch Thiếu Huy đưa mắt nhìn bọn Bách Độc Chân Quân và Ngạo
Thiên Đế Quân. Bách Độc Chân Quân nói :
- Điện hạ. Oa Lộ Đức dã tâm rất lớn. Nếu để gã nắm quyền, Đại
Mạc tất sẽ hỗn loạn, sinh linh sẽ lầm than.
Bạch Thiếu Huy ngẫm nghĩ giây lát, đoạn phán :
- Vô phụ vô quân, bất đắc dung thứ.
Ngạo Thiên Đế Quân tranh nói :
- Thần tuân chỉ.
Bách Độc Chân Quân hừ lạnh một tiếng, nói :
- Kỳ này ta nhường lại cho lão đó.
Ngạo Thiên Đế Quân ưỡn ngực nói :
- Chuyện trọng đại như thế, phải do ta xuất mã thì mới thuận
lợi được.
Bách Độc Chân Quân mỉa mai :
- Chuyện nhỏ như con thỏ mà đối với lão đã là chuyện trọng đại
rồi. Thật không ngờ ! Hắc hắc. Ta thật không ngờ năng lực của lão chỉ đến mức
đó mà thôi.
Ngạo Thiên Đế Quân bực bội tranh cãi với Bách Độc Chân Quân
về việc chuyện đó có là trọng đại hay không. Cả hai ngày càng ưa tranh cãi bắt
bẻ lẫn nhau. Tuấn nhi ngồi một bên chỉ cười thầm.
Tiếp đó, Ngạo Thiên Đế Quân thống lĩnh chúng hào kiệt Quan
Đông cửu đại môn phái tiến về Ước Dã trấn. Bọn Bạch Thiếu Huy tìm nơi dựng
doanh trại ở lại chờ đợi. Ngạo Thiên Đế Quân bình thường vui vẻ là thế, nhưng
hành sự thủ đoạn độc lạt, đối phó kẻ đầy dã tâm như Oa Lộ Đức không thành vấn đề.
Bạch Thiếu Huy chỉ cần chờ đợi kết quả. Trong thời gian chờ đợi, chàng có thể
tranh thủ dạy dỗ Tuấn nhi.
Tối đến, trong doanh trướng, đến giờ học, Tuấn nhi ngồi bên
Bạch Thiếu Huy, nắm tay chàng năn nỉ :
- Điện hạ. Dạy hài nhi đàn đi ạ ! Hài nhi thích đàn lắm.
Tuấn nhi được học đủ cả thi thư lễ nhạc, nhưng vẫn thích đàn
hơn cả, bởi cậu bé rất ái mộ phong thái khi đánh đàn của Điện hạ. Bạch Thiếu
Huy mỉm cười nói :
- Được rồi. Hôm nay quả nhân sẽ dạy con một khúc nhạc mới.
Tuấn nhi hoan hỉ nói :
- Hay quá ! Hay quá !
Bạch Thiếu Huy mỉm cười, dạy từng câu nhạc cho cậu bé ghi nhớ.
Tuấn nhi thông minh đĩnh ngộ, tư chất rất tốt. Chàng chỉ dạy vài lần là cậu bé
đã nhớ hết. Khi cậu bé đã có thể đọc liền một lượt toàn bản nhạc, không sai chỗ
nào, chàng hài lòng khen ngợi :
- Con giỏi quá ! Mới đó mà đã thuộc hết rồi !
Tuấn nhi hớn hở nói :
- Điện hạ. Hài nhi đã thuộc hết rồi. Điện hạ hãy đàn cho hài
nhi nghe khúc đó đi ạ !
Bạch Thiếu Huy khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng đặt tay lên thanh cổ
cầm trước mặt, ngón tay linh hoạt di chuyển trên các dây đàn, từng trận trận cầm
âm mỹ diệu vang lên, âm nhạc thanh thoát êm dịu khiến lòng người nhẹ nhàng thoải
mái, quên đi bao mệt mỏi u buồn. ‘Tâm mãn khúc’ là một khúc nhạc sung mãn vui vẻ
phấn khởi. Bạch Thiếu Huy rất yêu thích khúc nhạc này, và cả Tuấn nhi cũng thế.
Tuấn nhi dựa vào người chàng, ngón tay nhẹ nhàng gõ nhịp theo điệu đàn, lòng
vui hớn hở, tâm mãn ý túc.
Đột nhiên, tiếng đàn đang ngân nga vang vọng trong không khí
chợt biến hóa, biến thành nhu hòa hơn, mỹ diệu hơn. Tuấn nhi cũng không khỏi vì
tiếng đàn mỹ diệu mà trở nên say sưa, giống như đang ở trong vòng tay ấm áp của
từ mẫu vậy. Say sưa theo dòng suy nghĩ, Tuấn nhi bỗng giật nảy mình, tỉnh thần
lại, hỏi :
- Điện hạ ơi ! Sao khúc điệu này không giống với khúc điệu
mà điện hạ vừa dạy hài nhi thế ?
Bạch Thiếu Huy vừa đánh đàn, vừa mỉm cười nói :
- Tình hình có biến !
Tuấn nhi giật mình, lắng nghe kỹ lại lần nữa, thì phát hiện
loáng thoáng trong tiếng đàn có tiếng sát phạt chém giết. Tuấn nhi ngạc nhiên hỏi
:
- Có kẻ đến cướp doanh ư ?
Bạch Thiếu Huy mỉm cười nói :
- Có một bọn tiểu tặc đến cướp doanh, làm mất nhã hứng của
quả nhân. Đương nhiên quả nhân phải cho chúng một bài học.
Nói đến đây, ngón tay của chàng đang di chuyển trên dây đàn
chợt nhấn mạnh hơn. Cầm âm lập tức biến hóa, nguyên bản tiên âm vui tươi réo rắt
bỗng nhiên biến thành ma âm, nghe cực kỳ chói tai, như muốn xuyên thấu cả màng
nhĩ, xuyên thấu cả tâm thần. Từ thiên đường chớp mắt rơi xuống địa ngục, cảm
giác cực kỳ khó chịu. Cả Tuấn nhi không phải là đối tượng công kích của cầm âm
mà cũng cảm thấy tim đập mạnh hơn.
Giữa lúc đó, từ phía ngoài chợt vang lên nhiều tiếng gào thảm
thiết. Kỹ thuật của Bạch Thiếu Huy đã đến mức đăng phong tạo cực, hoàn toàn có
thể tập trung âm thanh công kích một số đối tượng nào đó. Do vậy, chỉ có những
kẻ đến cướp doanh mới phải chịu đựng sự khủng khiếp của ma âm. Còn bọn Tuấn nhi
chỉ cảm thấy hơi khó chịu mà thôi.
Dạo đàn một lúc nữa, Bạch Thiếu Huy mới dừng lại, mỉm cười
nói :
- Đủ rồi !
Tuấn nhi nói :
- Điện hạ. Chúng ta ra ngoài xem thử đi !
Bạch Thiếu Huy khẽ cười gật đầu, đứng dậy dẫn Tuấn nhi rời
ngự trướng. Ra đến bên ngoài, cảnh tượng làm Tuấn nhi thoáng sửng sốt. Hàng
trăm gã hắc y nhân nằm la liệt khắp nơi bên ngoài doanh trại với đủ loại tư thế,
nét mặt ai nấy đều có vẻ cực kỳ thống khổ. Sau phút sửng sốt, Tuấn nhi nắm chặt
tay Bạch Thiếu Huy, nài nỉ :
- Điện hạ dạy hài nhi khúc nhạc này được không ạ ?
- Khúc nhạc này đòi hỏi chân lực rất cao, con chưa học được
đâu ! Con hãy cố gắng củng cố phần cơ sở trước đã.
Tuấn nhi tiu nghỉu cúi đầu nói :
- Dạ. Hài nhi sẽ cố gắng.
Rồi Tuấn nhi chợt nắm chặt bàn tay, nói với giọng đầy quyết
tâm :
- Hài nhi sẽ cố gắng học tập để sớm có thể đàn được khúc nhạc
đó.
Bạch Thiếu Huy xoa đầu Tuấn nhi, mỉm cười nói :
- Quả nhân tin tưởng ở con.
Trong lúc đó, chúng thị vệ đã xử lý xong chiến trường,
khiêng bọn thủ lĩnh tặc khấu đến chỗ Bạch Thiếu Huy. Bọn này gồm 6 lão già, tuổi
đều quá ngũ tuần cho đến cận sáu mươi, nhưng thân thể cường tráng sung mãn hoạt
lực. Xem ra công phu võ học của bọn họ cũng không phải tầm thường. Nhưng lúc
này cả bọn đều đang hôn mê bất tỉnh, nét mặt nhăn nhó khổ sở. Bạch Thiếu Huy chỉ
nhìn qua bọn họ một lượt, rồi quay trở vào trong doanh trướng.
Mấy hôm nay có lẽ là những ngày bị Tuệ Tinh quét trúng hay
sao ấy, nên bọn Giang Trọng Hùng hầu như cứ gặp toàn những chuyện không hay.
Giang Trọng Hùng chính là lão già thủ lĩnh trong số 6 lão già kia. Trong tộc sắp
hết lương thực, bọn họ phải ra ngoài tìm đối tượng làm ăn. Nghề nghiệp của bọn
họ chính là ‘đi buôn không vốn’ trong Đại Mạc. Trải qua mấy ngày lang thang
trên hoang mạc mà không gặp được ai cả, bọn họ đã gần như nản chí, nào ngờ phát
hiện một đoàn nhân mã đông đảo với nghi vệ xa hoa khí phái. Chưa kịp mừng rỡ
thì bọn họ lại vô cùng thất vọng khi thấy đoàn xa mã kia có đến mấy nghìn thiết
kỵ tinh nhuệ hộ vệ. Những kỵ sĩ kia xem qua cũng biết là người luyện võ. Bọn họ
chỉ có vài trăm người, võ công tham sai bất tề, làm sao chống cự nổi. Thế là
Giang Trọng Hùng đành suất chúng thủ hạ bí mật bám theo, chờ cơ hội hạ thủ. Thế
rồi, cơ hội cuối cùng cũng đã đến. Hôm nay, mấy nghìn thiết kỵ kia rời đội ngũ
tiến về phía Ước Dã trấn, nơi này chỉ còn lại vài mươi người. Quả là cơ hội tốt
để đột tập. Và bọn họ đã hành động, nhân đêm tối đột tập cướp doanh.
Nào ngờ, đối phương tuy chỉ còn lại vài mươi người, nhưng đều
toàn là những tay lợi hại, võ công siêu tuyệt, dù là hạng nhất lưu cao thủ
trong võ lâm cũng chưa chắc có thể sánh bằng. Bọn Giang Trọng Hùng có nhân số gần
gấp mười lần hơn, vậy mà không làm sao thâm nhập được vào đại doanh, lại còn tiết
tiết bại thoái, lạc vào thế hạ phong. Vậy mà đã hết đâu, thấy tình thế không
hay, Giang Trọng Hùng định ra lệnh rút lui thì bỗng đâu ma âm đột ngột nổi lên,
thích phá màng nhĩ cả bọn, chấn động cả tâm tạng, khiến ai nấy đầu óc choáng
váng, khí huyết nghịch hành, toàn thân đau đớn vô cùng, rồi dần dần không chịu
nổi nữa, hôn mê bất tỉnh. Trước giây phút mất hết tri giác, bọn họ hầu như đều
có cảm giác giải thoát : khỏi phải chịu đựng sự thống khổ khủng khiếp bởi ma
âm, cũng chính là một sự giải thoát vậy.
Đến khi Giang Trọng Hùng tỉnh dậy, thì phát hiện mình đang nằm
phía trước một tòa đại trướng lộng lẫy xa hoa. Bên cạnh lão là năm huynh đệ
cũng vừa mới tỉnh, nhưng vẫn còn ngơ ngơ ngáo ngáo, chưa kịp tỉnh hồn. Tiếp đó,
mấy chậu nước lạnh được tạt lên mặt bọn lão. Làn nước lạnh buốt đã làm bọn lão
tỉnh táo hơn. Cả bọn đưa mắt nhìn nhau, thầm than trong lòng. Nội lực của bọn
lão đã bị khống chế, thân bị bắt, như cá nằm trong lưới, chỉ đành chịu theo số
phận mà thôi.
Mấy gã Cẩm bào đại hán đang vây quanh thấy bọn lão đã tỉnh
táo, liền áp giải cả bọn vào bên trong doanh trướng. Trong trướng có khá nhiều
người, nam có nữ có, ở giữa là ba người, gồm một thiếu niên công tử ngồi ở giữa,
một cậu bé và một lão già chia nhau ngồi ở hai bên. Tất cả đều có phong thái cực
kỳ tôn quý, đường bệ uy nghiêm. Khi đứng trước ba người họ, Giang Trọng Hùng chợt
cảm thấy lòng run lên, tim đập nhanh hơn, trong tâm trí cũng không thể nảy sinh
chút ý tưởng phản kháng nào. Phát hiện chuyện đó, lão bất giác kinh hãi thất thần.
Bạch Thiếu Huy nhìn thấy bọn họ đều có vẻ thất thần, khẽ mỉm
cười, hỏi :
- Các ngươi lai lịch thế nào ? Sao dám đến tập doanh ?
Giang Trọng Hùng thở dài một tiếng, như thật hồi đáp :
- Lão phu là Giang Trọng Hùng, cùng các huynh đệ trong tộc
xin bái kiến công tử. Thú thật với công tử, bọn lão phu vì phải lo nuôi sống tộc
nhân, nên phải làm nghề buôn không vốn ở xứ này. Mấy ngày nay trong tộc sắp hết
lương, bọn lão phu gặp phải đoàn xa mã của công tử, nảy sinh đai ý, kéo đến tập
doanh, rồi bị bắt.
Bạch Thiếu Huy thoáng cau mày, hỏi :
- Ta thấy các ngươi cũng mạnh khỏe lành lặn, tại sao không
kiếm nghề lương thiện làm sinh kế, lại đi cướp đoạt kiếm ăn ?
Giang Trọng Hùng càng thở dài hơn, nói :
- Hồi công tử. Không phải bọn lão phu muốn thế. Bọn lão phu
vốn là người Trung Nguyên, chỉ vì bị Minh triều truy sát, phải lẩn trốn nhiều
nơi, cuối cùng chạy đến tận xứ này. Vậy mà Chu Nguyên Chương cũng chẳng chịu
buông tha, nhiều lần phái cao thủ đến Đại Mạc truy tìm bọn lão phu. Thành ra bọn
lão phu phải thường xuyên tìm nơi kín đáo ẩn lánh, đến khi nào sắp hết lương mới
ra ngoài kiếm lương.
Nghe bọn họ nói đang bị Chu Nguyên Chương phái người truy
sát, Bạch Thiếu Huy rất ngạc nhiên, quan sát bọn họ kỹ hơn. Bách Độc Chân Quân cũng
nhìn bọn họ một hồi, rồi mới vuốt râu cười nói :
- Nếu như ta không nhận lầm thì các ngươi chính là tàn dư của
Minh giáo ! Chu Nguyên Chương luôn hy vọng Minh giáo không tồn tại trên cõi đời
này, nên phái người truy sát các ngươi là phải rồi.
Bọn Giang Trọng Hùng rất bất ngờ khi thấy Bách Độc Chân Quân
nhận ra lại lịch bọn họ. Và bọn họ lại vừa kinh vừa hỉ khi nghe Bách Độc Chân
Quân gọi thẳng tên húy của Minh đế. Với người bình thường, gọi thẳng tên như thế
là khi quân phạm thượng, có thể tru di cửu tộc. Vì thế, bọn họ rất mừng rỡ khi
gặp được người đồng đạo. Giang Trọng Hùng vội hỏi :
- Bọn lão phu thuộc Liệt Hỏa Kỳ của Minh giáo. Xin hỏi lão
tiên sinh thuộc lộ nào thế ạ ?
Bách Độc Chân Quân vuốt râu cười nói :
- Địa vị của ta cao hơn các ngươi tưởng tượng nhiều. Đối với
ta, Chu Nguyên Chương cũng chỉ là một tên tiểu tử sắp chết mà thôi. Thật ra thì
khí số của gã ta cũng đã dứt rồi, chỉ vì Điện hạ không muốn thiên hạ đại loạn
trong lúc này, nên để cho gã ta được sống thêm một thời gian nữa. Tối đa đến hết
năm nay gã ta sẽ chết.
Nghe nói thế, bọn Giang Trọng Hùng chấn kinh không sao kể siết.
Bách Độc Chân Quân nói thế như là có thể nắm được quyền sinh sát đối với Minh đế
vậy. Như thế thì thân phận của lão phải cao đến mức nào ? Cả bọn đưa mắt nhìn
nhau, kinh nghi bất định.
Bạch Thiếu Huy ngẫm nghĩ giây lát, rồi nói :
- Được rồi. Quả nhân bỏ qua chuyện hôm nay. Các ngươi hãy tạm
theo xa giá, rồi Khưu khanh gia sẽ sắp xếp cho các ngươi.
Bọn Giang Trọng Hùng thấy Bạch Thiếu Huy không truy cứu chuyện
hôm nay, ai nấy đều hớn hở vui mừng, cùng phục xuống vái lạy tạ ơn. Sau đó cả bọn
đi theo Bách Độc Chân Quân lui ra bên ngoài. Bách Độc Chân Quân sẽ thu xếp cho
bọn họ. Lão cũng vâng theo ý chỉ của Bạch Thiếu Huy, chia cho bọn họ vài xe
lương thực để cung ứng cho tộc nhân của bọn họ. Bạch Thiếu Huy muốn thông qua bọn
họ để thống nhất Đại Mạc. Nhưng trước đó phải giao cho Bách Độc Chân Quân huấn
luyện bọn họ rồi mới có thể hành đại sự được.
Xử lý xong chuyện của bọn Giang Trọng Hùng thì cũng không
còn vấn đề gì nữa. Mấy ngày sau đó, Bạch Thiếu Huy vẫn lo dạy dỗ Tuấn nhi, còn
Bách Độc Chân Quân thì phụ trách truyền dạy võ công tuyệt học cho bọn Giang Trọng
Hùng và huấn luyện đám thủ hạ của bọn họ. Bọn họ là tàn dư của Minh giáo, bị
Minh triều truy sát mấy chục năm nay mà vẫn ngoan cường sinh tồn được, tất phải
có đặc trường. Chỉ cần huấn luyện thêm, tất kham đại dụng.
Hơn nửa tháng sau, bọn Ngạo Thiên Đế Quân đã quay trở về,
báo rằng đã đến Ước Dã trấn bình loạn xong, Oa Khoát Đài đã kế vị phụ vương trở
thành Đại vương tử của bộ lạc Sở Hàn, một phân chi của người Mông Cổ. Kể từ
đây, bộ lạc Sở Hàn cũng chính thức thần phục Bạch Thiếu Huy, nạp nhập vào thể hệ
của Thánh Cung.
Sau đó, đoàn xa giá tiếp tục khởi trình. Bọn Giang Trọng
Hùng ở lại, chiếu theo kế hoạch do Bách Độc Chân Quân vạch ra mà hành sự. Bạch
Thiếu Huy cũng ban cho bọn họ một số võ công bí tịch cùng nhiều linh đan diệu
dược có tác dụng gia tăng công lực, để tăng cường thế lực của bọn họ.
Hơn mười ngày sau, đoàn xa giá đến được La Sa (tức Lhasa),
thủ phủ của Tây Tạng.
Tây Tạng là tên gọi của vùng cao nguyên phía tây nam Trung
Hoa, rộng khoảng hai trăm vạn dặm vuông, độ cao trung bình 1.200 trượng. Rìa
phía nam của Tây Tạng là dãy Hy Mã Lạp Sơn (Himalaya) với nhiều đỉnh núi cao
hơn 2.000 trượng. Phía nam có các thung lũng lớn, và lượng mưa khá nhiều, nên
ngành trồng trọt cũng được phát triển. Riêng phần trung bộ và tây bắc Tây Tạng
thiên về nghề chăn nuôi gia súc.
Thủ phủ La Sa nằm ở trung bộ, nổi tiếng với những đền chùa lộng
lẫy, kiến trúc tinh xảo. Mấy trăm vạn dân Tây Tạng đều theo Phật giáo Mật Tông,
và do tăng nhân tu sĩ đều mặc áo vàng nên còn được gọi là Hoàng giáo. Trong
Hoàng giáo lại có một chi phái quan trọng là Hồng giáo, hay còn gọi là Hồng Y
Phiên, được thành lập vào thời Nguyên, là tổ chức tăng binh duy nhất của các
phái Mật Tông được triều đình Trung Hoa công nhận. Địa vị của Hồng Y Phiên ở
Tây Tạng cũng giống như Cấm vệ quân của Minh triều vậy. Tuy lúc này Tây Tạng
trên danh nghĩa là lãnh thổ của Minh triều, nhưng cũng chỉ là danh nghĩa mà
thôi. Người Tây Tạng có quyền tự trị rất rộng rãi. Lãnh tụ tối cao về tôn giáo
cũng như về chính trị chính là Đạt Lai Hoạt Phật và Ban Thiền Hoạt Phật. Đạt
Lai Hoạt Phật thuộc Cách Lỗ phái trong Phật giáo Mật Tông, nắm giữ đại quyền ở
Tây Tạng. Ban Thiền Hoạt Phật còn được gọi là Đại học giả (Ban Thiền trong tiếng
Tạng có nghĩa là ‘Đại học giả’) chủ yếu phụ trách việc hoằng hóa và truyền
pháp.
Ở La Sa có hai tòa tự viện có địa vị chí cao vô thượng,
chính là Bố Đà La Cung và Đại Chiêu Tự. Bố Đà La Cung là nơi ở của Đạt Lai Hoạt
Phật, còn Đại Chiêu Tự là nơi giảng kinh truyền pháp. Mỗi năm, ở Đại Chiêu Tự đều
khai hội, và đó cũng là lễ hội lớn nhất của người Tạng. Sau khi gã quản sự của
Đại Chiêu Tự đoạt quyền, tự xưng là Đại Lạt ma, thì hai tòa tự viện trên càng bị
Hồng Y Phiên canh giữ nghiêm ngặt hơn hết. Phổ thông tăng chúng cũng như bình
dân bách tính đều không được phép đến đó.
Khi đoàn xa giá của Bạch Thiếu Huy tiến đến La Sa thì bị Hồng
Y Phiên trong thành đóng cổng không cho vào. Trên mặt thành, tăng binh phòng thủ
nghiêm mật, như chuẩn bị tác chiến vậy. Trước tình hình đó, Ngạo Thiên Đế Quân
đâu thể nhịn được, bước ra trước hàng quân, chỉ lên mặt thành quát mắng :
- Các ngươi dám cản trở xa giá, muốn chết hay sao ? Còn
không mau mở cổng thành tiếp nghênh thánh giá !
Một gã Hồng y Lạt ma trên mặt thành hỏi vọng xuống :
- Các ngươi là quỷ quái phương nào, sao dám mạo xưng thánh
giá ?
Ngạo Thiên Đế Quân nộ khí xung thiên, tiện tay phóng ra một
chưởng. Chỉ thấy chưởng kình loáng lên, và gã Hồng y Lạt ma kia đã bị chưởng lực
chấn đứt kinh mạch, thất khiếu chảy máu, chết ngay lập tức. Chúng Hồng Y Phiên
thấy thế đều cả kinh thất sắc.
Ngạo Thiên Đế Quân lại quát hỏi :
- Các ngươi có mau mở cổng thành hay không ? Nếu còn chậm trễ,
bản tòa sẽ khép các ngươi vào tội khi quân phạm thượng, tru di cửu tộc.
Chúng Hồng Y Phiên xôn xao bàn tán, nhưng cũng chẳng ai có ý
định mở cổng thành cả. Bách Độc Chân Quân thấy thế, bước đến bên cạnh Ngạo
Thiên Đế Quân cười bảo :
- Việc này lão hãy giao lại cho ta !
Ngạo Thiên Đế Quân cũng biết việc này giao cho Bách Độc Chân
Quân là thích hợp hơn hết, nên gật đầu bảo :
- Được rồi ! Lão xử lý cho mau, để chúng ta còn vào thành
nghỉ ngơi.
Bách Độc Chân Quân gật đầu, phi thân lên cao gần năm trượng,
rồi từ trên cao rải độc phấn xuống đầu bọn Hồng Y Phiên trên mặt thành. Bách Độc
Chân Quân có thể nói là Tổ sư của nghề dụng độc trong võ lâm hiện thời. Chất độc
của lão không mùi không vị, lợi hại vô cùng. Bọn Hồng Y Phiên liên tiếp trúng độc,
lăn lộn rên rỉ khắp mọi nơi. Chỉ sau một lúc, trên mặt thành không còn ai phòng
thủ nữa.
Ngạo Thiên Đế Quân thấy vậy, liền bước tới trước cổng thành,
vận nội lực, xuất chưởng giáng vào cánh cửa. Chưởng lực của lão có thể khai sơn
phá thạch, cánh cửa kia làm sao chịu đựng nổi, lập tức bị đánh tan thành vô số
mảnh vụn. Tiếp đó, lão thống suất nhân mã của Quan Đông Cửu đại môn phái tiến
vào trong thành tiếp quản các nơi trọng địa. Bách Độc Chân Quân cùng các đội thị
vệ hộ tống xa giá đến thẳng Đại Chiêu Tự nghỉ ngơi. Tòa tự viện này do Văn
Thành Công chúa đời Đường khi sang làm vợ Tùng Tán Can Bố đã cho xây dựng, có
mang một số phong cách kiến trúc Trung Nguyên, Bạch Thiếu Huy nghỉ ngơi ở đó
thích hợp hơn Bố Đà La Cung, vốn là nơi tu hành của các Hoạt Phật.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT