Lại nói, sau khi hạ gục hai lão quái, các Cẩm bào đại hán đã
cắp hai lão đi về bên tuấn mã của bọn họ. Nghiêm Phi Long sau phút giây ngơ
ngác đã bừng tỉnh lại, định lên tiếng cảm tạ, nhưng hãy còn chưa kịp mở lời thì
từ xa chợt có một toán mấy mươi người đang chạy nhanh lại.
Bọn này chạy tới nơi, thấy xác bốn vị đà chủ đang nằm đó, thảm
trạng rất ghê rợn, liền đồng quát lớn, chia ra bao vây bọn Cẩm bào đại hán. Một
tên ra vẻ là người cầm đầu lớn tiếng quát hỏi :
- Các ngươi là ai. Sao dám sát hại môn hạ của bản giáo.
Vị thủ lĩnh các Cẩm bào đại hán hừ lạnh một tiếng, không
thèm nhìn bọn họ đến nửa con mắt, quay sang cùng ba vị huynh đệ xem xét thương
thế của hai lão quái nhân. Nghiêm Phi Long vội vàng nói :
- Các ngươi đã lầm mất rồi. Tứ vị đại hiệp đây đều là ân
nhân của ta.
Đoạn chàng quay sang hướng vào vị thủ lĩnh vòng tay nói :
- Tại hạ là Nghiêm Phi Long của Thiên Vô Giáo, xin cảm tạ tứ
vị đại hiệp đã ra tay tương trợ. Ân đức này tại hạ suốt đời không quên.
Vị thủ lĩnh kia chỉ khẽ hừ lạnh, không đáp. Nhưng Nghiêm Phi
Long biết chỉ vì bọn môn hạ bản giáo đã lỡ lời khiến cho bọn họ bất mãn nên vẫn
không nản lòng, lại vòng tay nói tiếp :
- Tại hạ xin được thỉnh giáo cao danh quý tính của Tứ vị đại
hiệp.
Vị thủ lĩnh quay lại ngắm nhìn Nghiêm Phi Long thật kỹ từ đầu
đến chân, hồi lâu sau mới trầm giọng nói :
- Văn Đức Cung môn hạ, Ngự tiền Hộ giá Tứ đại thị vệ.
Vừa nghe vị thủ lĩnh xưng danh, Nghiêm Phi Long lại thêm một
lần nữa ngẩn người ngơ ngác. Vị thủ lĩnh lại nói tiếp :
- Bản nhân có cấp sự trọng đại cần phải lên đường ngay. Chẳng
hay thiếu hiệp có thể giúp cho một con ngựa được chăng.
Nghiêm Phi Long đưa mắt nhìn những người vừa kéo đến, thấy
ai nấy cũng đều lắc đầu, liền nói :
- Thật đáng tiếc là bọn tại hạ không người nào có mang theo
ngựa đến đây. Xin mời tứ vị đại hiệp di giá đến Tổng đàn bản giáo một chuyến. Tại
hạ sẽ mở tiệc tạ ơn và xin hiến tặng tuấn mã.
Vị thủ lĩnh xua tay nói :
- Không được. Bản nhân đang thi hành trọng trách, không thể
diên trì. Giờ phải cáo từ. Hẹn có lúc sẽ gặp lại thiếu hiệp.
Nói xong, bốn người bọn họ mang theo hai lão quái đang bất tỉnh,
chia nhau cưỡi ba con ngựa còn lại, giục vó lên đường. Lương câu quả là thần
mã, mỗi con mang hai người trên lưng mà vẫn phi nhanh như bay. Tại trường chỉ
còn lại toán người Thiên Vô Giáo đang ngơ ngẩn nhìn theo.
Trong một gian nhà thủy tạ xinh đẹp trang nhã.
Nghiêm Phi Long đang ngồi cùng một lão già trạc ngoại lục tuần,
thân hình mập mạp, da dẻ hồng hào, tướng mạo oai nghi quắc thước. Trên bàn có
bày mấy món thức ăn ngon và mùi rượu Mao đài tửu lâu năm tỏa hương ngào ngạt.
Nhưng cả hai người hầu như chưa hề động đũa.
Lão già ngồi trầm ngâm hồi lâu, đoạn hỏi Nghiêm Phi Long :
- Con nói bọn họ xưng là Văn Đức Cung Ngự tiền Hộ giá Tứ đại
thị vệ.
Nghiêm Phi Long khẽ gật đầu :
- Vâng ạ.
Lão già lộ vẻ trầm tư, lẩm bẩm :
- Văn Đức Cung … Văn Đức Cung … Đó là nơi nào nhỉ.
Nghiêm Phi Long nói :
- Theo hài nhi nghĩ, đó có thể là một trong số Võ lâm Tam
cung mà giang hồ vẫn thường đồn đãi.
Lão già gật gù nói :
- Có thể lắm. Có thể con nói đúng đấy.
Rồi lão chợt hỏi :
- Lúc đó con nghe bọn họ gọi hai lão quái kia là Ngưu Mã nhị
quái.
Nghiêm Phi Long lại gật đầu :
- Vâng ạ. Nghĩa phụ có biết lai lịch hai lão quái vật này
không.
Lão già bật cười :
- Con gọi hai lão là lão quái vật ư.
Nghiêm Phi Long đỏ mặt, ấp úng nói :
- Thì … hài nhi nghe bọn họ gọi hai lão quái như thế mà.
Lão già mỉm cười, ngẫm nghĩ giây lát, mới nói :
- Danh hiệu này ta cũng đã từng được nghe nói đến. Cũng đã
khá lâu rồi ấy nhỉ. Nếu ta nhớ không lầm thì hai lão quái vật này chính là tàn
đảng của Hắc Y Giáo ngày trước. Chắc có lẽ bọn chúng sau thời gian dài lẩn trốn,
nay thấy tình hình đã êm nên lại rục rịch hoạt động trở lại.
Nghiêm Phi Long ngạc nhiên hỏi :
- Hắc Y Giáo ư. Giáo phái này sao hài nhi chưa từng nghe ai
nói đến.
Lão già chép miệng nói :
- Đó là một giáo phái rất hùng mạnh do Hắc Sát Ma Vương cầm
đầu. Chuyện này đã xảy ra cách đây cũng gần hai chục năm rồi. Ngoài ra còn có
Thiên Ma Giáo của Hồng Phát Ma Vương nữa. Bọn ma đầu ấy hành sự hung ác tàn độc
vô tưởng, còn đáng sợ hơn cả Thông Thiên Giáo và Cửu Trùng Giáo ngày nay nhiều.
Khi đó, hễ mỗi khi nghe nhắc đến danh hiệu mấy ma đầu ấy là khách võ lâm đều phải
một phen kinh hồn táng đởm. Những ngày đó quả là những ngày đen tối của võ lâm.
Khẽ thở nhẹ một hơi, lão lại nói tiếp :
- Nhưng cũng hãy còn may là Hắc Y Giáo cũng như Thiên Ma
Giáo chỉ tồn tại được vài năm thì đã bị Thiên Nhất Giáo và Bách Độc Giáo hợp
nhau tiêu diệt đồng một lúc. Sau đó, võ lâm hưởng cảnh thanh bình được mười mấy
năm, mãi cho đến khi Thông Thiên, Cửu Trùng lưỡng giáo quật khởi hùng bá võ
lâm.
Nghiêm Phi Long lại hỏi :
- Thế Thiên Nhất Giáo và Bách Độc Giáo là những giáo phái thế
nào ạ. Đáng lý ra sau khi tiêu diệt được Hắc Y Giáo và Thiên Ma Giáo thì thanh
danh bọn họ phải lừng lẫy lắm mới phải.
Lão già trầm ngâm giây lát, mới đáp :
- Hai giáo phái này cho đến nay vẫn còn ở trong vòng thần
bí. Sau khi tiêu diệt Thiên Ma Giáo và Hắc Y Giáo, bọn họ cũng đồng loạt rút
lui khỏi giang hồ luôn. Năm xưa, trong giang hồ có bốn giáo phái cùng xưng hùng
xưng bá là Thiên Nhất, Thiên Ma, Hắc Y, Bách Độc tứ đại giáo. Bốn giáo phái đó
lại chia làm hai phe. Thiên Ma Giáo và Hắc Y Giáo hành sự cực kỳ tàn độc nên bị
xếp vào hạng tà đạo. Thiên Nhất, Bách Độc lưỡng giáo thì có mấy phen cứu nguy
cho Cửu đại môn phái nên được xem là chính đạo. Trong đó, Bách Độc Giáo tuy tên
gọi không hay nhưng lại ôn hòa hơn hết. Vì thế mà người giang hồ khi ấy đã truyền
tụng câu :
“Ngộ Hồng, Hắc tất tử,
Phùng Bách Độc nhi an.”
Hồng, Hắc tức là Hồng Phát Ma Vương và Hắc Sát Ma Vương,
giáo chủ của hai đại tà phái đấy. Song từ lâu người giang hồ đã cố lãng quên
giai đoạn đen tối ấy rồi. Suốt bấy lâu nay chẳng còn ai nhắc nhở đến những chuyện
ấy nữa.
Lão vừa nói tới đây, chợt có một hắc y tráng hán từ ngoài tiến
vào, đến trước mặt lão chắp tay vái lạy, cung kính nói :
- Bẩm giáo chủ. Bên ngoài phát hiện có hai toán người lạ mặt
đang định xâm nhập vào Tổng đàn. Nhưng lạ một điều là bọn chúng lại tiến vào
công khai chứ không lén lút. Xin giáo chủ cho chỉ thị.
Lão giáo chủ cau mày nói :
- Vậy ư. Hãy truyền lệnh canh phòng nghiêm ngặt, đề cao cảnh
giác. Ta sẽ đích thân ra xem bọn chúng là nhân vật nào.
Hắc y tráng hán vâng dạ lui ra. Lão giáo chủ cùng Nghiêm Phi
Long cũng rời gian thủy tạ, đi ra ngoài thị sát tình hình.
Vùng đầm lầy phía ngoài Tổng đàn Thiên Vô Giáo mọi khi vẫn
im lìm tĩnh mịch thì đêm nay lại càng tĩnh mịch hơn.
Nhưng nếu người nào có nhãn quang sắc bén, chắc có thể nhận
thấy nhiều đám lau sậy thỉnh thoảng ngọn lá lại khẽ rung rinh cho dù có gió thổi
hay không. Đấy là những trạm canh bí mật của Thiên Vô Giáo.
Từ mấy ngày nay, bọn giáo chúng đã được lệnh tăng cường
phòng thủ xung quanh khu vực Tổng đàn, đề phòng đối phương tập kích.
Ban đầu, bọn chúng còn nghiêm cẩn thi hành thượng lệnh, chia
nhau canh phòng rất cẩn mật. Nhưng khi chờ mãi mà vẫn không thấy địch nhân xuất
hiện khiến nhiều kẻ sinh lòng bê trễ, dần dần lơ là việc canh tuần. Vì thế mà
những trạm canh bí mật đã không thể được coi là bí mật nữa.
Mà lệ thường, những lúc như thế chính là những lúc phát sinh
biến cố. Lần này cũng không ngoại lệ.
Hôm nay, một đêm không trăng …
Giữa đêm khuya tĩnh mịch, tứ bề đang yên ắng lặng lẽ, chợt
đâu nghe có tiếng mái chèo khua nước bì bõm. Mãi hồi lâu sau mới thấy một chiếc
thuyền con từ phía ngoài chậm rãi tiến vào.
Đứng tại đầu thuyền là một bóng người thân vóc cao lớn, tướng
mạo uy nghi, y phục hoa lệ, chỉ có mái tóc là buông xỏa xuống xem rất nghịch mắt.
Phía sau lái có một trạo phu đang thong thả buông chèo. Tiếng sóng vỗ, tiếng nước
xao động phá vỡ sự yên tĩnh của vùng sông nước.
Bọn tuần canh chợt nghe có tiếng sóng nước bì bõm liền sinh
lòng cảnh giác, nhưng cũng chưa phân biệt được kẻ đang đi đến là bạn hay địch.
Nếu là bạn sao đến đây mà không thông báo, lại tiến vào giữa lúc đêm hôm khuya
khoắt thế này. Còn nếu bảo là địch thì xem ra cũng không hẳn là đúng, vì kẻ địch
lẽ nào lại công nhiên đơn thân đi vào như thế. Hay công phu nhân vật này cao
siêu tuyệt đỉnh nên không xem các cao thủ của Thiên Vô Giáo vào đâu chăng.
Chiếc thuyền kia đã tiến sát đến nơi. Tên đầu mục phụ trách nhóm
canh phòng tại đấy suy tính giây lát rồi quyết định phái một tên thủ hạ vào
phía trong bẩm báo. Còn gã và đồng bạn ở ngoài này tìm cách kéo dài thời gian.
Khi thuyền đến thật gần, gã liền hắng giọng hỏi :
- Chẳng hay vị cao nhân nào đang quang lâm. Xin thứ lỗi cho
bọn tại hạ không biết trước để ra ngoài nghênh đón.
Gã hỏi câu này xem ra rất là phương tiện, vừa hỏi danh tính
đối phương, vừa nhắc khéo đối phương đến mà không thông báo trước, nếu có chuyện
gì thì không thể trách bọn họ thất lễ được. Người trên thuyền vụt cười lớn, thốt
:
- Các ngươi hãy mau vào bẩm báo với Lý lão đầu là có Bạch Mã
Tướng quân từ xa đến viếng.
Kẻ này dám ngang nhiên gọi giáo chủ Thiên Vô Giáo là Lý lão
đầu thì lai lịch tất không thể tầm thường. Gã đầu mục thấy không tiện có hành
vi thất lễ, còn đang nghĩ cách cầm chân hắn thì liền ngay lúc đó, từ phía sau
chiếc thuyền của Bạch Mã Tướng quân chợt có tiếng người cười nói :
- Nhân tiện các ngươi hãy trình báo thêm một câu rằng hiện
đang có vị bằng hữu họ Phương ở Thái Nguyên đến thăm.
Nhân vật tự xưng là Bạch Mã Tướng quân chợt nghe có tiếng
nói phía sau liền vội quay lại nhìn, thì thấy một chiếc thuyền con cũng đang rẽ
nước tiến đến gần. Đứng tại đầu thuyền là một nhân vật cũng cao lớn uy nghiêm,
nhưng hình dung to béo, vận áo bào gấm, trên tay cầm một chiếc rương gỗ dài chừng
hai thước, rộng nửa thước, xem khá kỳ bí. Bạch Mã Tướng quân cười nói :
- Tưởng ai đâu. Hóa ra là Cẩm y hầu Phương đại gia. Hà hà.
Tiểu đệ may mắn đến sớm hơn hầu gia một chút.
Nhân vật được gọi là Phương hầu gia cũng cười lớn nói :
- Tướng quân nói thế là không phải rồi. Bản hầu gia tuy đến
chậm hơn tướng quân một chút. Nhưng người ta vẫn thường nói : ai có mặt là có
phần. Bản hầu gia chẳng chịu để mình phải chịu thua thiệt đâu.
Bạch Mã Tướng quân càng cười lớn hơn :
- Hầu gia nói thế cứ như là vật kia đã vào tay rồi vậy.
Vừa cười vừa nói, hắn ta cũng vừa khẽ nhích động cánh tay. Từ
nơi tay áo của hắn chợt bay ra ba điểm sáng, lao vút tới trước ngực Cẩm y hầu
nhanh như điện chớp. Cẩm y hầu cũng chẳng chịu kém, cất tiếng cười ha hả nói :
- Sớm muộn gì cũng phải thế thôi.
Từ nơi chiếc rương trên tay Cẩm y hầu, một đạo ngân quang
bay xẹt ra, lao vút đến yết hầu Bạch Mã Tướng quân.
Cả hai cùng xuất thủ, cả hai lại cùng hụp mình xuống né
tránh. Ám khí của song phương bay vút qua phớt trên đầu họ.
Tránh khỏi ám khí của đối phương rồi, Bạch Mã Tướng quân liền
bật đứng thẳng người lại, cười ha hả nói :
- Kỳ quái. Kỳ quái. Có ngờ đâu món tụ tiễn của tiểu đệ lại
kém linh hoạt hơn bình thường. Chắc hầu gia không việc gì chứ.
Cẩm y hầu cũng đã đứng lên trở lại rồi. Lão cười nhẹ đáp :
- Tội quá. Tội quá. Cái rương bách bảo của bản hầu gia dường
như hỏng cơ quan điều động rồi chắc. May mà người huynh đệ không việc gì. Nếu
có thế nào thì bản hầu sẽ sẽ ân hận lắm đấy.
Bạch Mã Tướng quân mỉm cười nói :
- Tiểu đệ còn một bình mỹ tửu, xin được chia đôi với hầu gia
để mừng cuộc hội ngộ hôm nay.
Hắn lấy từ dưới thuyền ra một chiếc bình, mở nút, đưa lên miệng
uống mấy ngụm rồi hai tay cung kính trao cho Cẩm y hầu.
Cẩm y hầu giơ tay nhận lấy bình rượu, rồi thản nhiên nói :
- Đã uống rượu thì phải có thức nhắm. Trong chiếc rương của
bản hầu gia đây hãy còn nửa con gà quay. Tướng quân đã có thịnh tình mời bản hầu
gia uống rượu, bản hầu gia không thể nào không đáp lại.
Vừa nói lão vừa mở rương lấy ra nửa con gà quay, xé chia
đôi, giữ lại một phần, còn phần kia trao cho Bạch Mã Tướng quân.
Cả hai cùng cười vang :
- Nào. Xin mời.
Cẩm y hầu đưa tay áo lên che miệng, nghiêng bình rượu, đổ xuống,
nhưng thật ra là đổ xuống sàn thuyền. Đoạn lão lại giơ cao chiếc bình lên, như
để chứng minh mình đã uống xong, bình rượu đã cạn. Đoạn lão chép miệng tán :
- Ngon quá. Ngon quá. Đúng là loại danh tửu thượng hạng.
Bạch Mã Tướng quân cũng thừa cơ hội đối phương cúi xuống uống
rượu, âm thầm buông rơi phần gà quay xuống nước, chiếc miệng trống không lại
chép chép như đang nuối tiếc cái hương vị thích khẩu, rồi cao giọng nói :
- Tuyệt. Tay nào quay gà sành điệu quá.
Phần thịt gà vừa rơi xuống nước thì từ mặt nước nơi đó nổi
lên một đợt khói xanh. Còn phần rượu đổ xuống thuyền, nơi rượu đổ lập tức biến
thành màu đen như mực. Quả là hai loại chất độc cực mạnh.
Song phương đã qua hai đợt thực nghiệm, từ ám khí đến độc dược.
Bên tám lượng, người nửa cân. Thủ đoạn của song phương đều lợi
hại như nhau, không ai hơn ai.
Song phương vẫn giữ vẻ tươi cười mặc dù cùng nuôi ý định tàn
độc muốn giết hại lẫn nhau, và lại đã cùng thất bại như nhau. Nếu như không
nhìn thấy tận mắt, chỉ nghe qua lời đối đáp của song phương, hẳn ai cũng phải
đinh ninh rằng đây là đôi bằng hữu thâm giao đang chia ngọt xẻ bùi cho nhau, chẳng
ai có thể tin được là bọn họ đang muốn mượn tay tử thần loại trừ bớt một đối tượng.
Bạch Mã Tướng quân chợt thốt :
- Công việc kinh doanh của hầu gia gần đây xem chừng có chiều
bất lợi. Nếu cứ tiếp tục như thế xem chừng có chiều bất lợi. Thiết tưởng hầu
gia cũng nên đổi cách làm ăn đi thôi. Chắc hầu gia cũng nghĩ giống như tiểu đệ
chứ.
Cẩm y hầu cười nhẹ nói :
- Cái bản ý của bản hầu gia cũng chẳng khác gì ý của huynh đệ.
Sông có khúc, người có lúc. Kẻ được hôm nay chưa chắc là sẽ không thua vào ngày
mai. Và ngược lại, kẻ thua hôm nay không hẳn là ngày mai chẳng được đền bù.
Bạch Mã Tướng quân tặt lưỡi :
- Mấy tháng gần đây tình hình lại căng thẳng quá độ. Các phe
phái đều trong tình trạng kiếm tuốt cung giương, không lúc nào ngừng sự tranh
chấp. Chúng ta lại dật dờ trong vòng sinh tử bằng đường tơ kẻ tóc, thật nguy hiểm
vô cùng.
Cẩm y hầu đồng tình :
- Huynh đệ ngươi nói cũng không sai.
Bạch Mã Tướng quân lại nói tiếp :
- Giả sử hầu gia chịu cùng tiểu đệ hùn vốn làm ăn thì cái lợi
kia hẳn đã về tay chúng ta, và chúng ta có thể chia nhau cùng hưởng dụng. Như
thế có hơn không. Ý hầu gia thế nào.
Cẩm y hầu nói :
- Chừng như bản hầu gia cũng có ý nghĩ như huynh đệ đấy.
Bạch Mã Tướng quân cười nói :
- Được lắm. Chúng ta sẽ thương lượng lại.
Ngay lúc ấy, phía sau đám lau sậy chợt có tiếng cười lạnh
lùng :
- Hay quá. Lão phu xin có lời chúc mừng nhị vị từ nay kết
thành bạn đồng tâm, keo sơn gắn kết chẳng bao giờ rời xa.
Cẩm y hầu và Bạch Mã Tướng quân chợt nghe có tiếng nói vang
lên bất ngờ đều giật mình, đồng quay nhìn lại.
Từ trong đám lau sậy chợt thấy đèn đuốc sáng rực lên, rồi có
một chiếc thuyền từ từ tiến ra. Chiếc thuyền có bốn tay chèo, tuy chẳng thể gọi
là lớn nhưng cũng không nhỏ cho lắm.
Đứng nơi đầu thuyền là một lão già tuổi đã quá lục tuần,
thân hình mập mạp, sắc diện hồng hào, dáng vóc cao lớn đầy vẻ uy nghi quắc thước.
Sau lưng lão là một chàng thiếu niên kiếm khách mày rậm mắt to, dáng điệu hiên
ngang, uy phong lẫm lẫm, tráng khí đường đường. Chàng chính là Nghiêm Phi Long.
Và lão già kia đương nhiên là nghĩa phụ chàng : giáo chủ Thiên Vô Giáo.
Lão giáo chủ đưa mắt chăm chú ngắm nhìn Cẩm y hầu và Bạch Mã
Tướng quân. Thực ra thì lão đã đến đây tự nãy giờ rồi, nhưng lại thấy hai người
bên đối phương đang phát sinh tranh chấp nên còn ẩn mình trong bống tối, định
chờ cho song phương đồng quy ư tận rồi sẽ xuất hiện giữ thế ngư ông. Nào ngờ cả
hai người kia không sao cả và còn định cùng liên kết với nhau để đối phó lão.
Lão liền vội vã xuất hiện ngay, hầu ngăn chặn song phương tiến gần nhau thêm một
bước nữa.
Cẩm y hầu nhìn lão giáo chủ cười ha hả nói :
- Bản hầu gia là khách không mời. Tưởng đâu sẽ bị phiền
trách. Nào ngờ lại được đại giá giáo chủ thân hành ra tận ngoài này nghênh đón,
bản hầu gia cảm thấy vô cùng vinh hạnh.
Lão giáo chủ đưa tay vuốt râu, tươi cười nói :
- Lão phu nghe bọn thủ hạ vào trình báo rằng ngoài này có nhị
vị quý khách từ nơi xa xôi đến thăm. Hiềm vì bên trong còn quá ư bề bộn, không
tiện nghênh tiếp quý khách, lão phu đành thân hành ra đây để cùng nhị vị đàm đạo.
Đoạn lão đổi giọng nghiêm trang, hỏi :
- Chẳng hay nhị vị quang lâm bản giáo có việc gì hay không,
xin cứ tự nhiên trình bày, lão phu đang chờ nghe cao luận.
Cẩm y hầu và Bạch Mã Tướng quân chợt ngẩn người ngơ ngác khi
nghe lão giáo chủ nói như thế. Rồi cả hai chợt trầm mặt, sắc diện ra chiều khác
lạ. Hai người họ đến đây là định dọ thám nơi Thiên Vô Giáo một việc. Nào ngờ …
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT