Lại nói, Ngạo
Thiên Đế Quân và Tứ Hải Quân chủ đề nghị điện hạ gia phong cho Giang Hoài Ngọc
làm Bình Thiên Bá chủ và Thiên Hạ Binh Mã Đại Nguyên Soái, nhưng chàng vẫn cố từ
chối, không dám nhận lĩnh.
Cửu U Diêm
Quân bật cười nói :
- Thiếu
quân. Thiếu quân có biết hiện giờ thiếu quân có địa vị thế nào trong Thiên Giới
không.
Giang Hoài
Ngọc đáp :
- Hài nhi
được điện hạ thương yêu, cho làm Ngọc Long Tinh chủ.
Cửu U Diêm
Quân hỏi tiếp :
- Vậy thiếu
quân có hiểu Ngọc Long Tinh chủ có địa vị thế nào không.
Giang Hoài
Ngọc khẽ lắc đầu. Trước giờ chàng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện ấy. Chàng chỉ biết
điện hạ rất thương yêu chàng nên mới phong cho chàng là Ngọc Long Tinh chủ, và
chức vị này có lẽ rất tôn cao, nhưng cao đến mức nào thì chàng không hiểu. Cửu
U Diêm Quân nói :
- Vậy Tử Vi
Tinh chắc thiếu quân biết chứ.
Giang Hoài
Ngọc ngơ ngác đáp :
- Chuyện ấy
thì … hài nhi có biết. Tử Vi Tinh là chân mệnh thiên tử, là Hoàng đế của cõi
Trung Nguyên, hiện nay ứng với Vĩnh Lạc đế ở Bắc Kinh. Nhưng chuyện ấy đâu có
liên quan gì đến hài nhi đâu.
Cửu U Diêm
Quân cười nói :
- Sao lại
không liên quan. Thiếu quân là Ngọc Long Tinh chủ, tức là Đẩu Bộ Chánh thần của
Thiên Giới, đứng đầu các vì tinh tú. Tử Vi Tinh bất quá cũng chỉ là một trong số
các vì tinh tú thuộc quyền quản trị của Đẩu Bộ, đương nhiên cũng là bộ thuộc của
thiếu quân.
Ngạo Thiên
Đế Quân nói thêm :
- Thiên Giới
chỉ có duy nhất một vị Tinh chủ chính là thiếu quân. Dưới quyền quản trị của Đẩu
Bộ có tất cả tám vạn bốn nghìn vì tinh tú, mà thiếu quân là Đẩu Bộ Chánh thần,
cầm quyền Tinh chủ.
Giang Hoài
Ngọc nghe nói giật mình, càng thêm kinh hãi, vội ngước nhìn điện hạ, ấp úng nói
:
- Điện hạ.
Chuyện ấy …
Điện hạ mỉm
cười nói :
- Phải đấy.
Con chính là Đẩu Bộ Chánh thần của Thiên Giới, địa vị cao hơn hẳn các vị Bá chủ
trong thiên hạ. Vậy nên, việc gia phong cho con làm Bình Thiên Bá chủ chẳng qua
chỉ là thêm danh vị mà thôi.
Giang Hoài
Ngọc ngẩn người :
- Vậy … vậy
…
Điện hạ nói
tiếp :
- Chức danh
Thiên Hạ Binh Mã Đại Nguyên Soái là một chức danh của thế tục, không phải của
Thiên Giới. Ngọc nhi này. Nay quả nhân gia phong cho con là Ngọc Long Tinh chủ,
Đẩu Bộ Chánh thần, kiêm Bình Thiên Bá chủ, kiêm Tuần Thiên Phụng Thánh Đại
Nguyên Soái, thống lĩnh binh mã toàn thiên hạ.
Giang Hoài
Ngọc ngẩn ngơ một lúc rồi định ngồi dậy quỳ lạy tạ ân, nhưng điện hạ đã ôm chặt
chàng vào lòng, cười nói :
- Thôi được
rồi. Giờ chúng ta hãy bàn đến chuyện để cho con được tuần du giang hồ một mình.
Để đảm bảo sự an toàn của con, quả nhân phải thu xếp mọi sự thật cẩn thận mới
được.
Giang Hoài
Ngọc cúi đầu khẽ nói :
- Dạ. Xin
điện hạ hãy thu xếp cho hài nhi.
Điện hạ ngẫm
nghĩ giây lát, đoạn quay sang Tam Thiên Thánh Đế và Tứ Hải Quân chủ, hỏi :
- Các khanh
có ý kiến gì không.
Bách Độc
Chân Quân nói :
- Khải tấu
điện hạ. Để thiếu quân tuần du giang hồ một mình cũng được. Nhưng để đảm bảo sự
an toàn tuyệt đối cho thiếu quân, nên xem chuyến đi này là vì công vụ thì tốt
hơn hết.
Điện hạ gật
đầu nói :
- Đúng thế.
Nhưng khanh hãy nói rõ hơn xem.
Bách Độc
Chân Quân nói :
- Khải tấu
điện hạ. Thần còn nhớ Chu Lệ đã từng hứa với điện hạ khi đến triều kiến ở Triều
Thiên Cung là sẽ tận tâm tận lực chăm lo chính sự, lo cho dân cho nước, không nề
lão khổ.
Điện hạ khẽ
cau mày :
- Chu Lệ
nào nhỉ.
Bách Độc
Chân Quân nói :
- Khải tấu
điện hạ. Chu Lệ chính là kẻ đang giữ ngôi Hoàng đế ở cõi Trung Nguyên đấy ạ.
Khi ấy, y còn hứa chắc là sẽ tạo được cảnh yên bình, để bách tính có thể an cư
lạc nghiệp, không đến nỗi phải sống lầm than thống khổ như dưới thời cha y là
Chu Nguyên Chương tại vị.
Điện hạ gật
đầu :
- Khi ấy quả
y có nói thế.
Bách Độc
Chân Quân lại nói :
- Thần còn
nhớ là khi ấy điện hạ đã từng phán : nếu như y không làm được như lời thì điện
hạ sẽ truyền cho Cửu U Diêm Quân bắt y giam vào cõi a tỳ, chịu vạn kiếp trầm
luân, chịu vạn điều thống khổ. Việc cũng đã trải qua gần hai kỷ rồi. Giờ cũng
là lúc nên xét đến việc đó.
Điện hạ gật
đầu :
- Quả nhân
đã hiểu ý khanh. Phải đấy. Có lẽ giờ cũng đã đến lúc xét đến việc đó rồi.
Giang Hoài
Ngọc biết điện hạ sắp giao cho chàng một nhiệm vụ quan trọng, nhưng không hiểu
đó là chuyện gì. Chàng ngước mắt nhìn điện hạ. Và điện hạ cũng nhìn chàng, mỉm
cười nói :
- Ngọc nhi
này. Nhân lúc con đi ra giang hồ, quả nhân giao cho con một nhiệm vụ. Con hãy
xem thử xem Chu Lệ có xứng đáng làm Hoàng đế hay không. Nếu y xứng đáng thì cứ
để cho y tiếp tục làm Hoàng đế, còn như không xứng đáng thì quả nhân sẽ chọn một
vị Hoàng đế khác.
Giang Hoài
Ngọc ngơ ngác nói :
- Điện hạ …
việc ấy … việc ấy quá quan trọng. Hài nhi … Chỉ sợ hài nhi không thể đảm đương
nổi.
Điện hạ mỉm
cười nói :
- Có chi
đâu mà con lại không thể đảm đương nổi. Con chỉ việc xem xét dân tình, kiểm tra
chính sự, rồi quyết định xem Chu Lệ có xứng đáng làm Hoàng đế hay không mà
thôi. Việc đó có gì khó khăn đâu nào.
Giang Hoài
Ngọc ấp úng nói :
- Điện hạ.
Việc ấy can hệ quá rộng lớn, liên quan đến vận mệnh của hàng ức triệu bách tính
cõi Trung Nguyên. Hài nhi … hài nhi làm sao dám quyết định. Hài nhi không dám
đâu.
Điện hạ
nghiêm giọng nói :
- Con không
nên tự đánh giá thấp mình. Quả nhân tin rằng con sẽ làm được. Với địa vị và quyền
lực của con, sắp tới đây con sẽ còn phải quyết định nhiều sự việc trọng đại hơn
thế nữa kia.
Giang Hoài
Ngọc ngập ngừng :
- Nhưng …
việc này lại liên hệ đến quá nhiều người.
Điện hạ gật
đầu nói :
- Quả nhân
đã giao cho con việc này thì quyết định của con cũng chính là quyết định của quả
nhân. Nếu con thấy rằng y không xứng đáng làm Hoàng đế thì y sẽ không được làm
Hoàng đế nữa. Quả nhân sẽ truất ngôi của y. Còn nếu như mà con ủng hộ y thì để
cho y tiếp tục làm Hoàng đế của cõi Trung Nguyên cũng được. Quả nhân cho con được
toàn quyền quyết định.
Giang Hoài
Ngọc cúi đầu nói :
- Dạ … nếu
điện hạ đã nói vậy thì … hài nhi sẽ cố gắng.
Điện hạ mỉm
cười hài lòng, nói thêm :
- Khi con
tuần du tra xét dân tình, quả nhân cũng cho con được thay mặt quả nhân mà luận
công xét tội, thưởng thiện phạt ác.
Đó là một đặc
quyền rất lớn. Trước nay duy chỉ có Tứ Hải Quân chủ là được điện hạ ban cho đặc
quyền này. Giang Hoài Ngọc giật mình, vội kính cẩn tạ ân. Điện hạ ngẫm nghĩ một
lúc, đoạn truyền :
- Tuyên triệu
Ôn Bộ Chánh thần.
Từ bên
ngoài tức khắc có tiếng hô dõng dạc :
- Điện hạ
truyền chỉ : Tuyên triệu Ôn Bộ Chánh thần kiến giá.
Một lát
sau, một nhân vật mình vận hoàng bào thêu rồng, đầu đội mũ miện, lưng thắt ngọc
đái, chân mang long hài theo thể thức đế vương, chòm râu dài bạc trắng như tuyết
chùng xuống trước ngực, đang từ bên ngoài nghiêm cẩn tiến vào, đến trước điện hạ,
cung kính vái lạy, nói :
- Thần là
Ôn Hoàng Hạo Thiên Đại Đế, Ôn Bộ Chánh thần, xin tham kiến Ngọc đế điện hạ, anh
minh thần vũ, uy chấn vạn phương. Vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.
Giang Hoài
Ngọc nghe lão tự xưng là chúa ôn hoàng, lòng cảm thấy hiếu kỳ nên chăm chú nhìn
lão không chớp mắt. Lão già râu tóc bạc phơ, nhưng mặt mũi lại hồng hào, trông
như trẻ nít. Nhìn sắc diện lão hiền hòa chứ không có vẻ gì là hiểm ác. Vậy mà
lão lại chính là Ôn Hoàng Hạo Thiên Đại Đế, cầm đầu Ôn Bộ, chuyên mang lại ôn
tai dịch tật cho các miền hạ giới.
Lại nghe điện
hạ phán :
- Khanh hãy
bình thân.
Ôn Hoàng Hạo
Thiên Đại Đế cung kính tạ ân đứng dậy, nghiêm cẩn chắp tay chầu hầu. Điện hạ thấy
Giang Hoài Ngọc đang chăm chú nhìn Ôn Hoàng Hạo Thiên Đại Đế, liền mỉm cười nói
:
- Không
dám. Thiếu quân quá khách sáo rồi. Bản chức không dám nhận. Bản chức cũng xin
chào thiếu quân.
Lão tuy
chưa gặp Giang Hoài Ngọc lần nào, nhưng lão thấy chàng được điện hạ ưu ái như
thế, được cho ngồi sát bên cạnh, lại còn được điện hạ ôm vào lòng, liền nhận ra
ngay. Trong cả Tam Thiên Cửu Giới, chỉ có duy nhất một người được điện hạ ưu ái
đến vậy, chính là chàng.
Lại nghe điện
hạ nói :
- Thôi.
Chào hỏi nhau như thế đủ rồi. Ôn Bộ Chánh thần. Quả nhân triệu khanh đến là muốn
giao cho khanh một việc. Trong số bộ thuộc của khanh, có ai còn ở nguyên vị, có
thể đảm đương trách vụ này không.
Ôn Hoàng Hạo
Thiên Đại Đế cung kính tâu :
- Khải tấu
điện hạ. Điện hạ đã ban thánh chỉ, Ôn Bộ đương nhiên phải kính cẩn tuân hành.
Trong trường hợp cần thiết, thần sẽ thân hành lo liệu. Nhất định không để lỡ việc
mà điện hạ đã giao phó.
Điện hạ mỉm
cười hài lòng, nói :
- Việc này
không cần khanh phải thân hành liệu lý. Khanh chỉ cần phái một vị sứ giả bản bộ
đi là được rồi.
Ôn Hoàng Hạo
Thiên Đại Đế chắp tay kính cẩn nói :
- Dạ. Thần
xin chờ nghe thánh dụ.
Điện hạ nói
:
- Sắp tới
đây Ngọc nhi có việc phải đi ra giang hồ, mà Ngọc nhi thì chỉ muốn đi một mình
chứ không muốn đem theo thị vệ bảo giá. Tuy vậy, chốn giang hồ hung hiểm khó lường,
để Ngọc nhi đi một mình quả nhân không yên tâm chút nào. Việc bí mật bảo giá,
quả nhân thấy giao cho Ôn Bộ là thích hợp nhất. Vậy nên quả nhân muốn khanh hãy
phái bộ thuộc bí mật đi theo bảo vệ Ngọc nhi. Khanh còn người để phái đi phụ
trách việc này hay không.
Ôn Hoàng Hạo
Thiên Đại Đế kính cẩn nói :
- Việc ấy
thần sẽ lo liệu chu toàn. Xin điện hạ hãy cứ yên tâm.
Điện hạ hài
lòng nói :
- Khanh đã
nói vậy, quả nhân yên tâm lắm rồi. Việc ấy quả nhân giao cho khanh toàn quyền
liệu lý.
Đoạn lão
nghiêm cẩn bước lùi về phía sau mấy bước, sau đó lui ra ngoài. Lúc này, Giang
Hoài Ngọc vẫn còn gục đầu vào người điện hạ để tận hưởng cảm giác ấm áp và tình
cảm thân thương mà chàng vẫn luôn mong mỏi.
Chợt chàng
nghe Bách Độc Chân Quân cười nói :
- Điện hạ.
Chúng thần lần đầu gặp thiếu quân. Vậy phải có vật gì đó tặng cho thiếu quân mới
phải.
Ngạo Thiên
Đế Quân vỗ đùi nói :
- Lão Khưu
nói phải đó. Mà lão định tặng cho thiếu quân vật gì vậy.
Bách Độc
Chân Quân mỉm cười hỏi lại :
- Trước khi
hỏi người cần nên tự xem lại mình. Lão có vật gì tặng cho thiếu quân không đó.
Ngạo Thiên
Đế Quân đáp :
- Sao lại
không có. Nhưng lão phu muốn xem vật của lão trước.
Bách Độc
Chân Quân nói :
- Được
thôi.
Đoạn lão
trút tay áo, lấy ra một chiếc hộp gỗ đàn hương chạm khắc tinh xảo, hai tay dâng
lên cho điện hạ, nói :
- Khải tấu
điện hạ. Đây là Huyền Linh Bảo Hạp, do thần đích thân chế luyện. Nay thần xin tặng
cho thiếu quân làm quà kiến diện.
Điện hạ cầm
lấy chiếc hộp, mở ra xem. Bên trong hộp được phủ tơ vàng óng ánh, chính giữa là
tượng lưỡng long triều nhật đúc bằng vàng mà mặt nhật là một viên hồng ngọc, được
chế tác rất tinh xảo. Cả chiếc hộp tỏa ra mùi hương dìu dịu rất dễ chịu. Ngạo
Thiên Đế Quân hỏi :
- Cái tên
Huyền Linh Bảo Hạp nghe rất hay. Nhưng nó có diệu dụng gì. Chứ nếu chỉ để xem
chơi thôi thì đâu có đáng gọi là bảo vật.
Bách Độc
Chân Quân nói :
- Huyền
Linh Bảo Hạp khi mở nắp sẽ tỏa ra một mùi hương có tác dụng giải trừ mê dược rất
hiệu nghiệm. Người trúng phải mê dược bất tỉnh, chỉ cần cho ngửi mùi hương đó
là có thể hồi tỉnh. Hơn nữa, ở phạm vi cách chiếc hộp này nửa trượng, mê dược sẽ
không có tác dụng. Tuy nó không quý báu gì cho lắm, nhưng chắc cũng sẽ có nhiều
lợi ích trên bước đường thiếu quân qua lại giang hồ sau này.
Đoạn lão hỏi
lại :
- Này lão
Lãnh. Lão có nhận ra diệu dụng của Huyền Linh Bảo Hạp là có từ đâu không nào.
Ngạo Thiên
Đế Quân ngắm nhìn chiếc hộp một lúc, rồi đáp :
- Chắc chắn
diệu dụng không phải do nơi bức tượng bằng vàng hay viên hồng ngọc này. Nhưng ở
đâu thì lão phu chưa nhận ra.
Bách Độc
Chân Quân đắc ý nói :
- Lão phu
phải tốn rất nhiều tâm lực mới chế ra nó đấy.
Vừa nói lão
vừa đưa mắt nhìn Cửu U Diêm Quân và Tứ Hải Quân chủ. Cả hai người cũng đang
chăm chú quan sát chiếc hộp, nhưng mãi vẫn không nói gì, càng khiến cho Bách Độc
Chân Quân thêm đắc ý.
Thấy vậy,
điện hạ liền cúi nhìn Giang Hoài Ngọc, hỏi :
- Con có nhận
ra hay không.
Giang Hoài
Ngọc nghe hỏi, liền quay ra nhìn chiếc hộp. Nhưng chàng vẫn chẳng phát hiện được
gì, đành lắc đầu nói :
- Không ạ.
Điện hạ mỉm
cười nói :
- Nếu quả
nhân không lầm thì diệu dụng của Huyền Linh Bảo Hạp là ở chỗ mấy nhánh linh thảo
nằm bên dưới lớp tơ vàng này đây.
Bách Độc
Chân Quân chắp tay nói :
- Điện hạ
thật anh minh.
Ngạo Thiên
Đế Quân, Cửu U Diêm Quân, Tứ Hải Quân chủ cùng chăm chú nhìn chiếc hộp, nhưng
chẳng nhận ra dấu hiệu nào chứng tỏ có sự hiện diện của mấy nhánh linh thảo. Cả
Giang Hoài Ngọc cũng vậy. Chàng nhận thấy lớp tơ vàng lót đáy hộp bằng phẳng chứ
không hề có một chỗ nào gồ lên. Bách Độc Chân Quân chế ra chiếc hộp này thật
tinh xảo và tốn nhiều công phu.
Điện hạ lại
nói :
- Người
giang hồ thường chỉ chú tâm đến độc dược mà ít để ý đến mê dược. Chứ thật ra mê
dược hại người chẳng kém gì độc dược. Khưu khanh gia chế ra chiếc hộp này thật
hữu dụng, rất cần thiết cho Ngọc nhi sau này.
Đoạn điện hạ
đặt chiếc hộp vào tay Giang Hoài Ngọc, nói :
- Con hãy cảm
tạ Chân Quân đi.
Giang Hoài
Ngọc vâng dạ, thu cất chiếc hộp, rồi hướng về Bách Độc Chân Quân vòng tay nói :
- Hài nhi
xin cảm tạ Chân Quân.
Bách Độc
Chân Quân mỉm cười, quay sang Ngạo Thiên Đế Quân nói :
- Lão Lãnh.
Đến phiên lão rồi đấy. Lão định tặng cho thiếu quân vật gì vậy. Lấy ra xem nào.
Ngạo Thiên
Đế Quân cười hà hà, đưa tay lên mắt lấy ra hai mảnh pha lê mỏng dính và trong
suốt, dâng cho điện hạ, nói :
- Điện hạ.
Thần từng nghĩ đến việc một người dù cho có tấm thân bách độc bất xâm, nhưng nếu
bị địch nhân dùng thủ đoạn hạ lưu ném độc phấn vào mắt thì cũng có hại vô cùng,
nên mới chế ra vật này. Đôi mắt rất nhạy cảm và dễ bị tổn thương. Vật này tuy
chẳng quý báu gì, nhưng ít ra có thể bảo vệ được đôi mắt. Nay thần xin tặng lại
cho thiếu quân làm quà kiến diện.
Điện hạ cầm
lấy hai mảnh pha lê, quay sang Hoa nhi bảo :
- Khanh hãy
đi lấy cho quả nhân một bình ngự tửu.
Hoa nhi
tuân lệnh đi ngay. Vì mọi người không uống rượu, trên bàn chỉ bày trà bánh, nên
điện hạ mới bảo Hoa nhi đi lấy.
Lát sau,
Hoa nhi trở vào, trên tay cầm một bình ngọc đựng ngự tửu, nhẹ nhàng kính cẩn đặt
lên bàn. Điện hạ dùng rượu rửa hai mảnh pha lê thật kỹ, sau đó rửa lại bằng nước,
xong mới gắn vào mắt cho Giang Hoài Ngọc, đoạn nói :
- Lúc đầu
có thể con sẽ cảm thấy khó chịu, nhưng sau sẽ dần quen đi. Vật này đối với con
rất hữu ích. Con hãy cảm tạ Đế Quân đi nào.