Người cầm đầu cuộc ám sát lần trước là một người trẻ tuổi.
Tại chiến dịch Tiểu Tác Vi phường, hắn cũng có mặt ở hiện trường.
Hắn không ra tay, chỉ đứng quan sát. Trong khi quan sát hắn còn làm một chuyện, đó là ghi chép.
Ghi chép thứ nhất: kiếm thủ số bảy đã trúng một cước của Đường Bảo
Ngưu, nhưng hắn vẫn nắm lấy chân Đường Bảo Ngưu không buông, để cho đao
thủ số chín đuổi kịp xông lên chém Đường Bảo Ngưu một đao.
Phụ lục: đao thủ số chín đã chết.
Ghi chép thứ hai: sát thủ số mười một lúc trước đã bị Đường Bảo Ngưu từ trước mặt đánh một quyền bể xương mũi, nhưng hắn dũng cảm chiến đấu
không lùi, không lâu sau trên mặt lại trúng một trảo của Chu Tiểu Yêu,
máu tươi chảy dài, vẫn chiến đấu hăng hái, là nhân tài liều chiến, nên
lưu ý đến.
Chú ý: người này lúc liều chiến và hành động đều không hợp với quần thể, có khuynh hướng anh hùng.
Ghi chép thứ ba: số mười bốn là tiểu tổ trưởng, từ khi phục kích đến
nay đã qua nửa khắc, hắn vẫn chưa từng ra tay, chỉ huy động thủ hạ tiến
lên. Vào thời điểm quan trọng cần phải giao đấu với đối tượng bị tập
kích, hắn lại tránh né không chiến.
Nghiên cứu phán đoán: người này nên đưa vào trong chiến dịch tất sát, để cho hắn xả thân oanh liệt.
Ghi chép thứ tư:
……
Sổ ghi chép của hắn có cả một xấp dày, đây chỉ là một bản trong số đó.
Hắn phụ trách hành động lần này, tính được Chu Tiểu Yêu sẽ đến bái tế
trước mộ Nhan Hạc Phát, cho nên tìm kiếm cơ hội, giết không cần hỏi.
Đây là ý chỉ của Bạch Sầu Phi.
Hắn từng thử mua chuộc bằng cách hứa cho Nhan Hạc Phát và Chu Tiểu Yêu
làm “Thần Sát” trong Kim Phong Tế Vũ lâu. Với sự thông minh của hắn, đã
nhanh chóng nhìn ra quan hệ mập mờ giữa Nhan lão đại và Chu lão nhị.
Cho nên hắn cũng đưa ra phán đoán tiếp theo, bất cứ người nào đều có
thể chiêu mộ, còn Chu Tiểu Yêu thì quyết không thể được (đương nhiên
Vương Tiểu Thạch cũng như vậy).
Bởi vì hắn bức đã chết Nhan Hạc Phát (còn có Tô Mộng Chẩm). Mặc dù Nhan đại thánh không phải do hắn tự
tay giết chết, nhưng Chu Tiểu Yêu nhất định sẽ không tin, hơn nữa cho dù luận chuyện, Nhan Hạc Phát cũng chẳng khác nào chết trên tay mình.
Nếu như hắn không tạo phản, Nhan Hạc Phát cũng không cần chèo thuyền
trên sông, dời ánh mắt đi, đương nhiên cũng không cần phải chết.
Chu Tiểu Yêu là “bạn thân” của y, đương nhiên sẽ báo thù cho y.
Thay vì để nàng chờ cơ hội báo thù, không bằng tìm người chờ cơ hội giết nàng.
Một nữ nhân trung thành càng khó thu phục hơn so với một nam nhân trung thành, bởi vì nữ nhân trung thành chẳng những trung thành với nghĩa,
còn trung thành với tình. Giết chết nam nhân của nàng, biện pháp duy
nhất là làm nam nhân mới của nàng, nếu không thì không ai có thể bồi
thường một nửa mà nàng mất đi.
Chu Tiểu Yêu xinh đẹp, cũng có
bản lĩnh. Bạch Sầu Phi đã không muốn cũng không dám đi “làm nam nhân của nàng”, bởi vì hắn không muốn mạo hiểm như vậy.
Quan Thất cũng
bởi vì quá dựa vào em gái của hắn là Quan Chiêu Đệ, một khi Quan Chiêu
Đệ tài trí được gả cho Lôi Tổn, Mê Thiên minh cũng không còn lớn mạnh
như lúc trước.
Lôi Tổn cũng bởi vì quá phóng túng sắc dục,
giống như đốt quá nhiều lửa gần gia viên của mình, cuối cùng nhóm lửa tự thiêu, chết bởi tay Quách Đông Thần Lôi Mị.
Tô Mộng Chẩm lại
bởi vì một Lôi Thuần, đối với Lục Phân Bán đường vẫn không chịu diệt cỏ
tận gốc, đuổi tận giết tuyệt, đến nỗi mất hết tiên cơ. Mặc dù Lôi Tổn đã chết, nhưng trải qua một thời gian giảm đau chữa thương, nghỉ ngơi lấy
sức, Lục Phân Bán đường vẫn đứng vững không ngã, hơn nữa khí thế càng
ngày càng lớn.
Đối với Bạch Sầu Phi, nữ nhân là dùng để vui
chơi. Có quyền lực, còn sợ gì không có nữ nhân. Muốn nữ nhân xinh đẹp
thế nào, biết nghe lời thế nào, tài giỏi thế nào đều có cả.
Cho nên hắn phải tự kiềm chế, hắn không muốn trêu chọc loại nữ nhân như Chu Tiểu Yêu. Chọc phải nữ nhân như Chu Tiểu Yêu, lúc vui vẻ thì xem như có được trợ thủ mạnh, nhưng một khi mất khống chế, còn không biết sẽ chết
như thế nào.
Vì vậy hắn ra lệnh “diệt trừ” cô gái này. Nếu đã không chiếm được, cũng không thể để cho người khác.
Có điều, hắn cũng không xem Chu Tiểu Yêu là một kẻ địch lợi hại gì.
Lệnh đã ban xuống, nhưng lại không hề đưa ra kỳ hạn cụ thể.
Nhưng một khi mệnh lệnh đã hạ, dĩ nhiên sẽ có người chấp hành.
Ai cũng biết, chuyện mà Bạch lâu chủ không nghe không hỏi, không phải
là hắn thật sự không để ý tới; một khi hắn hỏi đến, nếu như hoàn toàn
không có thành quả, hành động qua loa, như vậy kết quả của người phụ
trách sẽ rất bi thảm.
Mà loại người giống như Bạch Sầu Phi, trí nhớ luôn luôn rất tốt, năng lực đương nhiên cũng rất cao. Chuyện mà
ngươi cho rằng hắn tùy tiện phân phó, nói không chừng chỉ là hắn đang dò xét mức độ tận trung với cương vị của ngươi; lời mà ngươi cho rằng hắn
nói ra rồi quên, nói không chừng chỉ là hắn đang thử xem ngươi có xem
lời nói của hắn là thật hay không.
Hắn có thể sẽ tùy thời kiểm tra đột ngột.
Do đó Lương Hà và Tôn Ngư đều phân biệt ra tay với Chu Tiểu Yêu. Lương Hà là đợt đầu tiên.
Trong lần ra tay tại phố chợ, cuộc ám sát của Lương Hà cũng không thành công. Nhưng hắn đã nhớ kỹ Chu Tiểu Yêu ra tay thế nào, cùng với tất cả
hành động mà nàng ứng phó với cuộc tập kích.
Một người vào giây phút sống chết cầu sinh liều mạng, thông thường chính là biểu hiện chân thật và chân tình nhất.
Tôn Ngư là đợt thứ hai.
Hắn ghi lại mỗi hành động của những người đánh lén do mình phái ra.
Lần này cho dù đánh lén không thành, nhưng chỉ cần biết được đặc tính
và biểu hiện của thủ hạ và người trong tay, đối với hắn đã là một thành
công lớn.
Lương Hà và Tôn Ngư đều phụ trách ám sát Chu Tiểu Yêu, phương thức của hai người hiển nhiên bất đồng, nhưng lại rất tương tự.
Hai người đều chú trọng ghi chép, ghi lại tất cả tư liệu quan trọng.
Bởi vì bọn họ tin, chỉ cần có đủ tư liệu ghi chép cặn kẽ về đối phương,
không người nào mà bọn họ không đối phó được.
Bọn họ đều cảm
thấy trên tay mình có ít nhất ba loại văn kiện không thể để cho người
khác xem. Bất cứ người nào cũng không thể xem, bao gồm cả vợ, con cái và thân tín của bọn họ, trừ khi là bọn họ cho phép.
Đó là nhật ký của mình, nhật ký ghi chép những tâm sự và ý tưởng của mình, còn có rất nhiều chuyện chỉ mình mình biết, đương nhiên không thể công bố cho
nhiều người.
Ngoài ra chính là thư tình. Thư tình chỉ viết cho
tình nhân xem, người khác đọc chỉ cảm thấy buồn nôn. Giống như tự sướng, có thể tự mình vui sướng như tiên, nhưng quyết không thể cùng nhiều
người “vui sướng”, nếu không chẳng qua là khoe khoang kệch cỡm.
Còn có “ghi chép” của bọn họ, đây tuyệt đối là “bí mật võ lâm”. Bọn họ
không nhất định chỉ ghi lại võ công, tính tình, gia thế, bối cảnh, sư
thừa, binh khí của một người, có lúc còn cả đối phương khi ân ái dùng
góc độ và tư thế gì, một tháng sinh hoạt vợ chồng bao nhiêu lần, có sở
thích gì cũng đều gho vài biên bản.
Đó là lý lịch của người khác, cũng là hứng thú của bọn họ.
Bọn họ chính là loại người như vậy. Có điều Lương Hà nhìn có vẻ rất nghiêm túc, còn trên mặt Tôn Ngư thường mang theo nụ cười.
Lương Hà cho rằng, nghiêm túc khiến cho người ta tin tưởng mình, hơn nữa cũng tạo thành thái độ nghiêm túc của thuộc hạ.
Tôn Ngư lại cảm thấy cười mới là vũ khí đáng sợ nhất trong thiên hạ.
Anh hùng thiên hạ, hảo hán thế gian, thất bại dưới nụ cười còn nhiều hơn không biết bao nhiêu lần so với thất bại dưới nắm tay.
Lương
Hà phụ trách hành động tập kích tại Tiểu Tác Vi phường lần trước, Tôn
Ngư lại chỉ huy kế hoạch ám sát tại Vạn Bảo các lần này.
Hai người đều chú trọng ghi chép, coi trọng tư liệu, nhưng phương thức coi trọng và ghi chép cũng không giống nhau.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT