Lại nói, sau khi Huyền Vũ Đàn chủ gõ trống phát lệnh tấn
công, đoàn thuyền mui đen của Huyền Vũ Đàn chậm chạp tiến về phía địch.
Đi chừng được hơn năm dặm, phía xa xa đã thấy hiện ra chiếc
đại thuyền của Cửu Trùng Giáo đang lừng lững án ngữ giữa sông, kỳ hiệu bay phất
phới trên cao, tiếng quát tháo đã nghe văng vẳng.
Những tiếng quát tháo ngạo mạn của bọn Cửu Trùng Giáo càng
khiến môn hạ Huyền Vũ Đàn thêm sôi giận.
Huyền Vũ Đàn chủ gõ trống liên tục chín tiếng : “tung tung
tung … tung tung tung … tung tung tung …”, âm thanh rất là hùng tráng.
Ngay lập tức, cả đoàn thuyền liền có sự biến hóa, tất cả đều
nhất loạt đẩy bật mui thuyền lên, giương thẳng về phía trước tạo thành một tấm
khiên chắn. Song trên thuyền cũng còn một lớp mui nữa và cũng được sơn một màu
đen bóng. Thì ra mui thuyền có đến những hai lớp.
Và rồi, đoàn thuyền sắp xếp đội hình thành hai hàng ngang,
thuyền nhỏ phía trước, thuyền lớn phía sau, mỗi thuyền cách nhau chừng hai trượng,
hàng trước cách hàng sau gần năm trượng.
Cả đoàn thuyền dàn hàng tiến thẳng về phía trước.
Tiến thêm một quãng nữa, xem chừng đã vừa một tầm tên, Huyền
Vũ Đàn chủ lại vung dùi liên tục gõ vào mặt trống. “Tung tung tung … tung tung
tung … tung tung tung …”. Từng hồi ba tiếng trống nổi lên dồn dập khích lệ sĩ
khí.
Không khí liền sôi động hẳn lên.
Từ những chiếc thuyền xung quanh, hiệu tù và nổi lên hòa
theo tiếng trống. Liền đó là những loạt tên được bắn ra liên tục. Tên bay vun
vút về phía thuyền địch, đuôi tên có mang theo hỏa pháo, vẽ nên những đường lửa
dài rực rỡ. Thuyền đối phương bắt lửa bốc cháy sáng rực một góc trời.
Bị tấn công đột ngột, sau một lúc hoảng hốt, bên phía thuyền
của Cửu Trùng Giáo cũng có những loạt tên bắn trả lại. Nhưng có lẽ do bọn tiễn
thủ quá kém, hoặc do phát xạ trong lúc quá hoang mang vì thuyền phát hỏa mà hầu
hết những mũi tên bắn sang đều rơi xuống mặt nước xung quanh thuyền.
Tuy vậy, cũng có một số mũi tên bắn trúng những tấm mui thuyền
được giương lên làm khiên chắn, trong đó có cả tên lửa, và rồi đều rơi tuột cả
xuống nước. Dường như lớp sơn đen bóng kia có khả năng chống lửa nên ngọn lửa
không thể bắt cháy được. Thuyền không hề bị suy suyển chút nào.
Trận chiến càng lúc càng thêm quyết liệt.
Tiếng la hét vang trời dậy đất.
Trải qua một hồi giao chiến kịch liệt, chiếc đại thuyền của
Cửu Trùng Giáo càng lúc càng bốc cháy dữ dội hơn. Ngọn lửa đã lan ra khắp nơi.
Ban đầu, bọn giáo chúng Cửu Trùng Giáo còn chia nhau lo việc
chữa lửa, nhưng rồi tên lửa bên Huyền Vũ Đàn vẫn cứ liên tục bắn sang không lúc
nào ngớt. Chưa kịp chữa xong chỗ này là chỗ khác đã bắt lửa phát cháy, lại còn
có một số tên giáo chúng vì mải lo chữa lửa mà trúng tên ngã gục. Cuối cùng,
không còn cách nào khác, bọn chúng đành bỏ mặc, không lo chữa cháy nữa mà tập
trung phản công hầu đẩy lùi đối phương trước, rồi sau sẽ lo liệu việc chữa
cháy.
Song phương tiếp tục giao tranh một lúc nữa.
Bỗng nhiên, tiếng trống của Huyền Vũ Đàn chủ lại thay đổi nhịp
điệu, mỗi lúc một dồn dập hơn.
Tiếng trống của Huyền Vũ Đàn chủ cũng tức là hiệu lệnh. Ngay
tức khắc, cả đoàn thuyền lại đồng loạt nổi lên những tiếng chiêng tiếng trống,
tiếng tù và lanh lảnh, tiếng đồng la não bạt inh ỏi. Đủ loại âm thanh hòa vào
nhau làm náo động cả một vùng, khí thế nghiêng trời lệch đất.
Thiên Vô Giáo chủ thấy thế thì lắc đầu thở dài, nói :
- Làm thế khác nào báo động để viện binh của địch kéo đến.
Lão rất ngạc nhiên, không hiểu sao một người tinh minh sáng
suốt như Huyền Vũ Đàn chủ lại làm vậy.
Quả nhiên, chỉ trong chốc lát là lại có thêm hai chiếc đại
thuyền nữa kéo đến tiếp ứng. Trên mỗi thuyền có không dưới một trăm tên. Kỳ hiệu
của Cửu Trùng Giáo phất phới tung bay trên đỉnh cột buồm.
Cả ba chiếc đại thuyền của phe Cửu Trùng Giáo dàn thành hàng
ngang giữa sông triển khai cuộc phản công. Chiến cuộc bắt đầu có chiều biến
chuyển theo hướng bất lợi cho Huyền Vũ Đàn. Đoàn thuyền của Huyền Vũ Đàn đã có
vẻ núng thế, mỗi lúc một bị đẩy lùi dần về phía sau.
Nghiêm Phi Long và Thiên Vô Giáo chủ lòng rất lo âu.
Trong khi ấy, phe Cửu Trùng Giáo thấy đã giành được thế thượng
phong, dần dần áp đảo được đối phương, tính ngạo mạn hiếu thắng lại nổi lên, chẳng
chịu buông tha đối phương, nên vừa giao chiến chúng lại vừa tiến dần tới trước,
quyết chẳng cho đối phương có cơ hội rút lui.
Trận chiến vẫn tiếp diễn rất ác liệt.
Bên lùi bên tiến, chẳng bao lâu sau là đã qua mấy dặm. Đoàn
thuyền của Huyền Vũ Đàn bỗng nhiên dừng lại, không lùi nữa. Và Huyền Vũ Đàn chủ
bất thần vung tay ném vật gì đó xuống sông. Một tiếng nổ bụp rất khẽ vang lên,
rồi trên mặt nước bỗng xuất hiện một làn khói trắng nghi ngút bốc cao, và mặt
nước nơi đó lại lăn tăn sủi bọt. Cả phụ tử Nghiêm Phi Long cũng như bên phía bọn
Cửu Trùng Giáo đều rất kinh ngạc, không hiểu Huyền Vũ Đàn chủ lại bày trò gì nữa
đây.
Nhưng chỉ trong chốc lát, mọi người đã lập tức hiểu ra đó là
cái gì.
Sáu tiếng nổ đột ngột vang lên như sấm dậy, làm chấn động cả
một vùng sông nước. Lửa khói bốc cao thiêu rụi những cánh buồm. Và ba chiếc đại
thuyền địch đã nghiêng sang một bên, nước tràn ngập mạn thuyền, nhưng chưa chìm
hẳn. Nhận được tín hiệu của Huyền Vũ Đàn chủ, bọn môn hạ Huyền Vũ Đàn đang lặn
dưới nước đã giật thuốc nổ đánh chìm thuyền địch.
Thuyền nghiêng ngửa.
Khói lửa ngút trời.
Thuyền đã phát cháy dữ dội và cũng sắp chìm đến nơi. Bọn
giáo chúng Cửu Trùng Giáo hoảng hốt kêu la inh ỏi, rồi tranh nhau nhảy khỏi
thuyền xuống sông như lũ chuột, bất chấp sự ngăn cản của bọn đầu lĩnh. Tiếng
quát tháo, tiếng kêu gào, tiếng la hét vang động cả một khoảng sông.
Trước cảnh hỗn loạn đó, những chiếc thương thuyền đang neo đậu
hai bên bờ sông lại càng nép sát vào bờ hơn, khoang thuyền đóng chặt, chẳng một
người nào dám ló mặt nhìn ra.
Quang cảnh hiện vô cùng hỗn loạn.
Lúc đầu, bọn đầu lĩnh của phe Cửu Trùng Giáo còn cố ra sức
ngăn chặn không cho bọn thuộc hạ đào tẩu. Nhưng rồi đến khi thấy thuyền đã sắp
chìm đến nơi, ở lại đấy thì chỉ có một con đường chết, bọn chúng cũng vội vã
chen nhau phóng xuống nước để tìm phương đào thoát.
Trên mặt nước Trường Giang, hàng trăm người đang vật lộn với
sóng nước. Những cái đầu đen ngòm khi nhô lên, khi ngụp xuống, nhìn từ xa trông
giống như những trái dưa đang bập bềnh trên mặt sông, trôi theo dòng thủy triều
cuộn sóng.
Nhưng rồi, lại nghe thấy có những tiếng kêu thét lên rất thảm
thiết, và số người còn vật lộn với sóng nước mỗi lúc một ít dần đi. Bọn chúng
đang cố sức bơi vào bờ thì đột nhiên nghe dưới chân đau nhói một cái, rồi toàn
thân tê dại, và sau đó cả thân người chìm luôn xuống đáy sông sâu.
Một người …
Hai người …
Rồi đến cả hàng mấy trăm tên giáo chúng Cửu Trùng Giáo đều
cùng chịu chung số phận như thế.
Thì ra, một toán môn hạ Huyền Vũ Đàn ngay trước khi khởi sự
đã lặn sẵn dưới nước. Một số lo việc giật thuốc nổ đánh đắm thuyền địch. Số còn
lại vây quanh thuyền đối phương chờ đợi.
Đến khi thuyền địch phát hỏa bốc cháy, bọn giáo chúng Cửu
Trùng Giáo lũ lượt nhảy xuống nước định bơi vào bờ tìm phương đào thoát. Bọn họ
liền áp lại dùng trủy thủ đâm vào những trọng huyệt dưới chân đối phương khiến
bọn chúng tê liệt không thể tiếp tục bơi được nữa.
Riêng đối với những tên đầu lĩnh có công phu cao cường, để đảm
bảo chắc chắn, bọn họ không đâm vào trọng huyệt mà dùng những thanh trủy thủ sắc
bén nhất cắt phăng cả đôi chân đối phương đi. Không còn đôi chân để bơi lội, bọn
chúng chắc chắn không thể nào thoát chết.
Máu hồng loang đỏ cả mặt sông.
Chỉ chừng hơn một khắc sau, trên mặt sông đã hoàn toàn vắng
lặng, không còn nhìn thấy một tên giáo chúng Cửu Trùng Giáo nào loi ngoi vật lộn
trong làn sóng dữ đang cuồn cuộn tuôn trào.
Giờ đây, nếu không có sự hiện diện của ba chiếc thuyền lớn
đang bốc cháy dữ dội, cùng với máu hồng loang đỏ cả mặt sông, ít ai có thể hình
dung nơi đây vừa mới diễn ra một trường đại chiến, một trận chiến vô cùng khốc
liệt. Và phần thảm bại cuối cùng đã thuộc về phe Cửu Trùng Giáo.
Cửu Trùng Giáo toàn quân đã bị tiêu diệt.
Đến chừng khi cuộc chiến đã hoàn toàn kết thúc, trên mặt
sông lại có nhiều người trồi lên. Đó là những môn hạ Huyền Vũ Đàn vừa giành thắng
lợi trong cuộc chiến. Ban nãy, bọn họ lặn sâu dưới nước để tiêu diệt kẻ địch.
Và khi đã hoàn thành nhiệm vụ, bọn họ trồi lên, bơi trở về thuyền.
Nhưng cũng có một số người lại bơi về phía những chiếc thuyền
của Cửu Trùng Giáo vẫn đang bốc cháy dữ dội. Bọn họ được lệnh đến đó khảo sát kết
quả trận chiến, để xem bên đối phương còn có kẻ nào vì bị thương nên không thể
đào thoát, vẫn còn nằm lại trên thuyền hay không. Ngoài ra còn nhằm để thu dọn
chiến trường, hay nói đúng hơn là lo việc thu gom chiến lợi phẩm.
Huyền Vũ Đàn chủ lại truyền hiệu lệnh. Đoàn thuyền của Huyền
Vũ Đàn từ từ tiến đến gần, áp sát vào mạn thuyền địch. Rồi sau đó, các chiến lợi
phẩm từ bên thuyền địch lần lượt được chuyển sang.
Nghiêm Phi Long cùng Thiên Vô Giáo chủ chợt bật cười khi thấy
bọn họ lấy cả chiếc neo, đoạn thừng hay mảnh ván thuyền. Và ngay cả đến mảnh buồm
rách bọn họ cũng chẳng bỏ qua. Thiên Vô Giáo chủ nói thầm :
- Huyền Vũ Đàn quả có đầu óc kinh doanh.
Thấy thuyền địch đã sắp chìm đến nơi, Huyền Vũ Đàn chủ vội
huy động hầu hết môn hạ Huyền Vũ Đàn tập trung lo thu gom chiến lợi phẩm, vận
chuyển sang thuyền của Huyền Vũ Đàn. Đích thân đàn chủ đứng ra chỉ huy công việc.
Mãi đến khi khoang thuyền đã chất nặng hàng hóa, nước đã mấp mé mạn thuyền,
không thể nào chất thêm nữa, đàn chủ mới ra lệnh cho thuyền rời mạn, chèo ra
xa.
Chỉ một lát sau, đột nhiên nghe có những tiếng ầm ầm nổi lên
như sấm dậy. Mọi người quay nhìn lại thì thấy nước bắn tung tóe ra bốn phía, cột
buồm lớn đã đổ ập xuống, đập vỡ mạn thuyền, nước tràn vào khoang ào ạt, rồi
thuyền chìm luôn xuống đáy sông, đi theo bọn giáo chúng Cửu Trùng Giáo về chầu
Hà Bá.
Huyền Vũ Đàn chủ lệnh cho đoàn thuyền tiếp tục tiến về phía
trước thêm gần năm dặm nữa, đến một khúc sông vắng vẻ mới truyền cho dừng thuyền
lại. Những chiếc thuyền của Huyền Vũ Đàn tập hợp lại xung quanh soái thuyền.
Trên soái thuyền, chiếc trống đồng đã được mang đi cất. Huyền
Vũ Đàn chủ lại đứng nghiêm trang trước chiếc lư đồng. Một gã thủ hạ thân tín lại
thắp hương, cung kính trao cho đàn chủ.
Huyền Vũ Đàn chủ với sắc mặt đầy vẻ thành kính, chắp tay vái
lạy tứ phía, kính cẩn cắm hương vào lư đồng, rồi lầm rầm khấn nguyện :
“Ô hô.
Nam Tào kiểm bạ, thác xuống Diêm đài.
Nghĩa tử nghĩa tận, bất tri kỳ kỳ.
Đau lòng thay kẻ ở người đi,
Luật quy ký cực nhau chi lắm tá.
Nghĩ tình cảnh giáo hữu Cửu Trùng dữ ngã :
Đồng thanh tương ứng, đồng giáo tương thân.
Đông phương ngã, bách tính quân.
Kiếp giang hồ nên đành cùng thác.
Nam du hậu tương thân như huyết mạch.
Thiều thiều lộ viễn quan sơn cách.
Người Diêm đài với kẻ Thủy cung.
Lòng vẫn nhớ như in buổi hôm nào,
Sánh vai nhau cùng tung hoành tứ hải.
Ta tai đột biến.
Nắm tay nhau mà thác xuống Âm Cung.
Quyến thuộc hề, bi hoài.
Bằng hữu hề, vĩnh quyết.
Đường bạch dương bóng chiều man mác,
Dịp đường lê lác đác sương sa.
Lòng nào lòng chẳng thiết tha,
Tuy thù địch, lòng bồi hồi thương tiếc.
Trong trường dạ tối tăm trời đất,
Xót khôn thiêng phảng phất u minh.
Thương cho một kiếp phù sinh,
Hồn đơn phách chiếc lênh đênh quê người.
Hương khói đã không nơi nương tựa,
Hồn dật dờ lần lữa đêm đen,
Nào phân ai quý ai hèn,
Chính tà đều thác về miền âm ty.
Tiết cuối đông lập đàn giải thoát,
Nước tĩnh bình rưới hạt dương chi,
Mong nhờ Trời Đất từ bi,
Độ cho chư vị sớm ngày siêu thăng.
Ô hô.
Vân hương mỹ tửu mãn bình,
Mã bôi tam thỉnh vong linh nhập thần.
Cúi mong thượng hưởng.”
Trong khi đàn chủ đọc văn tế, những người đứng xung quanh
cũng nghiêm trang chắp tay cúi đầu đầy vẻ thành kính. Phụ tử Nghiêm Phi Long đứng
bên nhìn cảnh này cũng lấy làm lạ lùng trước những hành động kỳ quái của bọn họ.
Có ai đời sau khi đã giết sạch kẻ địch rồi lại lập đàn tế điếu, tỏ lòng thương
xót.
Sau khi khấn nguyện xong, Huyền Vũ Đàn chủ đưa mắt ngắm nhìn
khắp xung quanh một lượt, rồi cao giọng nói :
- Lần này bản đàn khởi chiến cũng chỉ vì bất đắc dĩ, chứ
không phải cố ý muốn sinh sự. Bản đàn đã bị bọn giặc Cửu Trùng Giáo đẩy vào thế
muốn lùi cũng không được nữa. Điều ấy chắc chư vị huynh đệ cũng đã thấy rồi.
Bốn phía vang lên những tiếng vâng dạ. Huyền Vũ Đàn chủ lại
nói :
- Việc này là do bọn Cửu Trùng Giáo sinh sự trước. Ta không
muốn phạm người nhưng người vẫn muốn phạm ta. Bản đàn không còn cách nào khác
đành phải khởi thế công tiêu diệt kẻ địch. Đấy cũng là một việc bất đắc dĩ.
Huyền Vũ Đàn chủ vừa mới dứt lời, bọn môn hạ Huyền Vũ Đàn đã
lập tức đua nhau nói :
- Bọn Cửu Trùng Giáo ngang ngược hống hách như thế. Trời nào
mà dung thứ được.
- Bọn chúng sinh sự trước thì chúng ta buộc phải đáp trả lại.
Đấy là việc thiên kinh địa nghĩa. Đàn chủ cần gì phải áy náy.
- Bọn chúng chẳng những dám xem thường bản đàn mà lại còn
buông lời khinh khi sỉ nhục. Bản đàn bỏ qua cho chúng thế nào được.
- Đúng rồi. Cần phải khởi sự thảo phạt bọn giặc Cửu Trùng
Giáo.
- Phải thảo phạt Cửu Trùng Giáo.
- Thảo phạt Cửu Trùng Giáo.
- Xin đàn chủ hãy truyền lệnh.
…
Huyền Vũ Đàn chủ khẽ hắng giọng. Tiếng ồn ào lắng xuống. Đợi
cho tứ bề im ắng, đàn chủ mới trầm giọng nói :
- Chư vị huynh đệ luận rất phải. Nhưng nếu bản đàn tiến nhập
võ lâm thì sẽ trái với chủ ý của chúa công. Việc này bản tòa phải dâng biểu thỉnh
ý chúa công mới được. Nhưng lần này bọn Cửu Trùng Giáo công nhiên sách nhiễu
bách tính, hành sự đại nghịch, vô pháp vô thiên. Tội lỗi đã quá rõ ràng. Nếu
như chư vị huynh đệ đều đồng tâm nhất trí, bản tòa sẽ liên hệ với các đàn khác
cùng hợp nhau dâng biểu thỉnh tấu. Chắc rồi chúa công cũng sẽ phải chuẩn y.
Ngừng giây lát, đoạn đàn chủ lại nói :
- Dù tội nghiệt là do bọn chúng tự gây ra, tất nhiên bọn
chúng phải gánh lấy những hậu quả tương xứng. Nhưng khi nghe nói đến việc thảm
sát vừa rồi, chúa công chắc chắn sẽ cảm thấy không vui. Đạo thần tử phải lo trước
nỗi lo của đấng quân thượng. Vậy nên chư vị huynh đệ hãy cùng nhau nghĩ ra những
lời lẽ thật nhẹ nhàng để trình bẩm lên chúa công. Có như thế chúa công mới khỏi
phải ưu phiền lo nghĩ. Và chúng ta cũng không cảm thấy có lỗi với chúa công.
Bốn phía đồng dạ ran. Huyền Vũ Đàn chủ lại truyền lệnh cho tất
cả tiếp tục lên đường, nhằm hướng Kim Lăng tiến phát.
Thuyền đi thêm một lúc …
Nhận thấy thuyền chở quá nặng, không thể đi nhanh được, khi
đi ngang qua một trấn thành gần đấy, Huyền Vũ Đàn chủ đã cho thuyền đỗ lại, rồi
phái bọn thủ hạ mang chiến lợi phẩm đi bán. Trên thuyền bày tiệc rượu để đàn chủ
cùng Nghiêm Phi Long và lão giáo chủ ăn uống trong lúc chờ đợi.
Huyền Vũ Đàn chủ nâng chung mời hai người, rồi cười nói :
- Bản đàn vì không được phép giết người cướp của hay làm ăn
bất chính, và lại cũng không muốn để cho các huynh đệ phải sống khó khăn nên hễ
có bất kỳ cơ hội làm ăn nào thì cũng không thể bỏ lỡ. Mong nhị vị đừng cười.
Lão giáo chủ đáp :
- Không dám. Quý đàn thắng địch rồi thu lấy chiến lợi phẩm, ấy
là việc thiên kinh địa nghĩa, có gì đâu mà cười.
Huyền Vũ Đàn chủ nói :
- Được giáo chủ thông cảm như vậy, bản đàn rất lấy làm hân hạnh.
Lão giáo chủ cười nói :
- Quý đàn thiện nghề thương mại như thế, tài vật để đâu cho
hết.
Huyền Vũ Đàn chủ cũng mỉm cười :
- Không đâu. Bản đàn chỉ tạm dư dả mà thôi. Nếu so với sự
giàu có của Thái Chính Cung thì chẳng đáng kể gì.
Lão giáo chủ nói :
- Thái Chính Cung nổi tiếng khắp võ lâm về những việc kinh
doanh thương mại. Nếu đem so sánh với bọn họ thì còn gì để nói nữa. Nhưng quý
đàn so với bản giáo thì chắc chắn khá hơn nhiều.
Huyền Vũ Đàn chủ nói :
- Vậy thì quý giáo cần nên cố gắng hơn nữa. Người ta thường
nói : đục nước béo cò. Với tình hình võ lâm như hiện nay, rất dễ tìm thấy cơ hội
phát tài.
Lão giáo chủ nói :
- Đàn chủ nói cũng phải. Tiếc là trong bản giáo không có người
nào giỏi về việc thương mại. Nếu liều lĩnh làm ăn, chỉ sợ là sẽ từ lỗ vốn đến sạch
vốn mà thôi.
Huyền Vũ Đàn chủ mỉm cười nói :
- Nếu quý giáo cần thì bản đàn có thể hỗ trợ.
Lão giáo chủ cả mừng nói :
- Vậy thì lão phu xin đa tạ đàn chủ trước.
Hai người nhìn nhau cả cười. Thế là, chỉ sau mấy lời nói ngắn
ngủi, Thiên Vô Giáo đã kết giao được với Huyền Vũ Đàn, một thế lực không phải tầm
thường mà trận chiến vừa rồi đã cho thấy rõ điều đó. Lão giáo chủ rất hân hoan
khi kết giao được với một thế lực hùng mạnh dường ấy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT